Tựa như hiện tại, đã không còn kịp nữa. Anh ngẩng đầu, đôi mắt đen nhìn chăm chú Dương Tư Dục đang ở cách đây không xa, cô đang cười, nụ cười làm nhức mắt anh. Rốt cuộc, Dương Tư Dục cũng phát hiện xe của anh, người của anh, mắt của anh đang nhìn mình chăm chú. Nụ cười trên môi Dương Tư Dục cứng lại, không biết tại sao anh xuất hiện ở đây. Cô vội vàng tránh ánh mắt anh, giả như cô chưa phát hiện ra anh, vội vàng chào tạm biệt Triệu Mạnh Tề rồi chạy một mạch về nhà của mình. Triệu Mạnh Tề chỉ có thể thức thời ra về. Nhưng còn Lương Tĩnh Hanh, nếu anh đã tới đây, cũng không cho phép cô trốn tránh anh. Không chút nghĩ ngợi anh xuống xe, cầm chìa khóa nhà mà lúc trước cô đã đưa anh, đi theo bước chân cô, trực tiếp vào nhà. Dương Tư Dục không ngờ anh đuổi theo, cô trừng mắt, nhìn anh đang sải bước đến trước mặt mình, trong lòng cô có dự cảm xấu. Nguy rồi, phòng khách không lớn, một đang bước tới, một đang lùi về phía sau. "Anh.. sao anh lại tới đây?" Dương Tư Dục lui một bước lại một bước, lưng gần như chạm vào sopha. "Tôi đến đây thảo luận với cô về bản thiết kế." Lương Tĩnh Hanh mặt lạnh đi tới, trong miệng thì nói thảo luận về bản thảo, nhưng trên thực tế, anh quên bản thiết kế còn để trên xe .. anh tức đến quên cầm lên. "Vừa rồi tôi đã kêu thư ký giao nó cho anh, anh xem cũng chưa xem qua thảo luận thế nào?" "Cô còn dám nói?" Lương Tĩnh Hanh bước thêm một bước: "Vẽ xong bản thảo, tại sao không lập tức nói cho tôi biết? Còn phải đưa cho thư ký để lên bàn làm việc của tôi?" Dương Tư Dục lui đến không còn đường lui, nhưng vẫn thẳng lưng đón lấy lời chỉ trích của anh: "Anh không phải là không thích tôi nữa đêm kéo anh từ trên giường của phụ nữ đến đây sao? Vậy thì tôi chỉ là nghe lời anh, tránh những sai lầm không đáng xảy ra, chẳng lẻ còn không tốt sao?" Cô cho làm vậy là biểu hiện mình tôn trọng anh. Nhưng Lương Tĩnh Hanh một chữ cũng không nghe vô. "Không được!" Anh lớn tiếng khiển trách, không chút nghĩ ngợi hét lên: "Những ngày qua, tôi đều đang đợi bản thảo của cô, làm gì có tâm tình đi kiếm phụ nữ." Lời nói vừa ra khỏi miệng, anh mới ý thức được đã thật lâu anh chưa đi tìm những người phụ nữ khác. Đáng chết! Anh thật xong rồi. Vậy mà, anh không ngờ tới, Dương Tư Dục không thể giải thích vì sao, chẳng qua là cảm thấy anh đang gây sự: "Anh không có tâm tình cùng nữ nhân lêu lổng, chuyện liên quan gì tới tôi? Tôi làm xong của công việc của tôi, anh cũng có ý kiến?" Cô tức giận, lúc này cũng không xem anh là ông chủ. Dù sao từ trước đến giờ, cô căn bản cũng không coi anh là cấp trên của cô. "Cô có làm tốt sao?" Lương Tĩnh Hanh tức giận không có chỗ phát, tiếp tục bắt bẻ: "Trước kia, khi vẽ xong bản thảo, nhất định sẽ gọi cho tôi bàn luận xong, đợi toàn bộ điều chỉnh xong mới chính hoàn thành. Nhưng còn giờ, chỉ ném qua cho tôi." Lời chỉ trích của anh làm cô tức giận: "Là tôi ném qua? Tác phẩm của tôi anh không hài lòng sao? Khách hàng chê sao?" Dương Tư Dục tuyệt không để cho người ta ô nhục tính chuyên nghiệp của mình. Đôi mắt sáng giận đến phát hỏa. "Chuyện này..." Lương Tĩnh Hanh bị hỏi như vậy lúng túng