Dụ dỗ

Chương 6 : Dụ dỗ

Còn bốn tiếng nữa chuyến bay về nước của Trần Tích Tự sẽ đáp xuống sân bay quốc tế của thành phố này.   Hứa Kha ngồi trên chiếc chiếu tatami trước cửa sổ, tính toán thời gian hắn trở về.   Ngoài cửa sổ đang có mưa nhỏ, tầng mây cũng rất tự nhiên trôi thành một bức tranh thủy mặc đen đen xám xám.     Bóng tối dần dần bao phủ, những ngọn đèn rực rỡ cũng sáng lên.   Nơi xa xa trên cầu, đèn sau xe ô tô nối liền thành một dải như một sợi tơ hồng đang lưu động, tạo thành một bức ảnh ngược từ ánh sáng hoa lệ di động phản chiếu trên mặt dòng sông.   Gió nhẹ đầu hạ lẫn với những hạt mưa thưa thớt nhẹ nhàng thổi bay tóc mái trên trán cô, hơi lạnh, tựa như đặt lên đó một cái hôn mềm nhẹ lại không kém phần trịnh trọng.   Cô thừa nhận, cô mong nhớ hắn.   Thậm chí vì có thể nhìn thấy hắn mà mua vé vào tham dự buổi họp mặt fan cuối tuần của Trần Tích Tự.   Nhìn tờ giấy mỏng manh trong tay, Hứa Kha cười nhạo một tiếng, cảm thấy bản thân thật sự như một đứa ngốc.   "Ngủ sớm một chút." Cô buông vé vào cửa, tự lẩm bẩm: "Trong mơ có anh."     Nhưng ai mà ngờ được, trong mơ không có thiếu niên, chỉ có ác ma.   Là ác ma cực kỳ hung ác.   Trên người hắn, bao gồm cả khuôn mặt đều bị lớp vảy tinh mịn màu đen như vảy thằn lằn che kín, con ngươi màu vàng như của rắn hung hăng nhìn chằm chằm Hứa Kha.   Dường như hắn đang cười, miệng toét ra rất rộng, lộ ra hàm răng sắc bén nhọn hoắt như răng cá mập, tựa như giây tiếp theo sẽ nuốt cô vào trong bụng vậy.   Trên trán hắn có hai cái sừng dài màu đen, trên đầu cũng mọc hai cái sừng dài như sừng hươu, không có tóc nhưng lại có lông vũ đen bóng như lông quạ, kéo dài đến cổ, trước ngực và phần lưng. Trên lưng, dưới lớp lông đen nhánh thấp thoáng một đôi cánh như cánh dơi, trên mỗi góc cạnh của cánh đều có những cái móc tinh tế dày đặc như vuốt mèo.   Hắn cũng có tứ chi như con người nhưng lại không thể gọi đó là tay và chân. Hai chi trước có ba ngón, trên đầu ngón tay có móng dài màu đen hình tam giác, đang giữ lấy hai tay cô. Cô không chút nghi ngờ rằng chỉ cần hắn hơi dùng chút sức là có thể bóp nát xương cốt cô.   "Ngươi là ai?" Hứa Kha bạo gan hỏi hắn, cố hết sức khống chế giọng nói đang run rẩy lại có chút khàn khàn của mình.   Hắn cảm nhận được cơ thể cô căng lên, nghiêng nghiêng đầu, tựa như rất vừa lòng với dáng vẻ sợ hãi này của cô, thuận tiện buông lỏng tay.   Hứa Kha vừa thở ra một hơi nhẹ nhõm lại không ngờ hắn đột nhiên tiến gần cô thêm một bước, giây tiếp theo đã ôm cô vào trong ngực.   Hứa Kha sợ tới mức ngừng thở, làn da dán lên người hắn toát lên một sự khó chịu nho nhỏ.   "Tôi....." Ác ma thì thầm bên tai cô, giọng nói tựa như đến từ địa ngục: "Tôi chính là người giết em."   Một cơn đau đớn xuyên tim đột nhiên đánh úp đến, Hứa Kha phát hiện, không biết từ khi nào tay hắn đã mò vào trong ngực cô, nắm lấy rồi móc trái tim cô ra.   Trái tim đỏ tươi, còn đang nhảy lên.   Hắn liếm láp.   Cô chỉ cảm thấy vui vẻ không tài nào hiểu được ập đến.   Sau đó thân thể trở nên thật nhẹ nhõm.   Hứa Kha thoát khỏi khống chế của ác quỷ, bay về phía không trung, ác quỷ mở đôi cánh màu đen ra nhưng lại không sao đuổi kịp cô, cô lại vô cớ muốn đợi hắn một chút.   Nhưng Hứa Kha không thể nào làm được, thân thể của cô thật sự quá nhẹ.   Cô bay qua một đỉnh núi rất cao rất cao màu đen, một khe lớn rất sâu rất sâu, lại bay qua những đám mây màu xám.   Cuối cùng trước mắt đều là ánh trăng dịu dàng.   Hai giờ sáng, Hứa Khả mở di động ra, cô nghĩ, hẳn đã có tin tức Trần Tích Tự về nước rồi.   Nhưng cô không ngờ no.1 hot search lại là -----   Trần Tích Tự bị tai nạn giao thông.   HẾT CHƯƠNG 6.