Dụ dỗ đại luật sư
Chương 753 : Người Bố Cặn Bã
"...!Đúng vậy” Hiểu Khê thấp thỏm thấp giọng trả lời.
“Hiểu Khê” Hoắc Anh Tuấn bỗng nhiên ngồi xổm người xuống, lời nói thành khẩn nói: “Các con bây giờ còn nhỏ, có lẽ không quan trọng.
Nhưng từ từ trưởng thành, con phải hiểu tay con trai là không thể tùy tiện nắm lấy
“Oh” Hiểu Khê gật đầu một cái.
Tay con trai đương nhiên là cô bé sẽ không tùy tiện nắm lấy, nhưng mà Hiểu Lãnh là anh trai mình, không quan trọng.
“Con có thể thử chơi cùng với các bé gái” Anh khuyên.
“Bác, bác không cần để ý chuyện con kết bạn” Hiểu Khê vừa liếc mắt vừa nói.
Hoắc Anh Tuấn bị chê trở nên trầm mặc.
Được rồi, con bé còn nhỏ, sau này sẽ chậm rãi quan sát.
Anh không chú ý tới, khi anh mang Hiểu Khê rời đi, Hiểu Lãnh lúc này đang tránh ở trong cửa nhìn ra bên ngoài.
Thầy cho là cậu bé là hâm mộ Hiểu Khê có phụ huynh tới đón, ôn nhu an ủi: “Hiểu Lãnh, đừng có gấp nha, người nhà của con cũng sắp tới.”
"Ừ" Hiểu Lãnh liếc mắt.
Cái người đó chính là người bố cặn bã của mình, cậu bé lần đầu tiên nghe được giọng nói của bố mình, ông ấy cũng rất cao.
Nhưng mà ông ấy lập tức muốn cùng người phụ nữ khác kết hôn rồi, cậu bé sẽ không giống Hiểu Khê cái con nhỏ ngu ngốc đó dễ bị gạt, cậu bé vĩnh viễn cũng sẽ không tiếp nhận người bố cặn bã của mình. Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om nha
Hôm sau, trong công viên tưởng niệm số một.
Khương Tuyết Nhu và Lâm Minh Kiều cầm hai bó hoa tìm nửa ngày, rốt cuộc mới tìm được phần mộ của Nhạc Hoàng Bách và Sầm Gia Hân.
Trước mặt mộ còn lưu lại một bó hoa và một ít tiền giấy đã đốt qua.
“Đây là mới có người tới cúng tế sao” Lâm Minh Kiều liếc nhìn hoa, cũng còn rất tươi: “Hai tên nghiệt súc Nhạc Hạ Thu và Nhạc Trạch Đàm kia hẳn sẽ không hảo tâm như vậy đâu”
“Dĩ nhiên không thể nào là bọn họ” Khương Tuyết Nhu cũng cảm thấy kỳ quái, dẫu sao năm đó khi Nhạc Hoàng Bách xảy ra chuyện sau, nhà họ Nhạc gia cũng không có người nào tới bệnh viện thăm, hôm nay cũng không phải là tết thanh minh, tại sao có thể có người tới được.
“Cậu nói xem...!Sẽ không phải là Tiêu Nhi chắc là vẫn chưa chết chứ” Lâm Minh Kiều bỗng nhiên nói.
Khương Tuyết Nhu thâm thúy: “Nghe nói cô ấy không biết bơi, rơi vào trong đại dương rộng lớn sợ rằng lành ít dữ nhiều đi”
“Không chỉ lành ít dữ nhiều, nói không chừng ngay cả một mảnh xác cũng sẽ không còn dư lại”
Sau lưng bỗng nhiên vang lên giọng nói âm âm dương quái khí của Nhạc Trạch Đàm.
Khương Tuyết Nhu vừa quay đầu lại, liền thấy hai anh em Nhạc Hạ Thu và Nhạc Trạch Đàm cùng đi tới, cả người Nhạc Hạ Thu mặc váy đầm dài màu đỏ, kiều diễm thướt tha, không giống như là tới tảo mộ, ngược lại giống như tới tham gia chuyện vui.
Nhạc Trạch Đàm thì nhìn chằm chằm vào Lâm Minh Kiều mặt cười đầy tà khí: “Không tệ, ba năm không thấy, dáng dấp càng ngày càng mềm mại ra.
Ai da, ban đầu cô bị tôi lột quần áo.
Dáng vẻ đó cho bây giờ tôi đều ghi nhớ hết”
Sắc mặt xinh đẹp của Lâm Minh Kiều hung hăng trầm xuống: “Nhạc Trạch Đàm, anh vẫn là như cũ, vẫn khiến cho người khác nôn mửa”
“Cô thanh cao cái khỉ gì, thật sự cho là mình là điều chế sự giỏi thì ngon sao” Nhạc Trạch
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
104 chương
3 chương
49 chương
16 chương
17 chương