không nói gì, khí thế giảm đi một nửa: "Không thể nói như thế, vấn đề ở đây là thái độ, thái độ của cô có vấn đề." "Thái độ của anh mới có vấn đề." Dương Tư Dục không khách khí hét lại anh, bộ ngực tròn tức giận phập phồng lúc lên lúc xuống, chỉ vào chóp mũi anh không khách khí mắng thẳng. "Chỗ nào thái độ của tôi có vấn đề?" Lương Tĩnh Hanh bất mãn với sự lên án của cô, cho dù "cảnh sắc" trước mắt mê người, nhưng anh vẫn dời đi tầm mắt của mình: "Chỉ là trong công việc tôi xin cô, hy vọng cô trực tiếp thảo luận với tôi, như vậy cũng có lỗi sao?" "Nhưng thái độ của anh thật có vấn đề." Dương Tư Dục sắc đá mở miệng, nhìn chằm chằm anh, trực tiếp chỉ ra sai lầm của anh: "Từ khi Triệu Mạnh Tề đến bên cạnh tôi, anh đã không vừa mắt." Nghe đến từ nhạy cảm, tròng mắt Lương Tĩnh Hanh híp lại. Tên Triệu Mạnh Tề kia, thật muốn đến bên cạnh cô? "Đây coi là thừa nhận sao?" Anh hạ thấp giọng, tức giận mơ hồ thiêu đốt. "Thừa nhận cái gì?" Dương Tư Dục tức giận hỏi. Thì ra hôm nay, người đàn ông này tới đây là muốn gây gổ sao? Muốn tranh cãi, cô sẽ thua anh sao? "Thừa nhận cô một dạ hai lòng, thừa nhận cô vì yêu đương không chuyên tâm làm việc, thậm chí lười phải nói chuyện với ông chủ là tôi đây." Tội lỗi cuối cùng nặng nhất, nặng đến có thể đưa lên đoạn đầu đài. "Lương Tĩnh Hanh!" Dương Tư Dục cao giọng kêu tên anh, không ngờ anh lại gắn cho cô cái tội danh đó, tức giận làm dũng khí của cô tăng lên, đi về phía trước một bước: "Trước kia, lúc anh ăn chơi đàng điếm, tôi có chỉ trích qua anh sao?" Cô chỉ vào chóp mũi anh, ép anh lui về sau một bước. Lương Tĩnh Hanh nhất thời ngậm miệng, cái gì cũng không nói được. "Trước kia, anh để một mình tôi với đống bản thảo, khi anh làm chuyện xấu với những người phụ nữ khác, tôi có nói cái gì không?" Dương Tư Dục lại tiến lên một bước, hôm nay nhất định phải đòi lại công bằng. Lương Tĩnh Hanh chưa bao giờ thấy cô tức giận như vậy, có chút không chống đỡ được. "Người ta trả lương cao muốn thuê tôi, lúc tôi cự tuyệt, anh có một lần nào biểu hiện cảm tạ tôi không?" Dương Tư Dục thật sự tức giận đến không thể cứu vãn. Một câu nói khiến bước chân đang lùi của Lương Tĩnh Hanh ngừng lại, ngón trỏ của Dương Tư Dục đang tức giận chỉ chỉ thẳng tắp đâm vào ngực anh. "Cô mới vừa ... nói cái gì?" Giọng điệu của anh êm ái, nhưng lại ẩn chứa sự nguy hiểm. "Tôi nói.. tôi chẳng qua là muốn yêu đương, anh lại tìm mọi cách để ngăn cản?" Dương Tư Dục không chút khách khí trả lời. Lời cũng đã nói ra, có thể nuốt trở về sao? Nói, yêu, thương? Một cổ tức giận hừng hực thiêu đốt vọt thẳng lên đầu làm anh mất trí: "Không được cùng anh ta nói chuyện yêu đương!" Anh ngang ngược ra lệnh với cô. Đối mặt với sự tức giận đột nhiên tới của anh, Dương Tư Dục đầu tiên là sững sờ, một lâu sau mới lấy lại tinh thần: "Tại sao?" Dương Tư Dục không hiểu, ngón trỏ đâm trên ngực anh cũng thật đau, nhưng cũng không làm dừng lại sự phẫn nộ của cô: "Anh có thể cùng phụ nữ lêu lỏng, tôi lại không thể đàng hoàng nói chuyện yêu đương?" Đôi mắt đen phẫn nộ híp chặt lại, tức giận bắn tán loạn. Quá rõ ràng đây là ghen tức đang