Dụ dỗ đại luật sư
Chương 740 : Con Cũng Không Nỡ Xa Bác Đầu
Hoắc Anh Tuấn lại bị ghét bỏ một lần nữa: “...”
Phải nhịn, thật sự cmn phải nhịn.
Nhưng Khương Tuyết Nhu vẫn không thèm để ý đến anh, sau khi đi ra ngoài, Hiểu Khuê đã ăn xong sạch sành sạch hết cả rồi, còn ở một hơi nữa: “Ngon quá trời quá đất, con buồn ngủ rồi.”
“Con thật đúng là con lợn con mà, phải đi đánh răng trước mới được” Khương Tuyết Nhu lấy ra một bàn chải đánh răng dành cho trẻ con và ống kem đánh răng mới tinh từ trong túi xách ra.
Hoắc Anh Tuấn ngạc nhiên: “Sao trong túi xách của cô lại có mấy thứ này vậy?”.
“Lúc trước mua ở dưới tầng đó, anh dẫn Hiểu Khuê đến đây muộn như thế nên tôi đoán con bé sẽ ngủ lại đây luôn.”
Khương Tuyết Nhu dẫn Hiểu Khuê đi về phía phòng ngủ.
“Đợi đã, bàn chải đánh răng của tôi nữa” Hoắc Anh Tuấn nói: “Tôi không yên tâm để Hiểu Khuê ở lại đây một mình đâu, nên tôi cũng phải ở lại đây.”
“Xin lỗi nhé, chỗ này của tôi không cho đàn ông ở lại qua đêm, hơn nữa tôi không muốn lại bị hai chị em Nhạc Hạ Thu xông vào nhà tôi đâu” Khương Tuyết Nhu không vui nói.
“Hạ Thu...!không biết tôi ở đây” Hoắc Anh Tuấn nhập nhằng nói: “Tôi ngủ ở phòng khách cũng được, vì dù sao tôi cũng không thể vứt Hiểu Khuê ở lại đây được”.
“Dì ơi, dì cứ để bác ngủ lại đây đi” Hiểu Khuê nhỏ giọng cầu xin: “Con cũng không nỡ xa bác đầu”
Khương Tuyết Nhu âm thầm liếc mắt nhìn cô bé một cái, Hiểu Khuê cúi đầu xuống rồi lè lưỡi.
“Được rồi, anh muốn ngủ lại thì chỉ có thể ngủ ở sofa thôi, sát vách chính là phòng của Minh Kiều, cô ấy đã về thành phố Thanh Đồng rồi, nhưng đồ đạc đều còn đang ở trên giường, hơn nữa tôi đoán là anh cũng sẽ không muốn vào đó ngủ đâu”
Khương Tuyết Nhu nói xong thì dẫn theo Hiểu Khuê đi vào, còn đóng cửa lại nữa.
Hoắc Anh Tuấn lại đẩy cửa phòng ra một lần nữa, chỉ nhìn một cái thôi mà đã anh đã hoàn toàn từ bỏ rồi.
Anh thật sự không nhìn ra được Lâm Minh Kiều là một người phụ nữ bề ngoài chỉnh tề như vậy thì sao có thể ngủ trên một cái giường lộn xộn, thực sự giống như cải chuồng heo như thể được.
Cuối cùng, anh chọn ngủ trên sofa.
Mặc dù sắp đến mùa hè rồi nhưng ban đêm vẫn rất lạnh.
Chỉ mới ngủ được một lúc thôi nhưng anh đã thấy lạnh rồi, chỉ có thể tới gõ cửa phòng ngủ chính thôi.
Nhưng người mở cửa lại là Hiểu Khuê, cô bé dụi dụi hai mắt: “Bác ơi, sao vậy ạ?”
“Hiểu Khuê à, dì xinh đẹp đâu rồi, có thể cho bác lấy chăn bông được không?” Hoắc Anh Tuần liếc nhìn vào bên trong, không thấy bóng dáng của Khương Tuyết Nhu đầu, ngược lại anh lại nghe thấy tiếng nước từ trong phòng tắm truyền ra.
“Dì đang tắm, bọn con cũng chỉ có một cái chăn bông thôi ạ, nhưng mà hình như vẫn còn một tấm thảm len nữa đó ạ”
“Thảm len cũng được” Hoắc Anh Tuấn lập tức đi vào trong phòng lấy tấm thảm len, đợi lát nữa nếu như Khương Tuyết Nhu ra ngoài rồi thì nói không chừng đến cả thảm len cũng không chịu đưa cho anh đâu.
Chỉ là lúc đi ngang qua thì anh lại vô thức liếc mắt nhìn về phía phòng tắm.
Chỉ nhìn một cái thôi mà suýt chút nữa anh đã xịt máu mũi rồi.
Bởi vì lúc tắm Khương Tuyết Nhu chỉ đóng nửa cánh cửa mà thôi.
Anh nhìn đến đầu óc kêu ong ong, mãi đến khi cô sắp xoay người lại khỏi vòi sen rồi thì anh mới nhanh chóng cầm lấy tấm thảm len rồi đi ra ngoài.
Trong khoảnh khắc anh đóng cửa lại thì Khương Tuyết Nhu đang tắm rửa ở bên trong, hình như cũng nghe thấy động tĩnh rồi nên cô lập tức quay phắt người lại nhìn, tuy nhiên cô không nhìn thấy người nào cả.
Nhưng trong lòng cô luôn có một cảm giác vô cùng xấu hổ mà không biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Lúc trước vì có Khương Hiểu Lãnh ở cùng với Hiểu Khuê rồi nên đương nhiên cô có thể yên tâm đóng cửa tắm rửa.
Nhưng bây giờ trong phòng chỉ có một người duy nhất, mặc dù nói Hiểu Khuế đang nằm trên giường nhưng là một người mẹ thì cô vẫn không thể nào hoàn toàn yên tâm được, vậy nên cô không dám đóng hết cửa lại.
Nhưng mà, cô cũng không dám quên rằng trong nhà mình hiện vẫn còn một người đàn ông nữa.
Mặc dù cô đã khóa trái cửa phòng ngủ rồi, nhưng nếu như Hiểu Khuê mở cửa ra thì sao.
Cô vội vàng mặc quần áo vào rồi đi ra ngoài, Hiểu Khuê vẫn đang ngoan ngoãn nằm trên giường những tấm thảm len trên ghế thư giãn thì lại không thấy đâu nữa rồi..
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
104 chương
3 chương
49 chương
16 chương
17 chương