Dụ dỗ đại luật sư

Chương 204 : Tổng Giám Đốc Tào

“Anh nói qua với tôi về các giám đốc của công ty được không?” Lư Hồng Khoa gật đầu: “Tổng giám đốc Tào đảm nhiệm cương vị quan trọng trong công ty đã mười năm, nhờ có ông ấy mà lợi nhuận công ty tăng lên 10%, các cổ động đều rất hài lòng với ông ấy. Nếu. . . chủ tịch Khương muốn động đến ông ta, chỉ sợ sẽ khiến cho các cổ đông bất mãn không nhỏ” “Được rồi, ta hiểu được, anh đi ra ngoài đi” Khương Tuyết Nhu liền trầm mặc một hồi. Sau đó, cô kiểm tra các bộ phận quan trọng trong công ty. Đến thời điểm chạng vạng, những nhân viên cấp cao vẫn chưa có một ai tới chào mừng chủ tịch mới nhậm chức. Lúc này trời đã tối, Khương Tuyết Nhu nói với Kiều Vỹ: “Giúp ta một việc, tìm thám tử tư, kiểm tra một số chuyện” Bảy giờ tối. Khương Tuyết Nhu ôm một đống văn kiện trở về biệt thự. Hoắc Anh Tuấn mặc quần áo ở nhà ngồi trong phòng khách, khoanh tay trước ngực. Dáng vẻ anh rất căng thẳng, Ngôn Minh Hạo ngồi bên cạnh cung kính báo cáo gì đó với anh. Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé. Khương Tuyết Nhu đổi giày rồi đi vào. Hoắc Anh Tuấn quay đầu lại, khóe môi tinh xảo thấp giọng nói: “Chủ tịch Khương đã về rồi sao?” “Em vẫn ở lại công ty tăng ca, anh đã ăn cơm chưa?” Khương Tuyết Nhu nhìn ra anh có vẻ không vui, bất đắc dĩ giải thích. Hoắc Anh Tuấn mím môi không nói gì, đúng lúc đó dì Lâm ra tới, liền giải thích: “Đồ ăn tối làm, cậu chủ không thích ăn, vẫn là đợi cô về nấu” Khương Tuyết Nhu bất lực thở dài, vẻ mặt đầy mặt mệt mỏi ngồi bên cạnh anh, trực tiếp dựa trên vai anh: “Cả ngày nay em mệt quá, trong lòng cũng không vui. Dì Lâm nấu ăn cũng rất ngon, anh tạm chấp nhận một chút được không?” “Sao vậy? Mọi chuyện không thuận lợi ư?” Hoắc Anh Tuấn quay đầu nhìn cô, mấy sợi tóc chạm vào chóp mũi anh, một mùi hương dịu dàng quấn lấy anh. “Đúng vậy. Mấy vị giám đốc cấp cao đều không coi em ra gì, xem ra còn có cuộc chiến ác liệt phía trước. ” Khương Tuyết Nhu càng nói càng dựa gần vào anh. Cảm giác này thực êm dịu, giống như không cần muốn gì hơn, thực yên bình tĩnh lặng. Hoắc Anh Tuấn nhướng mày, một lát sau ra lệnh cho Ngôn Minh Hạo: “Ngày mai cậu tới công ty, giúp cô ấy chỉnh đốn thật tốt. Trong vòng một ngày, khiến bọn họ trở nên dễ bảo” “Được. ” Ngôn Minh Hạo lập tức trả lời. Anh vốn là trợ lý cho gia đình giàu số một cả nước, đám người nhỏ bé này của Hồng Nhân e là chỉ giống một bữa sáng mà thôi. Khương Tuyết Nhu nghe xong lại vội vàng nói: “Không được, Ngôn Minh Hạo tuy rằng ngày thường thực có khả năng, nhưng anh ấy cũng chỉ là trợ lý của anh mà thôi. Với chuyện công ty, anh ấy không hiểu rõ, sợ là sẽ bị đám người kia ăn tươi nuốt sống mất. Ngôn Minh Hạo trước nay chỉ đem người khác ăn tươi nuốt sống, nghe vậy có chút không biết phải nói gì. Đây chính là lời chê cười hay nhất mà anh được nghe suốt bao năm nay. “Ý tốt của anh, trong lòng em hiểu” Khương Tuyết Nhu tự đáy lòng nói: “Em đã tìm được hai người khiến anh bị thương ở công trường lần trước rồi. Em nhất định sẽ thay anh báo thù” ". . . Được lắm. Người phụ nữ của anh thực sự có thể làm được. ” Hoắc Anh Tuấn xoa tóc cô: “Em đói bụng rồi phải không? Mau đi ăn cơm đi. ” “Anh thì sao?” “Anh không sao. ” Khương Tuyết Nhu bình tĩnh nhìn anh chăm chú trong chốc lát, thật sự cũng không có cách nào, cuối cùng vẫn đi vào phòng bếp nấu ăn cho anh. Ngôn Minh Hạo thấy cô đã đi khuất mới tiếp tục nói: “Sắp tới, Hoắc Vân Dương sẽ tới Thanh Đồng khảo sát. Thế lực tại Thanh Đồng đã biết tin, chỉ sợ sẽ có một trận náo loạn”. “Cũng chỉ là một kẻ rác rưởi mà thôi, ở cái nơi nhỏ bé này mới có thể coi như báu vật” Hoắc Anh Tuấn cất tiếng cười nhạo. “Có cần sắp xếp một buổi gặp không?” Ngôn Minh Hạo hỏi. “Không cần, hắn ta không xứng” Hoắc Anh Tuấn đứng lên: “Đã khuya rồi, mọi người trở về đi” Ngôn Minh Hạo cùng Kiều Vỹ lần lượt rời đi. .