quấy nhiễu trong lồng ngực anh, cảm giác chua chua này không ngừng xông thẳng lên cổ họng anh: "Muốn yêu có thể, nhưng đối tượng không thể .. là.. anh ta." Anh hạ thấp giọng, giọng điệu hấp dẫn mê người, những cũng nguy hiểm nồng nặc sát khí. "Tôi nói chuyện yêu đương với ai, còn phải do anh quyết định sao?" Dương Tư Dục hừ nhẹ một tiếng. Bên gối anh oanh oanh yến yến, tại sao không đợi cô gật đầu đồng ý? Câu hỏi của cô khiến Lương Tĩnh Hanh nhẹ nhàng cười, bàn tay đang nắm chặt thành quả đấm buông ra, trực tiếp cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô: "Dĩ nhiên." Anh bình tĩnh cười cười. "Dĩ nhiên?" Giọng Dương Tư Dục rốt cuộc không nhịn được nâng cao, hai mắt trợn thật lớn: "Đáp án này mà anh cũng dám nói ra? Anh dám nói rằng đối tượng nói chuyện yêu đương với tôi phải cần sự đồng ý của anh?" "Dĩ nhiên." Lần này cũng là câu trả lời đó, hơn nữa giọng nói có phần kiên quyết hơn. Giống như là có boom nổ trong đầu Dương Tư Dục, người đàn ông này thật là to gan, lại muốn quản chuyện của cô? Dương Tư Dục nhắm mắt lại, dùng sức muốn rút tay mình ra khỏi tay anh. Rút ra làm cái gì nha? Đương nhiên là muốn đánh cho anh một quyền, tên ghê tởm này. Nhưng, sức lực nam nữ chênh lệch quá lớn, cô căn bản không thể làm điều mình muốn. "Tốt!" Dương Tư Dục giận phát điên, nhịn xuống kích động muốn đá anh một cái: "Anh muốn trông nom, tôi sẽ để anh trông nom, vậy bây giờ anh nói cho tôi biết, tôi nên nói chuyện yêu đương với ai?" Cô sẽ chờ câu trả lời của anh, chân phải vận sức chờ phát động, chuẩn bị đá tới gốc rễ của anh. Chỉ cần anh có lá gan nói ra chó, cá hay mèo, cô sẽ cho anh đẹp mắt. Đôi tròng đen híp chặt hơn, anh nghiêng người gần đến mặt cô, khoảng cách càng lúc càng gần, gần đến nỗi cô có thể thấy bóng mình trong mắt anh. Ah.. Tình cảnh này hơi quen thuộc, Dương Tư Dục thở dốc vì kinh ngạc, nhớ tới lần trước họ hôn nhau tình huống cũng giống như bây giờ. "Cô thật muốn biết, cô có thể nói chuyện yêu đương với ai?" Lương Tĩnh Hanh chậm rải hỏi, đôi mắt màu đen có thần khóa chặt trên mặt cô. "Ừm." Da đầu Dương Tư Dục run lên, chỉ đơn giản đáp một tiếng. Lần này, xem ra không phải là không thể đá, nếu như anh lại muốn hôn cô đến thất điên bát đảo, nhưng lại muốn cô quên nụ hôn kia... Cô nhất định sẽ không khách khí. Vì vậy, chân phải cô vẫn luôn trong trạng thái chuẩn bị công kích. "Nói! Là ai?" Cô lạnh lùng hỏi, khí thế lớn mạnh. Lương Tĩnh Hanh đem mặt mình gần cô hơn, đụng chóp mũi cô, đôi mắt có thần nhìn thẳng vào mắt cô: "Thật muốn biết?" Anh cao giọng, thân hình cao lớn làm cho người ta có cảm giác bị áp bức. "Nói mau." Mặt Dương Tư Dục căng thẳng, khẩn trương đến mức quẫn bách. Nếu anh còn không nói ra đáp án, cô sẽ bất tĩnh mất. "Được." Lương Tĩnh Hanh đồng ý, hơi thở nóng rực phun lên mặt cô làm cho tâm cô co rút: "Nếu cô biết muốn, tôi sẽ nói." "Nói mau, nói mau ... mau... tôi rất muốn.." Dương Tư Dục thúc giục. Hơi thở anh quá nóng, hô hấp cô lại quá nhanh .. Không được, cô không thể nhịn được nữa. Đang lúc cô nghĩ mình sắp hỏng, liền nghe anh lên tiếng. "Tôi." Một chữ, bình thường