Dụ Bắt Tiểu Bạch Thỏ
Chương 2
"Trước hết xin mời đóng các khoản lệ phí ta mới có thể giúp ông hoàn thành bản đăng ký, sau đó chờ xác minh chính thức gửi đến nhà ông, ông mang giấy tờ ấy đến cơ quan quản lý để đăng ký." Lâm Y Y ngồi trong văn phòng, giọng điệu thong thả giải thích với một ông lão tầm sáu mươi tuổi về các thủ tục pháp lý cần hoàn thành.
"Như vậy..thật xin lỗi.....Ta thật không biết là phải đóng tiền trước, ta không có mang theo tiền." ông lão vẻ mặt bất mãn nói.
"Thật ngại quá, đây là quy định của chính phủ về việc thu lệ phí, phiền ông ngày mai quay lại vậy, nếu có chuyện gì không rõ ràng có thể gọi điện đến ta sẽ giải đáp, số máy lẻ nội bộ của ta là 286." Lâm Y Y vẫn duy trì khuôn mặt tươi cười.
"Cảm ơn, ngươi chỉ làm đúng chức vụ của mình thôi." Ông lão sắc mặt hòa hoãn hơn nói.
"Đây là công việc của ta.Tạm biệt."
Người cuối cùng rời đi cũng là lúc đồng hồ điểm năm giờ – giờ tan tầm.
Lâm Y Y không vội vã đi về mà theo thói quen mang tài liệu, công văn trên bàn xếp lại thật ngăn nắp chỉnh tề. Sau đó đem công văn hội nghị mà chủ nhiệm muốn dùng ghi chú lại rồi mới bắt đầu thu dọn đồ đạc đi về.
"Chúng ta đang định đi hát KTV, có muốn đi cùng không?" Bạn cùng làm Triệu Văn Triết hỏi nàng.
"Thật ngại quá, ta buổi tối phải sửa soạn hành lý, khả năng là phải chuyển nhà." Lâm Y Y đành cười tươi xin lỗi, trong lòng rất vui khi có người hỏi đến nàng, bởi trong văn phòng đa số mọi người đều không quan tâm đến sự tồn tại của nàng.
"Ngươi không phải vừa mới chuyển nhà hay sao?" Triệu Văn Triết quan tâm hỏi.
"Chủ của căn phòng đó đã về, ta sao có thể dành chỗ của người ta a." Lâm Y Y cười khổ nói, nàng sao có thể lường trước được lại xuất hiện cái ông chủ kinh dị kia: "Các ngươi đi chơi vui vẻ nhé."
"Được rồi, Tạm biệt." Triệu Văn Triết hướng nàng vẫy vẫy tay, đi về phía một nhóm người khác đang tập trung trang điểm nói chuyện.
Lâm Y Y cầm túi xách, khi đi ra ngoài vẫn nghe đồng nghiệp Giang Huệ Văn nói thầm sau lưng nàng:
"Ngươi làm gì mà gọi nàng đi cùng, cũng đâu phải không biết nàng là người "vắt cổ chày ra nước" đâu, một năm bốn mùa đều mặc áo sơ mi dài tay, cứ như là mình tính cách thoát tục lắm ấy."
Lâm Y Y cảm thấy hơi tổn thương, nhưng nàng cố gắng giả bộ không nghe thấy, tiếp tục bước đi, chính là dù có đau lòng mấy cũng không thể kêu a.
"Ta mặc áo sơ mi dài tay không phải muốn tạo tính cách thoát tục gì đó, chẳng qua loại áo này một năm bốn mùa đều có thể mặc, lại còn có thể tiết kiệm tiền. Mùa hè ở phòng điều hòa nếu lạnh chỉ cần buông tay áo, sẽ không cần khoác thêm áo khoác,mùa đông cũng chỉ cần khoác thêm áo khoác dày là đã đủ ấm."
"Nói nhỏ thôi, nàng một thân một mình rất đáng thương nha." Triệu Văn Triết nói.
