Dụ dỗ
Chương 20 : Dụ dỗ
Hôm nay Trần Tích Tự làm một bữa cơm trưa rất phong phú cho Hứa Kha. Lúc bưng lên bàn ăn vừa vặn là mười hai giờ trưa. Hắn thỏa mãn đánh giá một bàn đồ ăn này, vẻ ngoài rất ngon.
Mặc dù giữa trưa A Kha cũng sẽ không trở về.
Hắn ngồi xuống bàn ăn nghỉ ngơi một lát, tưởng tượng nếu như A Kha ở đây thì sẽ là vẻ mặt gì. Sẽ vui vẻ nhỉ, vui đến mức đôi mắt cong lên giống như vầng trăng khuyết.
Sẽ khen ngợi hắn, sẽ sờ đầu một cái, sẽ ôm hắn một cái chứ?
A Kha, hiện tại anh rất nhớ em, em sẽ nhớ đến anh chứ?
Nếu như hắn chân thành mở miệng A Kha nhất định sẽ trở về.
Sau khi hồi phục tinh thần lại thì hắn đứng dậy đi vào phòng ngủ của hai người họ.
Hắn hơi si mê vuốt ve chăn giường, ở nơi này giống như vẫn còn lưu lại mùi của A Kha...
Rốt cuộc cũng quyết định, hắn đi đến trước gương.
Phòng ngủ A Kha có một cái gương thử đồ toàn thân.
Lúc này người đàn ông đứng trước mặt nó chậm rãi cởi nút áo sơ mi, lại cởi quần. Hắn không mặc gì đứng ở trước gương đánh giá chính mình.
Khắp nơi đều là vết sẹo, ngay cả mắt cũng thiếu một con.
Thật sự là xấu xí.
Hắn chịu đủ rồi.
Kiểu này không thể sinh hoạt, đi chung với A Kha dưới ánh mặt trời.
Hoặc là nói, hắn ghét hơn cái kiểu cần A Kha khắp nơi chiều theo cuộc sống của hắn như thế này.
Có một biện pháp đổi một bề ngoài đẹp mắt. Hắn cảm giác được gần đây ma pháp của mình trở về, thế nhưng bởi vì hạn chế thế giới, hơn nữa trước đó tiêu hao quá độ nên đã không mạnh bằng lúc trước. Dùng một chút sức mạnh đó đánh cược một lần, hoặc là có được một bề ngoài đẹp mắt.
Hoặc là, chết.
May mắn, hắn có thể một lần nữa phát triển hoàn chỉnh làn da và con mắt, có được mặt chính mình.
Bất hạnh thì không có làn da cho đến khi mất nước mà chết.
Chín lần chết chỉ vì cả đời, hắn muốn cược một kết quả tốt nhất.
Hắn lấy con dao nhọn đã mua cùng Hứa Kha kia ra.
Lúc ấy nói thế nào, hắn cần một con sắc gọn, xuống bếp nấu ăn thật ngon cho A Kha.
Trên thực tế sau khi mua con dao này về vẫn bị hắn để đó không dùng. Lòng bàn tay vuốt nhẹ lưỡi dao một hồi, con dao sắc bén, xúc cảm lạnh buốt thấm đến tận trái tim lạnh giá của hắn, Trần Tích Tự nhướng lông mày, rất sắc bén. Hắn dùng mũi dao chĩa vào bản thân mình do dự, suy nghĩ nên ra tay từ nơi nào.
Cứ bắt đầu từ xương ngực đi.
Hắn chậm rãi chống mũi dao vào vị trí giữa hai xương quai xanh, bên trên xương ngực.
Theo mũi dao xuyên vào, chậm rãi có giọt máu đỏ tươi rỉ ra.
Trần Tích Tự cắn răng, thở hổn hển, con mẹ nó đau quá.
Dao của hắn đâm vào cũng không sâu, miễn cưỡng lắm mới đâm vào da sâu như vậy.
Hòa hoãn một chút, hắn lại thuận theo trục tung của cơ thể kéo một đường cắt xuống, một tấc, hai tấc... Làn da trên xương ngực rất mỏng thậm chí hắn còn cảm giác được xúc cảm xương ngực cùng lưỡi dao cứng đối cứng.
Lần này hắn không ngừng mà vẫn cắt đến rốn mới dừng lại.
Bụng là bộ phận mềm, vì cắt thành một đường thẳng tắp, hắn còn phải dùng tay trái kéo căng làn da. Mặt dao đã bị máu nhiễm toàn bộ, giọt máu hội tụ thành một dòng màu đỏ.
Trần Tích Tự đau đến mức bờ môi tái nhợt, sắp cầm không nổi con dao trong tay.
Thế nhưng bước đầu tiên còn chưa kết thúc.
Hô hấp quá sâu sẽ khiến vết thương càng thêm đau đớn, hắn không thể không cố gắng khống chế mức độ hô hấp của mình. Lại nghỉ ngơi mấy phút, hắn một lần nữa đặt mũi dao vào vị trí bắt đầu ra tay. Lần này hắn phải hướng lên trên dọc theo cổ họng của mình, cái cằm, cái mũi, mi tâm, cắt thẳng một đường đến đỉnh đầu.
