Dụ dỗ đại luật sư

Chương 497 : Dạo Quanh Biệt Thự

Bà ta hận Khương Tuyết Nhu, đều là vì cô, khiến cho Hoắc Anh Tuấn sau khi nhậm chức đã bãi nhiệm mình ở vị trí tổng giám đốc bảo hiểm Hoắc thị, bây giờ lưu lạc tới trở thành một người cực kì rỗi rãnh. Mỗi lần nghĩ đến Khương Tuyết Nhu, bà ta liền hận đến cắn răng nghiến lợi. “Dì hai, tôi tại sao không thể tới nơi này, tôi là phu nhân của Hoắc Anh Tuấn.” Khương Tuyết Nhu chớp mắt cười một tiếng. “Phi, cô đừng gọi tôi là dì hai, cô không xứng, tôi cũng chán ghét.” Hoắc Văn kích động. “Chính là á, một đứa con gái riêng thôi, chúng tôi cũng sẽ không thừa nhận” Hoắc Thiên Hà cũng rất khinh bỉ. “Các người chở kích thích tôi.” Khương Tuyết Nhu ôn nhu vừa nói, vừa nghe đã mang tính uy hiếp cực kì. Hoắc Văn vừa nghe liền cười: “Tôi kích thích cô thì thế nào, tôi còn phải đánh cô đấy chứ?" Nói xong bà ta nâng lên tay, Hoắc Thiên Hà chợt kéo kéo bà ta lại: “Mẹ, bà nội.…... Hoắc Văn hơi chậm lại, quay đầu nhìn một cái, phát hiện lão phu nhân đang đi tới bên này, cách xa, cũng không thấy rõ sắc mặt, bà ta tràn đầy xem thường: “Bà nội con tới thì đã có sao, bà ấy cũng rất không ưa loại tiện nhân không biết xấu hổ này." Nói xong bà ta phải tiếp tục đánh xuống, Khương Tuyết Nhu bắt lấy tay bà ta. Hoắc Văn dùng sức hất cô ra, Khương Tuyết Nhu lảo đảo lui về phía sau hai bước. Cách đó không xa bà cụ Hoắc sợ hết hồn. “Tiểu bảo bối của bà, con không có sao chứ.” Bà cụ Hoắc rất lo lắng, thật nhanh xông lại. Hoắc Văn khóe miệng cong lên: “Mẹ, con không.... Lời còn chưa nói hết, lại thấy bà cụ Hoắc khẩn trương vội vội vàng vàng đến đỡ Khương Tuyết Nhu, bộ dáng kia thật giống như sợ bảo bối bị đập trúng đầu vậy. “Bà nội, bà...” Hoắc Thiên Hà kinh ngạc há to mồm, không dám tin tưởng hết thảy những chuyện trước mắt này, lão phu nhân lại gọi Khương Tuyết Nhu là "Tiểu bảo bối", không có lầm chứ. “Bà nội, con không có sao.” Khương Tuyết Nhu chân mày thật giống như không thoải mái nhăn một cái, sờ bụng nói: “Nhưng mà con lo lắng tiếp tục ở nơi này ở, sẽ không có biện pháp bình an sinh hạ đứa trẻ." “Cô mang thai?” Hoắc Văn trợn mắt hốc mồm. “Im miệng. Bà cụ Hoặc tức giận trừng nhìn bà ta: “Trở lại một cái liền gây rắc rối, tạo làm sao lại sinh ra loại con gái vô dụng như này, nếu như cháu chắt bảo bối của tạo có cái mệnh hệ gì, đời này tao cũng không tha cho mày" Hoắc Văn tức giận giậm chân: “Mẹ, nói không chừng đứa bé trong bụng của cô ta là giả, còn không có làm giảm định, cô ta trước đó còn có bạn trai, đứa trẻ này còn chưa nhất định là của Hoắc Anh Tuấn" Khương Tuyết Nhu thông suốt ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng: “Dì hai, dì yên tâm, Hoắc Anh Tuấn sẽ không ngu xuẩn đến mức ngay cả đứa trẻ của mình cũng không biết rõ, ngược lại là dì, tôi thật không hiểu, tôi chỉ là một nữ cô nhi tới Kinh Đô, tôi từ trước cho tới bây giờ cũng chưa từng gây gỗ với dì hay có thù oán gì, nhưng mà dì vẫn luôn nhằm vào tôi, lần đầu tiên gặp mặt, cố ý tìm người đem tôi mang ngâm vào suối nước nóng của Hoắc Vân Dương, sau đó mang đám người Vệ Phương Nghi các người tới bắt gian, muốn phá hủy danh tiếng của tôi, lần thứ hai, lại đem dung mạo của tôi phá hủy, tôi cũng tha thứ cho dì, nhưng bây giờ còn hùng hổ dọa người, tôi rốt cuộc nợ dì cái gì." Bà cụ Hoắc bừng tỉnh, khó trách Khương Tuyết Nhu ngày thứ nhất mới tới thì đột nhiên lại còn không thấy tăm hơi, bà lúc ấy còn trách cứ cô chạy loạn, không nghĩ tới lại là do con gái mình giở trò quỷ. “Hoắc Văn, mày lại thay đổi trở nên ác độc như vậy còn không biết hối cải” Lão phu nhân rất thất vọng. “Mẹ, mẹ đừng quên, cũng là bởi vì cô ta, con bây giờ bị Hoắc Anh Tuấn bãi nhiệm vị trí tổng giám đốc, trở thành một người rãnh rỗi, trước kia đi ra ngoài phong quang rạng rỡ, nhưng bây giờ, người suốt ngày đút lót con là Vệ Phương Nghi cũng không mảy may để ý đến con. Hoắc Văn không cam lòng than phiền. “Hoắc Anh Tuấn tại sao không để cho mày làm, còn không phải là bởi vì năng lực mày không được hay sao. Bà cụ Hoắc lần trước bị Hoắc Anh Tuấn giáo huấn qua, đối với đứa con này cũng hoàn toàn thất vọng: “Thậm chí ngay cả công trạng cũng là vì giúp mày giở trò bịp bợm giúp Vệ Phương Nghi, còn để cho mày tiếp tục làm tiếp là muốn đem công ty hủy diệt sao!" “Mẹ, cũng bởi vì cô ta mang thai đứa bé, mẹ cũng chỉ giúp cô ta.” Hoắc Văn vành mắt cũng đỏ lên vì tức. Kiếm Hiệp Hay Bà cụ Hoắc lắc đầu một cái: “Được rồi, mày đừng nói nữa, có đôi lời nói hay, làm chuyện sai không quan trọng, nhưng làm người phải biết đường hối cải, mày chẳng những không có, còn tệ hại hơn muốn hại Tuyết Nhu, có thể thấy tâm tư ác độc, cũng là tao không giáo dục tốt con cái, bây giờ Tuyết Nhu phải ở chỗ này để dưỡng thai, sau này, không có sự cho phép của tao, mày không cho phép lại tới biệt thự." Hoắc Văn sợ ngây người: “Mẹ, biệt thự là nhà con từ nhỏ lớn lên." - ----------------------.