"Nàng ăn chay, mỗi lần đi ăn cùng nàng thật phiền toái nha. Hơn nữa ngươi cho là người ăn chay là người tốt, thế mà lần trước nhà Tiểu Hoàng xảy ra hỏa hoạn, nàng ta ngay cả một đồng cũng không góp nha."
Nàng không phải không góp, mà là sợ góp không nhiều, sợ đồng nghiệp biết được chê cười nên không có đề tên. Lâm Y Y hò hét trong lòng, lại như trước lựa chọn không tranh cãi.
Nếu nàng ăn nói tốt một chút hoặc khả năng giao tiếp khá hơn, liệu nàng có thể cùng đồng nghiệp kết thân hay không?
Ít nhất, nàng cũng sẽ không đắc tội An Khâm Đàn, để đến bây giờ lại trở về con số không.
Lâm Y Y đi ra khỏi văn phòng, đi đến công viên thì nhân được điện thoại của Quan tỷ nói về chuyện An Khâm Đàn muốn nàng chuyển đi.
"An Khâm Đàn nhất định là vì ăn không no ngủ không đủ nên mới nổi giận, ngươi thử nhẹ nhàng nói khó với hắn, biết đâu hắn sẽ không bắt ngươi chuyển đi nữa." Quan Hiểu Linh ở đầu kia điện thoại nói.
"Nhưng hắn thật sự rất tức giận." Hắn chỉ cần hét lên một tiếng có thể làm nàng muốn tìm cái động nào đó chui xuống trốn a.
"Hắn tính khí thất thường, đến nhanh mà đi cũng nhanh, ngươi thế này nhé, trước hết mua một ít bánh sừng bò thơm ngào ngạt, thêm một phần cà phê, đợi hắn tỉnh lại, ăn xong, cái gì cũng có thể giải quyết."
"Ngươi không qua thăm hắn sao." Lâm Y Y trong lời nói có chút tò mò.
"Hắn cá tính kỳ quái, mới gặp ta mấy lần đã chê ta phiền, cho nên ta mới không đến giúp hắn trông nhà. Hống hồ hắn lần này trở về cũng không nói cho ta biết, sao ta phải dẫn xác đến thăm hắn."
Lâm Y Y vừa nghe xong chỉ cảm thấy thật bội phục Quan tỉ. Nàng chưa từng yêu đương hẹn hò, còn tưởng rằng những người yêu nhau thường rất muốn gặp mặt nhau chứ.
"Hắn là làm công việc gì? "Lâm Y Y đem chuyện nàng ngày hôm qua hiểu nhầm tác phẩm của hắn là cây gậy định quăng đi khiến An Khâm Đàn giận dữ nói ra.
"Hắn ở nước ngoài là một nghệ nhân điêu khắc. Hắn với những nhà thiết kế bây giờ rất khác nhau,hắn không cần máy tính, thích dùng tay vẽ bản thiết kế và có thói quen tạo mô hình trước khi chế tác tác phẩm. Chuyện ngươi vừa nói hẳn là về tác phẩm đang thí nghiệm của hắn."
"Cho nên thanh gỗ kia sau khi hoàn thành sẽ trở nên rất quý giá?" Vấn đề nghệ thuật, nàng hoàn toàn không biết gì cả.
"Nếu là sản phẩm hắn làm ra, giá trị hẳn không thể tưởng tượng a."
Quan Hiểu Linh nói một vài giá của một số thứ, Lâm Y Y sợ tới mức thiếu chút nữa tim ngùng đập, thật may nàng đã không mang ném thanh gỗ đó đi,nếu không nàng biết lấy gì đền cho người ta đây.
"Quan tỷ, dù chuyện thế nào cũng cảm ơn ngươi đã giúp ta tìm công việc này." Lâm Y Y chân thành nói, thật sự rất bội phục Quan tỉ là một thư ký mà mọi chuyện đều có thể xử lý chu toàn.
"Đây là chuyện ta có thể làm, có rảnh cũng nhau ăn bữa cơm."
"Ta mời khách!"
"Được, được....."
