Dụ dỗ đại luật sư

Chương 604 : Tôi Chờ Cô

Qua bốn phút sau, anh đẩy cô ta ra: "Anh ngủ ở thư phòng." "Anh Tuấn, chúng ta phải làm sao mới có được em bé?" Nhạc Hạ Thu khóc nói: "Anh có phải chờ em, chị em năm đó nước ngoài bị..." "Không có, anh chưa từng chê em, vấn đề ở anh." Ánh mắt Hoắc Anh Tuấn thoáng qua vẻ ảo não, anh không biết mình có chuyện gì, ba năm qua, anh hiểu rõ ràng mình yêu Nhạc Hạ Thu. Nhưng mỗi khi anh muốn tiến xa hơn, bản năng sẽ mâu thuẫn. Thậm chí, có lúc bản thân anh cũng cảm thấy rằng mình có thể đang mắc chứng không thích tiếp xúc với phụ nữ. Hội chứng này Nhạc Hạ Thu có chữa trị tâm lý cũng đều vô dụng. Nhạc Hạ Thu lộ ra vẻ sầu khổ: "Nếu không...!anh đi viện kiểm tra xem, em thật không chịu nổi, em muốn..." Cô ta cởi quần áo ra, hoàn toàn không xấu hổ nhào tới Hoắc Anh Tuấn. Nhưng ngay lập tức hành động này kích thích Hoắc Anh Tuấn theo bản năng phản ứng lại đẩy cô ta ra. Nhạc Hạ Thu không ngờ được mình trực tiếp bị té ngã xuống, sự sỉ nhục này khiến cho cô ta khóc ầm lên. "Xin lỗi" Hoắc Anh Tuấn cởi áo khoác đắp lên người cô ta, đem cô ta ôm lên giường, xoay người rời khỏi phòng ngủ. Sau khi anh vừa rời đi, Nhạc Hạ Thu tức giận ở trên giường khóc lóc. Cô ta thật sự không ngờ tới ban đầu thôi miên để Hoắc Anh Tuấn yêu mình, nhưng anh luôn phòng vệ khiến cô ta cùng anh không thể nào phát sinh quan hệ. Có lúc, cô ta muốn cùng anh thực hiện từng bước, anh vậy mà lại muốn nôn. Ba năm rưỡi rồi. Cô ta đã chịu đựng cuộc sống như thế này đến sắp điên rồi, cô ta thật rất muốn tìm một người đàn ông vui vẻ một trận. Đang khó chịu, điện thoại bỗng nhiên có số lạ gọi tới. Cô ta trực tiếp tắt đi không nghe. Nhưng không lâu chừng một phút, điện thoại lại reo, số lạ còn gửi ảnh cho cô ta. Trong ảnh, cô ta mặc áo tắm hai mảnh, ngồi trên người một gã đàn ông trung niên dáng dấp tục tằng, khóe miệng đen kịt, cặn bã, trên người toàn hình xăm, bụng béo mập, còn cô ta thì cười mặt đầy ngọt ngào. Cô ta run bắn người. Đó là ác mộng cả đời cô ta. Điện thoại di động lần nữa vang lên. Cô ta lập tức nghe điện thoại, bên trong truyền tới giọng đàn ông thô bỉ: "Ha ha, Nhạc Hạ Thu, không nghĩ tới cô sau khi rời khỏi nước Miên, lại muốn gả cho người giàu có nhất nước Nguyệt Hàn, cô nói xem, nếu như Hoắc Anh Tuấn biết trước kia cô liều mạng tán tỉnh anh em chúng tôi thì sẽ thế nào?" Nhạc Hạ Thu liền biến sắc: "Lỗ Triết Hạn, ông chưa chết?" "ATôi dĩ nhiên không có chết. Chết rồi không biết được cô hèn hạ thế" Lỗ Triết Hạn cắn răng nghiến lợi nói: "Cô thật là ác. Thật may ngày đó tôi không có ở đó, nếu không sẽ bị cảnh sát bắt cùng với bọn Nhĩ Sâm." "Tôi không biết ông đang nói gì" Nhạc Hạ Thu cố nén hốt hoảng nói. "Cô không nhớ?" Lỗ Triết Hạn âm hiểm cười nói: "Vậy thì tôi không thể làm gì khác hơn là đi tìm Hoắc Anh Tuấn nói một chút, năm đó cô bị chúng tôi làm nhục. Sau đó lại không biết xấu hổ chủ động phục vụ bốn anh em chúng tôi. Tình cảm ấy trong lòng thật sự khó quên, tôi còn giữ mấy tấm hình, cô có muốn tôi gửi cho anh ta hay không để cho anh ta biết bạn gái anh ta đã bôn ba thế nào." "Im miệng! Ông muốn thế nào?" Nhạc Hạ Thu thật không dám nghĩ tới. "Cũng không muốn gì nhiều, tôi gần đây có chút eo hẹp." "Ông muốn bao nhiêu?" Nhạc Hạ Thu không nhịn được hỏi. "Khoảng ba trăm triệu." Lỗ Triết Hạn cười hì hì nói: "Hơn nữa, tôi gần đây ở Thanh Đồng có chút nhàm chán, cô cùng tôi vui vẻ một chút". Nhạc Hạ Thu phát run: "Đủ rồi, ông xứng sao." "Ha ha, tôi cũng không phải là chưa được hưởng qua. Được rồi Nhạc Hạ Thu, cô đừng có giả vờ, người khác không | biết cô thế nào, tôi thì biết rất rõ." Lỗ Triết Hạn cười khinh bỉ: "Nhanh lên một chút, tôi thỏa mãn cô, cô cũng đừng dùng thủ đoạn bịp bợm tôi. Nếu tôi có cái gì bất trắc thì ảnh của cô sẽ tới tay Hoắc Anh Tuấn." "Được, tôi tới ngay." Nhạc Hạ Thu giận dữ, nhắm hai mắt lại, không thể không đồng ý. Cô ta ngàn vạn lần không nghĩ được Lỗ Triết Hạn lại không chết, cô ta cho rằng những chuyện đó vĩnh viễn không có ai biết. "Tôi chờ cô." - ----------------------.