Dụ dỗ đại luật sư
Chương 202 : Không Thể Yên Ơn Trên Ghế Chủ Tịch
“Tử Phong, những chuyện đó sẽ thành hiện thực” Khương Kiều Nhân cắn răng nói: “Có điều, khả năng phải lùi lại trong chốc lát.
Hôm nay tại cuộc họp của hội đồng quản trị, Khương Tuyết Nhu đã tới.
Cô ta hiện tại là.
.
. tân chủ tịch hội đồng quản trị”
“Cái gì” Tân Tử Phong rống lên: “Không phải em nói đã nắm chắc phần thắng sao? Hai bố con em làm cái gì vậy, chỉ một phương Tuyết Nhu nhỏ bé cũng không xử lý được”
Khương Kiều Nhân trên mặt nóng rát, tức giận nói: “Ai biết được cô ta đã hợp tác cùng Trịnh Xuyên chứ.
Chúng em ở đây chính là cũng trở tay không kịp”.
“Được rồi, mất công tôi còn đi khắp nơi nói bạn gái của tôi là con gái của chủ tịch tập đoàn Hồng Nhân, thật quá đáng tiếc”
“.
.
.
Em cũng không muốn”
Khương Tuyết Nhu nghẹn ngào một hồi: “Tử Phong, anh nói vậy là có ý gì? Có phải anh cho rằng bố em không ngồi được lên ghế chủ tịch Hồng Nhân nên anh chán ghét em không?”
Tân Tử Phong đột nhiên tỉnh ngộ, Khương Tuyết Nhu cho rằng chỉ là con gái của một cổ đông Hồng Nhân, dù sao phần trăm cổ tức hàng năm được chia cũng còn nhiều hơn những người khác.
Anh ta vội vàng ngượng ngùng cười nói: “Nào có, em đừng nghĩ linh tinh.
Anh là đang bất bình thay em.
Anh vốn thích con người của em, nào phải do thân phận” Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.
“Anh yên tâm, việc này chỉ là tạm thời.
Khương Tuyết Nhu không ngồi được lâu trên chiếc ghế chủ tịch này đâu” Khương Kiều Nhân hung tợn nói.
“Em nói đúng, muốn ngồi yên cũng không dễ dàng như vậy.
” Tần Tử Phong cũng cười đến hả hê: “Anh sẽ cố hết sức giúp đỡ em”
“Cảm ơn anh!”
12 giờ 20 phút.
Hội nghị kết thúc.
Các cổ đông từng bước từng bước cùng cô vui vẻ bắt tay sau đó mới rời đi.
“Chủ tịch Khương, để tôi dẫn cô tới văn phòng” Trợ lý chủ tịch tên rất nhanh đã đi vào, bước tới bên cạnh Khương Tuyết Nhu, cử chỉ ân cần.
“Được, hãy dẫn đường cho tôi”
Cô mới vừa đứng dậy, Khương Thái Vũ đã chắn ở trước mặt cô.
Sắc mặt âm trầm đáng sợ, ông ta nói: “Đồ khốn, hiện tại mày cứ đắc ý đi.
Coi như mày có thể ngồi lên cái ghế này, nhưng không thể ngồi vững được đầu.
.
”
“Bốp!”
Khương Tuyết Nhu giơ tay, không chút khách khí tặng cho ông ta một cái tát.
Khương Thái Vũ dù thế nào cũng không ngờ tới việc cô sẽ động thủ, đột nhiên không kịp phòng ngừa, vừa vặn bị đánh.
Ông ta vội vàng phản ứng lại, tức giận nhe răng, muốn xông lên dạy cho cô một bài học.
Nhưng Kiều Vỹ đã chắn phía trước cô, một chân đạp đi ra ngoài, trực tiếp đem Khương Thái | Vũ đá xa tới mấy mét, ngã trên mặt đất.
Ông ta đau đớn, như thể cố gắng cả buổi đều không thể bò dậy.
“Mày.
.
. mày là đồ con gái bất hiếu, dám đánh tao.
Mày sẽ bị trời phạt, mày sẽ gặp báo ứng Khương Thái Vũ điên cuồng hét lên.
“Ông mắng tôi là đồ khốn, tôi là cấp trên, đương nhiên không thể không dạy dỗ ông”
Khương Tuyết Nhu thổi thổi bàn tay của chính mình bị đau do đánh ông ta: “Huống chi, hai vợ chồng các người trước kia cũng tát tôi không ít lần, tôi còn chưa đánh ông đau bằng một nửa khi đó đâu.
”
“Đánh mày thì đã làm sao? Bọn tao nuôi mày lớn, ơn dưỡng dục còn lớn hơn ơn sinh thành, mày có biết không? Khương Thái Vũ nói một cách tự nhiên,
Đôi mắt sáng của Khương Tuyết Nhu đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Hai người đã nuôi dưỡng tôi cái gì? Khi tôi còn đi học, các người có kèm tôi học sao? Những lúc tôi bị ốm, đều là ông bà ngoại chăm sóc tôi.
Các người coi như bỏ ra chút ít sinh hoạt phí, thì ông bà cũng đã dùng cổ phần của Hồng Nhân trị giá hàng nghìn tỷ bù đắp cho các người.
Vẫn thấy chưa đủ sao?”
Khương Thái Vũ nghẹn họng.
Khương Tuyết Nhu từng bước một đi lên phía trước, nhìn ông ta một cách trịch thượng: “Việc đó coi như thôi.
Nhưng ngay cả mẹ ruột của mình ông còn hại chết, ông thực sự vẫn là con người sao?”
.
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
80 chương
97 chương
22 chương
161 chương
67 chương
9 chương
51 chương
70 chương