Lâm Y Y cúp máy xong nhìn lên khoảng không xanh thẳm, tâm trạng bất an đến tận bây giờ mới chậm rãi bình tĩnh trở lại. Kỳ thật, xung quanh nàng vẫn có rất nhiều chuyện đáng để nàng mỉm cười.
Nàng thân thể rất khỏe mạnh, ít đau ốm, có một công việc ổn định, tay làm hàm nhai, còn có sự quan tâm của những người trong viện mồ côi, mặc dù hiện tại mọi chuyện không phải như ý nhưng cũng đã đủ tuyệt vời.
Cố lên đi! Lâm Y Y hít sâu một hơi, không khí trong lành của công viên lan vào trong khí quản nàng, đứng thẳng dậy đi nhanh về phía trạm xe,chuẩn bị vì quyền được ở lại của mình mà cố gắng chiến đâu.
Cô lỗ cô lỗ...
An Khâm Đàn xoay người, đem mặt vùi trong gối.
Cô lỗ cô lỗ......
Hắn một cước đá văng cái chăn bông, vạn phần hắn không muốn rời khỏi giường, có điều bất đắc dĩ cái mũi hắn đã tỉnh lại,ngửi thấy mùi thơm của bơ và cà phê.
Cô lỗ cô lỗ.
An Khâm Đàn chạy vọt vào phòng tắm, làm vệ sinh qua loa, mặc vào người một cái quần rồi lao ra khỏi phòng, đi thẳng đến phòng bếp.
Tại phòng bếp, Lâm Y Y đang do dự không biết có nên mang bánh và cà phê đến phòng cho hắn hay không, vừa quay đầu đã thấy hắn như đang lao đến.
Nàng sợ tới mức lùi sát về phía sau, một cử động nhỏ cũng không dám nhúc nhích.
"Mau mang cho ta đồ ăn." An Khâm Đàn ngồi xuống bàn ăn. Cứ nghĩ sẽ được ăn cơm.
Lâm Y Y vội vàng đưa lên đồ ăn, lại đột nhiên phát hiện hắn nửa người trên còn chưa mặc đồ, cơ bắp rắn chắc lộ ra những đường cong gợi cảm, làm cho người ta không thể dời mắt.
Nàng thở dốc vì kinh ngạc, hai gò má bỗng nóng bừng, nàng cẩn thận dò xét ánh mắt hắn, thấy ánh mắt hắn nhìn lung tung không tập trung nhưng cũng không dám nhìn lâu.
"Những món khác đâu?" An Khâm Đàn trừng mắt nhìn chỉ thấy bốn chiếc bánh sừng bò, nhìn trái nhìn phải cũng không thấy món chính đâu.
"Không đủ sao?" Nàng ăn hai cái đã không thể ăn cơm vì no rồi a.
"Không bõ dính răng, Thịt đâu? Trứng đâu? Chân giò hun khói đâu?" hắn cắn hai miếng đã giải quyết gần nửa cái bánh, uống một ngụm cà phê rồi nói.
"Những thứ ấy đều không có." nàng nhỏ giọng nói.
An Khâm Đàn mắt nổi hung quang, hận nhất là được ăn nhưng không được ăn no, lập tức chỉ vào tủ lạnh lớn tiếng hỏi: "Có biết nấu cơm hay không?"
"Biết!"
"Vậy còn không mau đi làm đồ ăn."
Lâm Y Y nghe thấy lệnh lập tức vọt đến tủ lạnh tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn
Nước trong nồi sôi, cà rốt cùng dưa chuột cắt nhỏ được cho vào, thêm một chút rau, nước tương cùng gia vị đã có ngay một chén nước sốt khai vị.
"Nhanh lên một chút." An Khâm Đàn bắt đầu uống chén cà phê thứ hai.
Lâm Y Y đưa lên một chiếc mâm có một bát canh.
"Đây là cái gì?" An Khâm Đàn trừng mắt nhìn đối thủ một mất một còn – cà rốt.
"Cà rốt. Có vô số chất dinh dưỡng trong đó nha." nàng thành thật trả lời.
