“Con tiện nhân kia đã phá hủy Lạc Hồng Giang, thật là lòng dạ độc ác mà!” Lạc Tâm Du vừa nói vừa bật khóc. “Bố mẹ, đừng cãi nhau nữa!” Khương Kiều Nhân vội vàng ngăn cản hai người họ: “Bố, bố quên rồi à? Bây giờ không phải lúc tuyệt vọng! Chúng ta còn có tập đoàn Hồng Nhân trong tay, là tập đoàn top năm trăm doanh nghiệp hàng đầu nước Nguyệt Hàn.” “Nhưng đó là… Của bà cụ” Khương Thái Vũ do dự. “Bố, nếu không nghĩ cách thuận lợi, không chừng sẽ có biến đấy.” Khương Kiều Nhân trầm giọng nói. “Kiều Nhân nói đúng.” Lạc Hồng Giang nói một cách tàn nhẫn: “Ông thấy đó, khi Khải Phong xảy ra chuyện, chúng ta không thể tránh được. Một khi Khải Phong thất bại, gia đình chúng ta ở Thanh Đồng sẽ không có chỗ đứng. ” Khương Thái Vũ đáy mắt đấu tranh một hồi, trong mắt xẹt qua một tia tàn nhẫn: “Hai người nói đúng!” Khương Tuyết Nhu đã có một giấc mơ. Trong giấc mơ của cô, dường như cô đã trở lại Mai Viên, khi còn bé ông nội bà nội đều ở đây, rất thương cô, cô thường xuyên đến Mai Viên ở. Nhưng sau đó ông nội đã đi, bà nội cũng nói: “Tuyết Nhu, bà mệt rồi, bà nội muốn đi cùng ông nội.” “Đừng… Cô hét lên, bật dậy. Một thoáng lạnh toát ra từ cơ thể cô, và sau đó, một cánh tay duỗi ra kéo cô lại vào trong lồng ngực nóng bỏng. “Đừng gì thế?” Giọng nói trầm trầm từ tính của người đàn ông vang lên bên tai, rồi nụ hôn của Hoắc Anh Tuấn rơi xuống. “Tôi mơ thấy bà nội đi rồi.” Khương Tuyết Nhu trầm giọng, né tránh nụ hôn của anh. Hoắc Anh Tuấn ngẩn ra, thấy đáy mắt cô vẫn còn long lanh, anh vươn tay sờ đầu cô, áp khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong ngực: “Chỉ là mơ thôi, không sao đâu.” “Ừ.” Cô ở bên cạnh anh, lần đầu tiên thân mật với anh như vậy, hai người giống như một đôi vợ chồng đang yêu đương nồng nhiệt vậy, cô nhẹ nhàng đẩy anh một cách mất tự nhiên: “Tôi đi làm bữa sáng. Tối qua đã không ăn tối, bị cô nhắc tới, bụng anh quả thật đói. Sau khi ăn sáng, Khương Tuyết Nhu đã chuẩn bị sẵn sàng đi làm. Hoắc Anh Tuấn đột nhiên nhàn nhạt nhắc nhở: “Dự án biệt thự Thủy Sinh không được phép triển khai nữa, tránh cho em sẽ gặp lại Lương Duy Phong.” Khương Tuyết Nhu nhíu mày: “Anh có thể đừng để ý đến công việc của tôi hay không?” “Khương Tuyết Nhu, hiện tại em là người phụ nữ của tôi, hết thảy tôi đều phải quản.” Hoắc Anh Tuấn đứng dậy, thân hình cao lớn chặn cô trên cạnh bàn ăn: “Những gì hôm qua tôi cảnh cáo em không phải là một lời nói suông.” “Về mặt sinh hoạt tôi có thể theo anh, nhưng không phải trong công việc.” Khương Tuyết Nhu từ chối. “Làm sao? Mới thắng kiện cho em xong thì em không nghe lời?” Đôi mắt sâu thẩm của Hoắc Anh Tuấn lóe lên tia không vui: “Hay là em muốn dùng Lương Duy Phong làm lốp dự phòng?” Khương Tuyết Nhu cứng họng, cũng có chứt tức giận, nhưng cô biết tranh cãi với Hoắc Anh Tuấn không có ý nghĩa gì. Hít sâu một hơi, cô cúi mặt lấy lòng mà kéo ống tay áo anh: “Anh không thể tin tưởng tôi hơn sao? Tôi cũng chỉ có một người đàn ông duy nhất là anh, người tôi yêu cũng là anh. Nhìn anh cứu tôi hết lần này đến lần khác. Anh luôn luôn từ trên trời hạ xuống, đến bên cạnh tôi, làm sao tôi có thể để người khác trong lòng. ” Nói xong, bản thân cô cũng phải ngượng đến chết đi sống lại. Đâm lao thì phải theo lao, cô nên đi làm diễn viên mới đúng. “Em yêu tôi sao?” Hoắc Anh Tuấn nâng cắm nhìn thẳng cô. “Ừm… Tôi yêu anh.” Đôi môi Khương Tuyết Nhu run lên, sợ cô bị bại lộ. Dường như có pháo hoa nổ sâu trong lòng Hoắc Anh Tuấn, nhưng gương mặt của anh vẫn không chút biểu cảm. - ----------------------