Thật sự đau đớn khiến cho đỉnh đầu người ta run lên.
Nhìn lại, hai mắt hắn đỏ bừng, máu me đầy mặt.
Bước đầu tiên rốt cuộc đã hoàn thành, hắn vứt bỏ dao, thân thể đã gần như lung lay sắp đổ.
Ánh mắt hắn hơi mơ hồ, sắp thấy không rõ mình trong gương.
"A Kha." Hắn thì thào đọc cái tên này, mang theo dịu dàng lưu luyến vô hạn.
Đây là động lực duy nhất để hắn giữ vững tỉnh táo trong đau đớn.
Bất thình lình, hai tay hắn nắm lấy hai bên mép vết thương, cứ thế mà kéo ra ngoài.
Mục đích rất đơn giản, hắn muốn tự lột bỏ da của mình.
"A!"
Rốt cuộc chịu không nổi đau đớn đánh tới, hắn thống khổ kêu ra tiếng.
Đau đớn cũng không khiến hắn dừng lại, hắn không còn lựa chọn nào khác, hắn không thể dừng lại.
Từng tấc từng tấc, hắn càng không ngừng xé rách tách rời lớp da với thịt này ra.
Thể lực dần dần chống đỡ hết nỗi, đau đớn ngập đầu ép tới mức hắn quỳ trên mặt đất. Hắn cảm thấy các đầu dây thần kinh toàn thân đều giống như đặt trong lửa thiêu đốt, một tí một tí cũng không buông tha.
Nhưng mà không có đau nhất chỉ có đau hơn.
Thời điểm lột ra mặt mình, hắn cảm thấy đầu mình giống như muốn nổ tung, một giây sau hắn lập tức sẽ chết đi.
"A Kha, a!"
Trần Tích Tự gào khóc, không phân rõ mình chảy ra là máu hay là nước mắt. Dần dần, diện tích da rời ra càng lúc càng lớn, bộ ngực của hắn, bả vai, mặt đều lộ ra máu thịt đỏ tươi dưới làn da... Diện tích của làn da người lớn khoảng 1.8 mét vuông, nhưng cái diện tích không đủ hai bình phương này Trần Tích Tự lại dùng sinh tử đo đạc. Sau cùng đau quá, Trần Tích Tự ngược lại chết lặng, thậm chí hắn có hơi thô bạo lột da trên chân xuống. Toàn thân hắn đẫm máu, máu thịt chảy ra chất lỏng màu đỏ tươi không khô trên đất, bên chân là một đống da người.
Quả nhiên là ác ma.
Như vậy mà cũng còn sống được.
Không thể để lộ trong không khí quá lâu, bằng không thì hắn rất dễ dàng mất nước mà chết, thế là hắn chậm rãi đi đến cửa phòng tắm. Rõ ràng chỉ kém mấy bước đường cuối cùng, Trần Tích Tự nhưng lại chống đỡ không nổi ngã xuống.
Suy nghĩ cuối cùng trước khi té xỉu chính là: Mình thật đáng chết.
Hứa Kha mở cửa mà thấy chính là cảnh tượng này. Cô không để ý vết máu ôm Trần Tích Tự lên, cảm thấy vừa hoảng vừa sợ, sao mới có mấy tiếng đồng hồ không gặp hắn đã biến thành bộ dáng này rồi? "Tiểu Vũ! Anh tỉnh lại đi Tiểu Vũ, Tiểu Vũ..."
"Tiểu Vũ anh nhanh mở to mắt nhìn em đi."
"Tiểu Vũ, anh đừng dọa em..." Có lẽ là tiếng khóc của Hứa Kha đã làm hắn tỉnh táo lại, mắt Trần Tích Tự khôi phục thần thái, hiện tại ngay cả nháy mắt hắn cũng không làm được bởi vì hắn đã không còn mí mắt. "A Kha, em về rồi à?" Tiếng nói Trần Tích Tự rất suy yếu, "Anh không sao, chỉ là nhìn có hơi đáng sợ. Đừng khóc, anh thật sự không sao." Hắn đưa tay muốn lau khô nước mắt A Kha, lại quét lên mặt cô một chút máu dính nhớp nhớp. "Xảy ra chuyện gì rồi?" Hứa Kha hỏi hắn, muốn chạm mặt của hắn nhưng lại ngừng tay, cô lo lắng làm hắn bị thương. "Anh giải thích sau với em, hiện tại, trước tiên làm theo lời anh bảo..." Thế là trong chỉ thị ngắt quãng của Trần Tích Tự, Hứa Kha bỏ hẳn vào bồn tắm lớn đựng đầy nước ấm, cũng hiểu rõ nguyên nhân sự việc.
HẾT CHƯƠNG 22.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
73 chương
123 chương
32 chương
292 chương