"Đây là đồ ăn cho thỏ à.Không đúng, con thỏ thích ăn nhất là cỏ, không phải cà rốt, mấy cái này chỉ có trong phim hoạt hình thôi. Ta mới là không ăn loại thức ăn mà ngay cả con thỏ cũng không ăn. Thịt đâu? Cá đâu? Mấy con vật có sinh mệnh đâu?" hắn mặt lạnh, giọng điệu mất hứng nói.
"Ta ăn chay." Cho nên tủ lạnh sẽ không có thịt động vật.
"Ai quan tâm ngươi chỉ ăn hoa quả, ta muốn ăn thịt, ngươi cho là ta với ngươi giống nhau đều là con thỏ ăn cỏ sao?"
Hắn mất hứng mở lớn miệng hét lên, Lâm Y Y lúc này mới nhìn rõ ràng răng nanh của hắn, hoàn toàn phù hợp để ăn thịt động vật nha.
"Ta ngày mai mua "thi thể"....à mua thịt về." nàng rất nhanh liếc hắn một cái, hy vọng hắn không nghe thấy nàng nói sai.
"Đúng, mua một ít "thi thể" về, loại còn mới và ngon ấy." Hắn lơ đễnh nói, sau đó cầm lấy cái thìa chọc chọc mấy miếng cà rốt: "Đúng rồi, mai sao có thể, ngươi sao còn ở lại đây được, ta chẳng phải đã bảo ngươi dọn ra khách sạn ở rồi sao?"
"Ta sợ ngươi bị đói bụng." Nàng dùng chiêu mà Quan tỷ khi nãy dạy nàng.
An Khâm Đàn nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ hòa hoãn một chút, cúi đầu ăn một miếng.
Thật ngoài sức tưởng tượng nha, hắn ăn thêm một miếng thứ hai, miếng thứ ba, sai đó có bao nhiêu đem ăn sạch.
"Tuy rằng chưa nhìn rõ nhưng ta cũng phải nói cho ngươi biết,tác phẩm của ta có tên là "Phá Đồng Lạn Thiết"." An Khâm Đàn thành thật nói.
"Ta thật sự thiếu khả năng cảm nhận nghệ thuật, nhưng ta thật sự thích nơi này a." nàng vội vàng nói.
"Ngươi thích cái gì ở nơi này?" nghĩ đến mùi vị không tồi của món ăn nàng nấu hắn lại cho nàng một cơ hội.
"Nơi này tràn đầy cảm giác cuộc sống."
"Là..." Hắn nhún vai, ung dung nhìn nàng: "Là phòng ở có nhiều Quỷ Hồn, bạn bè là linh hồn nhiều, quả thật có nhiều sinh lực, ngươi nếu "bát tự" con thỏ ta khuyên ngươi không nên tiếp tục ở lại nơi đây."
Lâm Y Y vừa nghe liền rùng mình. Nhìn quanh trái phải đều cảm thấy nơi đây thật an toàn, ít nhất với nàng trước mắt là một nam nhân có hàm răng trắng không có gì không an toàn.
"Nơi này ban ngày tràn ngập ánh mặt trời, các gian phòng đều ấm áp dễ chịu, thật không thể có cảnh tượng như ngươi vừa nói." Nàng nói.
"Cho dù không có hiện tượng như thế, phòng ở đã cũ nhiều tro bụi, nhìn cao nhìn thấp, chỉ cần tùy tiện dậm mạnh chân là có thể phá sập cả sàn....loại nơi ở này...."
"Ngươi không cần nói bậy." Lâm Y Y bật thốt lên nói.
"Hiện tại ngươi có biết tối hôm qua khi ngươi định ném đi tác phẩm của ta, cảm giác của ta khi ấy thế nào không?" An Khâm Đàn khoanh hai tay trước ngực, ung dung nói.
"Biết, Cảm giác tác phẩm của người bị ném đi giống với cảm giác khi ta bị đuổi đi." Nàng bừng tỉnh nói.
"Chậc chậc chậc, chiêu này giết người không thấy máu, bắt buộc ta phải để người ở lại đây mà." Tiểu bạch thỏ tiểu thư nhìn ra cũng có móng vuốt nha.
