Tần Gia Như chặc lưỡi nói: “Thang Nhược Lan, thật may mắn cậu không chơi chung với các cô ta, nếu không loại bạn này sớm muộn cũng kéo chân cậu” “Cũng thật là, rõ ràng không mua nổi lại còn tìm bạn mượn tiền Khương Tuyết Nhu từ nãy giờ nhẫn nhịn, giờ phút này cũng bị những người bạn cũ khiến cô ấm ức quát lên. “Ai nói tôi không có tiền? Gói bộ giới hạn lại cho tôi” Cô trực tiếp móc chiếc thẻ Hoắc Anh Tuấn đưa cho nhân viên phục vụ: “Cô không phải nói bộ quần áo kia chỉ có 2 bản giới hạn sao? Tôi mua hết. Tôi không cho phép trên thế giới này có người mặc đồ giống người đàn ông của tôi” Nhân viên phục vụ sững sốt một chút, có tiền mà không kiếm rõ ràng là người ngu. Cô vội vàng nói: "Có thể. Hai bộ tổng cộng ba tỷ rưỡi” Khương Tuyết Nhu chân mềm nhũn, cô thật sự muốn hung hăng vả miệng mình hai cái. Cô đã quá tùy tiện rồi. Ô ô nếu như trong thẻ không có nhiều tiền đến vậy thì phải làm sao? Mắt thấy Tần Gia Như và Thang Nhược Lan không tin tưởng cô nhìn chằm chằm. Cô liền ngoan ngoãn đưa tấm thẻ cho nhân viên phục vụ, trong lòng thầm cầu nguyện: “Nhất định phải đủ, nhất định phải đủ" “Đúng rồi, tôi phải nhắc nhở cô một chút, bởi vì đây là bản giới hạn do đó không thể đổi trả” Nhân viên phục vụ đột nhiên nói. Khương Tuyết Nhu đầu óc rối loạn. Trời đất chứng giảm cô vốn định đợi một lát thì trả hàng lại. Thang Nhược Lan che miệng giật mình: “Tuyết Nhu, chẳng lẽ cậu định một lát nữa tới trả hàng sao?" “Làm sao có thể?” Khương Tuyết Nhu đáp một tiếng, giống như đang cười nhạo: “Tôi sẽ không làm ra những trò thấp kém không có nhân phẩm như vậy. Cũng đừng gọi tôi là Tuyết Nhu, bồn tiểu thư tôi vô cùng chán ghét!” Cô nói xong thì nhìn về phía nhân viên phục vụ: "Còn không nhanh tay gói lại cho tôi sao? Tôi một phút cũng không muốn nhìn thấy hai con chó bên cạnh sủa liên tục làm bản thân phiền não đầu” Thang Nhược Lan tức giận mặt đỏ lên. Tần Gia Như kéo tay cô ta: “Được rồi, cứ để cô ta cà thẻ đi. Lát nữa chúng ta đi qua tiệm Burberry xem một tí. Nói thật chỗ này tôi vẫn còn cảm thấy quá rẻ, anh tôi sẽ coi thường" “Cũng đúng” Thang Nhược Lan trong nháy mắt liền hiểu ý cô ta, nghĩ đến đợi một lát Khương Tuyết Nhu cà thẻ nhưng lại không có đủ tiền mất mặt thì cô ta liền cảm thấy đặc biệt vui vẻ. Khương Tuyết Nhu liếc mắt một cái, bày ra dáng vẻ một tiểu thư cao cao tại thượng. Thẻ thuận lợi cà xong, nhân viên phục vụ đem hai bộ đồ cho vào hai chiếc túi đem đến: “Đây là biên lai thanh toán và quần áo đã mua A... cô ngàn vạn lần không nghĩ đến thẻ mà Hoắc Anh Tuấn cho cô lại có hơn ba tỷ rưỡi trong thẻ. Cô liền cảm động. “Nhược Lan, đi thôi!” Không thấy Khương Tuyết Nhu mất thể diện, Tần Gia Như liền kéo Thang Nhược Tuyết khó chịu bỏ đi. Lâm Minh Kiều kéo tay Khương Tuyết Nhu: “Được nha, không nghĩ đến Hoắc tổng đối với cậu thật rộng rãi nha” Khương Tuyết Nhu thật sự không có chút vui vẻ nào, hiện tại trong lòng cô như có một ngọn núi lớn đè ép. Xách túi quần áo trị giá ba tỷ rưỡi đi ra khỏi tiệm, chân cô mềm nhũn. “Xong rồi, anh ta nhất định sẽ nghĩ tôi phô trương lãng phí, tôi có cảm giác khoảng cách của bản thân đến vị trí mợ chủ ngày càng xa mãnh liệt” “Không phải khoa trương, Hoắc Anh Tuấn trị giá mất tỉ tỉ, chút tiền này đối với anh ta chắc chắn là chuyện nhỏ” “Cậu không hiểu đâu, anh ta rất tiết kiệm. Nhà cũng không tới một trăm mét vuông, xe thì vài triệu, đi đổ xăng thì luôn cố gắng dùng các tờ giấy khuyến mãi miễn phí." “Vậy anh ta thật là...người đàn ông đích thật a” Lâm Minh Kiều cũng rất ít khi nhìn thấy quý tộc như vậy. “Nếu vậy tớ cho cậu mượn trước ba tỷ rưỡi nhé?" “Cũng được, tớ về thăm dò một chút. Nếu không được thì trả lại anh ta ba tỷ rưỡi này, rồi chậm chậm trả cậu Tiếp theo, Khương Tuyết Nhu cũng không còn tâm tình để đi dạo, cô cũng không muốn đụng phải hai tiện nhân Tần Gia Như và Thang Nhược Lan lần nữa