Vài ngày sau, Hồ Vương cùng Hổ Vương bàn bạc đại hôn sự, Hổ Vương thuận theo Hồ Vương sắp xếp. “Hừ, còn nói không muốn lấy nhị muội, căn bản là đùa giỡn ta.” Cắn chặt môi, Kim Ngọc cầm lấy chén rượu trước mặt thì thầm. Tưởng rằng Lang Nguyên sẽ tới dây dưa hắn, không nghĩ tới từ khi hắn gặp tiểu đệ trở về, Lang Nguyên tựa như không có việc gì, không hề đề cập tới chuyện thối hôn. Không thối hôn cũng thôi đi, cũng không biết y làm sao câu dẫn nhị muội, nhị muội thường xuyên chạy đến hắn hỏi chuyện về Lang Nguyên, khiến cho hắn tâm phiền ý loạn. Mà nhị muội còn nói cho hắn biết, nhị muội thích Lang Nguyên, trong nháy mắt hắn có cảm giác hít thở không thông… Nhìn hai gò má nhị muội đỏ bừng, trong lòng hắn chua xót, ê ẩm, không cách nào hình dung được. Nhịn không được buồn phiền trong lòng, nâng chén rượu uống cạn, lập tức uống một chén khác, uống liên tục không ngừng. Không lâu, khuôn mặt trắng nõn liền hiện ra màu đỏ ửng thản nhiên, tất cả đều rơi vào mắt Lang Nguyên, nhưng y im lặng, không nói. “Tốt lắm, đại hôn sắp tới, bổn vương phải đi về chuẩn bị, xin cáo từ.” Đứng dậy chắp tay hành lễ, khuôn mặt Lang Nguyên tuấn tú trở nên tinh tường thâm sâu. “Cũng tốt, thứ cho bổn vương không tiễn.” Hồ Vương đứng dậy đáp lễ. Kim Ngọc ngập chìm trong suy nghĩ, không thấy Lang Nguyên đứng lên, chỉ liên tục uống cạn rượu. “Kim Ngọc, bổn vương phải đi rồi, cưng không tiễn bổn vương sao?” Lang Nguyên đi tới trước mặt hắn, gõ gõ cái bàn. “…” Mắt vàng nhướng lên, một hồi lâu không phản ứng lại. Y đang nói cái gì? Phải đi rồi? Muốn nói cái gì, đầu lưỡi lại cứng đơ, một hồi lâu cũng không phun ra được một chữ. “Xem ra cưng uống say.” Ngại Hồ Vương ở đây, Lang Nguyên cố nén theo không xoa hai gò má hồng động nhân kia, nắm chặt hai tay thành quyền giấu sau lưng. Chưa từng có gặp qua bộ dáng Kim Ngọc say rượu, không ngờ lại mê người như thế, đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át, hai mắt ngập nước long lanh, trong mắt in thân ảnh y. “Không, ta không có say…” Lắc lắc đầu, Kim Ngọc đứng lên, nhưng người lảo đảo không vững, thiếu chút nữa ngã trên bàn. “Cẩn thận.” Y bước lên, nhanh hơn Hồ Vương ôm hắn vào trong lòng. Hai người thân thể mập mờ dây dưa một chỗ, Lang Nguyên không nhúc nhích, nhưng thật ra Kim Ngọc thủ nhuyễn cước nhuyễn, giãy giụa vài cái, đã ngã nhào vào lòng y. “Hồ Vương, Kim Ngọc uống say rồi, bổn vương ôm hắn trở về.” Cũng không đợi Hồ Vương gật đầu, cánh tay dài duỗi ra, đỡ Kim Ngọc say túy lúy đi. “Ta có phải hoa mắt rồi không, ánh mắt Hổ Vương nhìn Ngọc nhi không tầm thường a…” Hồ Vương cũng nhận thấy được không khí mờ ám giữa bọn họ. **       **       ** Rất muốn bế Kim Ngọc lên, nhưng Kim Ngọc say đặc biệt mẫn cảm, chỉ cần một đụng tới thắt lưng hắn một chút, hắn liền né tránh, hai người dây dưa giằng co một hồi vẫn không đi được. “Ngọc, cưng uống say, để bổn vương ôm cưng về.” Có chút không kiên nhẫn, Lang Nguyên đỡ vai hắn, dùng sức lắc vai hắn, cố gắng làm hắn thanh tỉnh một chút. “Buông ta ra, ta không có say.” Cười hì hì đẩy Lang Nguyên ra, Kim Ngọc vung tay quờ quoạng, lảo đảo đi về phía trước. Ai nói hắn say, rõ ràng không có say, không phải hắn đi được sao! “Còn nói không có say, đi cũng đi không vững.” Theo sát phía sau hắn, bắt được cánh tay hắn, ôm hắn vào lòng. Hắn xoay người vỗ vỗ mặt Lang Nguyên, nheo lại hai mắt trên dưới đánh giá một phen, Kim Ngọc cố hất quai hàm, ngẩng đầu lên. “Di, ngươi không phải là đại *** hổ sao? Thì ra, ta đang nằm mơ, tránh ra, tránh ra!” Dùng sức đẩy y một cái, sắc mặt Kim Ngọc rất khó coi. Thật là, ngay cả trong mộng cũng không buông tha hắn, đáng chết! “Cưng thường xuyên mơ thấy bổn vương?” Ngừng bước, Lang Nguyên vẻ mặt cao thâm khó lường nhìn hắn. “Đương nhiên, ngươi thật đáng ghét, luôn ở trong mộng động thủ động cước với ta.” Dùng đánh đánh ngực y, Kim Ngọc hiển nhiên là đang say đến hồ đồ. Ngày xưa, hắn chưa từng nói chuyện với Lang Nguyên nhiều như thế, bây giờ mặc dù trong miệng nói chán ghét y nhưng ánh mắt không có phẫn nộ. “Ban ngày nghĩ tới một người nào, đêm sẽ mộng thấy người ấy, có phải cưng thích bổn vương, mới có thể mơ tới bổn vương?” Nâng cằm hắn, Lang Nguyên xấu xa cười. “Ha ha…” Kim Ngọc ôm bụng cười to, thiếu chút nữa đem nước mắt cũng cười đi ra, như thể hắn vừa nghe chuyện nực cười nhất trên đời. “Cưng cười cái gì, nói mau.” Chưa từng gấp như vậy, Lang Nguyên đanh mặt, gắt gao chế trụ cổ tay hắn. “Ta ghét tên đại *** hổ thối tha, y là đại phôi đản, chiếm tiện nghi của ta còn không nói, còn hại trái tim ta rất khó chịu.” Dẩu dẩu miệng, tựa hồ muốn nói ra ủy khuất đầy bụng, hốc mắt Kim Ngọc đỏ lên. Mới vừa nghe câu đầu tiên, tâm Lang Nguyên bỗng lạnh ngắt, nhưng nghe tới câu cuối cùng, mắt hổ lập tức sáng lên. “Đó là vì cưng ghen.”