đơn giản từ trong miệng Lương Tĩnh Hanh nói ra nhanh chóng mà cương quyết. Đôi môi mọng của Dương Tư Dục mở ra khép vào, khép vào lại mở ra, một hồi lâu cũng không nói ra lời. Chân cô đã chuẩn bị thật lâu, nghĩ đá anh một cái thật mạnh, cũng cứng đờ giữa không trung. Nhìn cô ngây người, vẻ mặt đờ ra, tâm tình Lương Tĩnh Hanh không khỏi tốt lên, đôi môi mỏng nâng lên rất đẹp mắt: "Thật vui là em không có ý kiến." Lương Tĩnh Hanh cầm lấy tay cô đặt lên môi, nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn. Cái hôn này khiến Dương Tư Dục lấy lại tinh thần, kéo tay mình lại, tay cô rốt cuộc cũng được tự do: "Cái gì gọi là tôi không có ý kiến?" Dương Tư Dục phát giận: "Tôi bị anh làm cho choáng váng với cái đề nghị thối nát kia." Tâm tình Lương Tĩnh Hanh đang tốt chợt biến mất, sắc mặt trầm xuống: "Kêu em hẹn hò với tôi là đề nghị thối nát?" Anh mắt anh đầy giận dữ. "Thái độ của anh có vấn đề, tôi thật sự không hiểu, tại sao anh vừa thấy bên cạnh tôi có người đàn ông khác, thái độ của anh liền không giống?" Dương Tư Dục thật sự không hiểu cái vòng quanh quẩn này. Nghe được đáp án kia, cô không nói ra được cảm xúc trong lòng mình là gì. Vừa bắt đầu, cô thừa nhận, trong lòng tràn đầy vui mừng. Nhưng cảm xúc vui mừng đó, trong nháy mắt biến mất, cô đột nhiên nhớ tới, anh chỉ nhất thời ham muốn giữ lấy. Đó không phải là tình cảm thật, chẳng qua là do anh kích động, chỉ là một loại... tình cảm thoáng qua, anh không muốn mất đi cô. Muốn cùng cô hẹn hò, mười năm trước chẳng phải nên bắt đầu sao mà phải mười năm sau, thấy bên cạnh cô có một người đàn ông khác, mới nói ra. Khi bình tĩnh lại, cô biết cô không nên mừng rỡ, đây chỉ là một ảo tưởng, cô phải nhận rõ đây chỉ là ảo tưởng. "Em thật không muốn hẹn hò cùng tôi?" Dương Tư Dục lắc đầu, trừ giọng nói thật bất đắc dĩ, trong lòng còn có một nỗi đau thoáng qua. Cô cỡ nào hy vọng anh thật lòng nói lên đáp án đó, mà không phải chỉ là thoáng qua mà thôi, chỉ muốn hả giận mà thôi. Chỉ tiếc, Lương Tĩnh Hanh không thấy được nỗi cô đơn trong mắt cô, anh chỉ nhìn thấy cô cự tuyệt: "Em có thể nói chuyện yêu đương cùng Triệu Mạnh Tề mà không thể hẹn hò với tôi?" Lương Tĩnh Hanh chưa từng thất bại bởi một người đàn ông nào mà tức giận. Tình cảm đối với anh mà nói có cũng được không có cũng không sao. Bạn gái? Không phải là không thay thế được, hợp tác, không hợp thì đi, đối với tình yêu anh nhất định tỉnh táo. Nhưng câu nói của Dương Tư Dục làm anh cực kỳ tức giận. Trong mắt cô, anh lại thua kém hơn một người đàn ông mới quen biết. "Anh ấy có thể yêu tôi nhưng anh thì không." Dương Tư Dục mất mấy ngày thời gian mới nhận rõ điều này. Phải nói cô có thiện cảm với Triệu Mạnh Tề, người kia rất thông minh, rất thú vị, hơn nữa đối với cô rất tốt, luôn có thể chọc cô cười. Còn Lương Tĩnh Hanh luôn làm cô đau khổ, lần này cô nên thông minh sáng suốt một chút, lựa chọn người đàn ông thích hợp với mình. Vì vậy, cô tránh khỏi người Lương Tĩnh Hanh, yêu thầm anh đã hơn mười năm, không thể trong thời gian ngắn liền quên đi, cô muốn mình tuyệt vọng, để hoàn toàn quên người đàn ông này.