“Ghen? Đúng a, hình như là… Ê ẩm, ngươi không được nói cho y nga, không được nói ta ăn dấm chua y…” Cả thân thể dựa hẳn vào ngực Lang Nguyên, Kim Ngọc lắc lư mấp máy miệng, ha ha cười. “Sẽ không, ta sẽ không nói.” Cách một lớp ngoại sam, thân mật vuốt ve thắt lưng xinh đẹp của hắn, Lang Nguyên len lén cười. Thì ra, trong lòng hắn luôn có mình, chỉ là xấu hổ không chịu nói ra thôi. Tiểu hồ ly giảo hoạt, giấu kín tâm tình không chịu nói, thật không biết phải đối với hắn như thế nào mới tốt… “Đầu hảo choáng, ta muốn ngủ… Ngủ…” Ngáp một cái, tựa đầu vào cổ Lang Nguyên, dẩu đôi môi bạc. Trong đầu loạn thất bát tao, trên người cũng mềm nhũn, thật muốn tìm một chỗ ngủ một giấc! “Hảo, hảo, chúng ta cũng nên đi ngủ.” Ôm Kim Ngọc không hề giãy giụa, vận khởi pháp thuật, trong nháy mắt liền về tới doanh trướng hắn. Đem Kim Ngọc say đến bất tỉnh nhân sự để trên giường, đang chuẩn bị xoay người lấy nước, Kim Ngọc lại đột nhiên trở mình, nằm lên y bào của y. Y thử kéo tà áo ra nhưng vẫn còn vướng lại một góc, muốn tiếp tục kéo nhưng lại sợ đánh thức hắn, Lang Nguyên thở dài nói: “Thôi, bổn vương cùng cưng ngủ là được.” Vậy mà y mới vừa nằm xuống, Kim Ngọc liền chủ động nhích lại gần, gắt gao ôm thắt lưng y, mặt còn cọ cọ dụi dụi vào ngực y, tìm một tư thế thoải mái, nặng nề thiếp đi. Ầm —— Đầu óc như nổ tung, vốn cũng không có ý nghĩ gì khác, hôm nay bị Kim Ngọc nháo như thế, ngọn lửa dục vọng trực tiếp xông lên thẳng lên não. “Tiểu Ngọc Ngọc, có thể buông bổn vương ra hay không?” Đầu đầy mồ hôi hột từ trên gương mặt chảy xuống, cố nén dục hỏa, Lang Nguyên vỗ vỗ sau lưng hắn. Cảm giác mình từ thiên đường rớt xuống địa ngục, chỉ chốc lát, quần áo liền ướt đẫm, không thể tránh được người trong lòng làm càn. “Không nên…” Lầu bầu một tiếng, Kim Ngọc ôm y càng chặt. Trong lúc ngủ mơ, hắn chỉ cảm thấy nhiệt khí bức người, trước mắt đột nhiên xuất hiện một khối băng cực đại, dĩ nhiên là không chút do dự nhào tới, cũng không biết mình ôm chính là người đầu đầy mồ hôi – Lang Nguyên. “…” Gian nan buông hai tay, cũng không biết để đâu cho tốt. Vạt áo Kim Ngọc rộng mở lộ ra xuân quang, những cảnh ướt át ngày xưa lại hiện lên trước mắt, da thịt bóng loáng như ngọc, tiểu huyệt ấm áp nhỏ chặt, đều cực kì hấp dẫn y. Y chậm rãi lùi về phía sau, Kim Ngọc lại càng nhích người quấn lấy y, cả thân thể cũng nằm gọn trong ngực y… “Không nên trách bổn vương, tại cưng tự dâng lên tới cửa.” Nuốt nuốt nước miếng, nhẫn nại không được, tay phải vuốt ve lưng hắn. Vốn dĩ là muốn chờ ngày cưới sẽ ăn hắn, nhưng Kim Ngọc kiều mị làm say đám lòng người trước mắt làm cho tâm tình y đại động, hận không thể lập tức nuốt hắn vào bụng. “A…” Miệng khô lưỡi khô, Kim Ngọc không ngừng giãy giụa, thành công đổ thêm dầu vào ngọn lửa dục của Lang Nguyên. “Thật mê người…” Mắt hổ hừng hực hỏa, sắp thiêu cháy hắn rồi. Tay trái giải khai vạt áo trước của hắn, bàn tay mò vào khuôn ngực ấm áp, ngón tay thon dài lập tức linh hoạt vuốt ve hồng quả sớm cương lên. “A…” Kim Ngọc hừ nhẹ một tiếng, nâng thắt lưng, phát âm thanh mê người. Cảm giác được hồng quả đã biến ngạnh, Lang Nguyên biết hắn đã phát lửa dục, cúi đầu hôn dọc từ cổ xuống, Kim Ngọc chỉ là thoáng xoay đầu, liền tùy ý y làm càn… Lang Nguyên không ngừng khiêu khích hắn, đôi môi nóng bỏng không ngừng đặt những nụ hôn nồng cháy lên khuôn ngực trắng nõn, bàn tay to nhẹ nhàng xoa nắn ngọc hành có chút sưng đỏ… “Ô… Nóng quá…” Thân thể hắn bắt đầu khó nhịn giãy giụa, hô hấp càng ngày càng dồn dập. “Rất nóng sao? Bổn vương giải nhiệt cho cưng nha.” Lang Nguyên nhíu mi cười, cúi đầu ngậm hồng quả, Kim Ngọc không ngừng phát ra từng đợt thân ngâm. Tiếng thở dốc của hắn đối với Lang Nguyên là loại thuốc kích thích mạnh nhất, y càng thêm đói khát mút hồng quả, như thể đang nhấm nháp món cực phẩm thiên hạ, cơ hồ không thể ngừng lại. “A… Ưm…” Kim Ngọc cố gắng mở mắt, muốn nhìn rõ người trước mắt, nhưng cố gắng thế nào cũng không nhìn rõ. Hắn chỉ biết là mình nóng quá, nóng quá… Lang Nguyên chậm rãi xoa nắn thứ xinh đẹp giữa hai chân hắn, nhìn ngọc hành trong tay chính mình ngẩng đầu lên, y đắc ý cười. “A…” Kim Ngọc kêu lên một tiếng đau đớn, khuôn mặt đỏ bừng, tóc vàng tán loạn, trong đầu vẫn như cũ mơ mơ màng màng. Đột nhiên, có một thứ nóng bỏng gì đó chạm vào gương mặt, hắn thoáng mở mắt, phát hiện trước mắt là hổ căn thật lớn… Trong đầu thanh tỉnh một chút, nhìn ánh mắt đầy dục vọng của Lang Nguyên, trong nháy mắt liền hiểu y muốn gì. “Tiểu Ngọc Ngọc, nuốt vào đi.” Xoa cằm hắn, Lang Nguyên dụ dỗ. Khó được gặp hắn nhu thuận như thế, Lang Nguyên nảy ra ý muốn này, mấy lần đều là mình mút hắn, bây giờ cũng tới phiên hắn mút mình một lần. Kim Ngọc nhíu mày, xoay qua, không muốn nhìn y, nhưng tay Lang Nguyên lực đạo mười phần, ép hắn đối diện y.