Dụ dỗ đại luật sư
Chương 765 : Tham Gia Hôn Lễ
Khách sạn bảy sao ở Hải Tân.
Một buổi hôn lễ hoành tráng đang được cử hành.
Khương Tuyết Nhu cùng Diệp Gia Thanh cùng lúc xuất hiện, chính là buổi sáng mười một giờ bốn mươi tám phút.
“Đó không phải là Khương Tuyết Nhu cùng Diệp Gia Thanh sao? Hai bố con bọn họ làm sao lại tới đây”.
“Nhà họ Diệp cùng nhà họ Hoắc trước kia cũng có lui tới, nếu như Diệp Gia Thanh được mời tới thì cũng rất bình thường.
Nhưng mà không nghĩ tới Khương Tuyết Nhu cũng tới.
Cô ấy là vợ trước của Hoắc Anh Tuấn”
“Chậc chậc, vợ trước tới tham gia hôn lễ của chồng trước, đây có thể gọi là ý đồ gì?
Tiếng nghị luận của các khách mời đem bầu không khí lễ đường đẩy lên đến đỉnh điểm.
Hoắc Anh Tuấn đang đứng trên bãi cỏ chào hỏi xã giao với khách mời dự hôn lễ thì nghe được âm thanh của mọi người.
Quay đầu nhìn lại thấy Khương Tuyết Nhu cả người tạo nhà người mặc áo dài đi tới.
Phía trên áo dài dùng tơ lụa thêu dệt ra nhiều đóa hoa xanh lá cây, ánh mặt trời vẩy vào phía trên áo dài, tản mát ra một loại màu vàng chói mắt đẹp đẽ, khiến cho vóc người nổi lên lồi lõm trông rất thích. thú, khí chất ưu nhã, giống như mỹ nhân hạ phàm vậy.
Hoắc Anh Tuấn thất thần một hồi, anh biết cô rất đẹp, nhưng không nghĩ tới khi cô mặc áo dài vào thì cô cũng có thể xinh đẹp động người như vậy.
Cho đến người phụ rể Quý Tử Uyên đến bên cạnh nhẹ ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở: “Khương Tuyết Nhu làm sao tới?”
"Tôi không biết.”
Diệp Gia Thanh dù sao cũng là trưởng bối, Hoắc Anh Tuấn là chú rể không thể không tiến lên nghênh đón: “Bác Diệp...”
“Ừ.” Diệp Gia Thanh lãnh đạm nhìn anh một cái: “Tôi tới đây, đơn giản là tới vì ông nội bà nội cậu mời”.
Khương Tuyết Nhu giơ giơ lên thiệp mời trong tay: “Tôi, là bị các người mời tới.
Nói thật, không nghĩ tới tôi là vợ trước còn có thể nhận được thiệp mời của các người”
Gương mặt anh tuấn như ngọc của Hoắc Anh Tuấn liền cảm thấy cứng ngắc, anh cho tới bây giờ chưa từng nghĩ sẽ phát thiệp mời cho Khương Tuyết Nhu.
Như vậy thiệp mời là ai đưa?
Rất nhanh, Khương Tuyết Nhu cùng Diệp Gia Thanh đi đến bãi cỏ bên kia, đó là nơi người nhà họ Hoắc, Hiểu Khê cũng mặc giống như Tiểu công chúa vậy được Hoắc Nhã Lam mang theo bên người.
“DÌ Khương” Hiểu Khê thấy cô lập tức vui vẻ chạy tới.
Khương Tuyết Nhu thuận tay liền đem Hiểu Khê bể lên, Hiểu Khê trên người cầm giỏ hoa để rải cho hôn lễ khiến cô thất thần một hồi.
Cô cho tới bây giờ chưa từng nghĩ con gái mình sinh, vậy mà sẽ trở thành người rải hoa cưới cho Hoắc Anh Tuấn và Nhạc Hạ Thu.
Suy nghĩ một chút đời người khắp nơi đều là chuyện tức cười.
“Tuyết Nhu, đã lâu không gặp” Bà cụ Hoắc ung dung lên tiếng chào hỏi.
“Ông nội bà nội” Khương Tuyết Nhu đối với bọn họ mỉm cười gật đầu một cái, người nhà họ Hoắc.
Cô không có thích lắm cũng không có ghét lắm.
Chỉ có Hoắc Văn nhìn cô bỗng nhiên che miệng cười một tiếng: “Tuyết Nhu, Hoắc Anh Tuấn này cũng sắp kết hôn rồi, cô mau chóng tìm một người bạn trai thật tốt nhé.
Ai, trước kia còn nghĩ sẽ tham gia hôn lễ của cô và Hoắc Anh Tuấn chứ.
Không nghĩ tới...!Nhắc tới cô và Hoắc Anh Tuấn mặc dù ban đầu kết hôn rồi, nhưng hình như ngay cả hôn lễ cũng không làm qua?”
Sắc mặt Diệp Gia Thanh bỗng nhiên trầm xuống: “Chuyện đã qua không cần nhắc lại”
“Nhìn tôi kìa, đều là do tôi lắm mồm” Hoắc Văn vội vàng vỗ nhè nhẹ cái miệng nhỏ nhắn của mình một cái: “Tôi cũng chỉ là cảm thán cuộc sống này a, dù là tiến vào biệt thự nhà họ Hoắc, cuối cùng cũng vẫn là không trở thành Hoắc phu nhân”
"Mày im miệng cho tao” Ông cụ Hoắc một ánh mắt lạnh trừng nhìn bà ta: “Không biết cách nói chuyện thì liền đi sang một bên cho tao”
“Ông nội, không quan trọng, hôm nay nếu như con đã tới, thì nói là con đã buông xuống rồi” Khương Tuyết Nhu cười nhạt: “Chuyện bạn trai thì tôi sẽ từ từ cân nhắc, nhưng mà bây giờ còn nhỏ, không gấp.
Hơn nữa bên người người theo đuổi quá nhiều, cũng hoa cả mắt”
Tiếng nói vừa dứt, bên tại chợt nghe giọng nói của Tạ Minh Ngạn.
“Cô Khương, bác Diệp” Tạ Minh Ngạn tuấn tú lịch đi tới, cười vẫy tay chào hỏi: “Cô Khương, sớm biết cô muốn tới, tôi có thể đi tới nhà đón cô”
“Không cần phiền toái như vậy.” Khương Tuyết Nhu uyển chuyển cười nói.
“Có cái gì mà phiền toái” Tạ Minh Ngạn cười cười nóng bỏng.
"Các người đây là...!” Bà cụ Hoắc mặt lộ phức tạp..
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
104 chương
3 chương
49 chương
16 chương
17 chương