Lâm Y Y vô tội nhìn hắn, tươi cười, cũng không hiểu mình đã nói cái gì làm cho hắn vui vẻ như thế.
An Khâm Đàn uống thêm một ngụm cà phê, nhìn quanh phòng bếp, cửa sổ đặt một bồn hoa màu trắng, nhìn đến lối vào phòng bếp thấy một chiếc đèn lồng nhỏ màu đỏ mới phát hiện nàng đã biến nơi này thành nơi thật ấm áp, một nơi có người ở.
Như vậy tốt lắm. Bởi vì hắn cho tới bây giờ vẫn không thích ở khách sạn, nhưng hắn lại không rảnh đem một gian phòng một năm chỉ ở mấy lần thành nơi có cảm giác gia đình.
"Cái kia là đèn lồng cá vàng đúng không, đến đâu để mua được nó?" Hắn hỏi.
"Là ta thấy văn phòng không còn cần dùng nữa, ta lại thích nên mang về nhà treo."
"Mấy cái rổ đựng hoa quả bằng mây tre kia nhìn cũng không tệ." khả năng chọn trang phục của nàng quá tệ, nhưng cách bài trí của nàng cũng không tệ lắm, làm cho căn phòng này không khí mang sắc thái "Phương đông" nhưng cũng không mấy đi không khí gia đình.
"Là Quan tỷ khi đi đảoBalimua về làm quà cho ta."
Lâm Y Y không biết hắn lúc này "bán thuốc gì trong hồ lô". có điều hắn hỏi gì nàng cứ thành thật trả lời đi.
An Khâm Đàn nhìn nàng đan hai tay trước bụng ngoan ngoãn đúng trước mặt hắn, bộ dạng giống nàng dâu nói gì nghe nấy, trong lòng cảm thấy buồn cười, cảm thấy có một cảm giác thật mới mẻ.
"Ta lần này ở Đài Loan khoảng ba tháng, mỗi tháng hai vạn đồng, giúp ta chuẩn bị cơm các bữa, có đủ không?" hắn hỏi.
"Nhiều lắm, nếu tiền còn thừa ta sẽ trả lại cho ngươi." nàng vội vàng lắc đầu.
"Tiền thưa coi như là công nấu của người đi, nếu ngươi không muốn lấy thì mang quyên cho tổ chức từ thiện đi, còn nữa, ta ăn thịt, tuyệt đối không ăn rau." hắn nhìn đến món cà rốt lộ ra biểu tình chán ghét.
"Như vậy không tốt cho sức khỏe."
"Ngươi quản được ta, ta thích bị tắc mạch máu, thích bị cao huyết áp, không được sao?" hắn ngáp một cái, lưng dài lười biếng, ăn uống no đủ liền muốn đi ngủ.
Hắn nhìn nàng đang thể hiện thái độ, bước đến gần nàng " Ngươi dám có ý kiến đối với phương pháp ăn uống của ta."
"Không....không có..." Lâm Y Y nhìn ngực hắn tiến đến gần trong gang tấc, hoàn toàn đã quên ban đầu mình muốn nói gì.
Nàng ngừng thở, lại ngăn không được một mùi hương nước hoa trộn với mùi da thịt nóng bòng, Trong đầu nàng đột nhiên nghĩ đến ba chữ "Phí lạc mông", hai má đột nhiên đỏ lên, cả người nhanh chóng lùi về sau ba bước.
Nàng chưa bao giờ ý thức được đối phương so với mình là "Khác phái".
"Uy, ngươi là người ngoài trái đất hay sao?" An Khâm Đàn cúi đầu nhìn nàng – nàng mở to mắt, bộ dạng ngây ngốc nhìn hắn, thật kỳ lạ.
"Ta chính là người nói chuyện rất to, giống như đang cãi nhau, ngươi quen được thì sẽ rất tốt." Hắn chắp tay sau lưng, dạy bảo nàng.
"Nha!" nàng ngoan ngoãn gật đầu.
"Yên tâm đi, ở cùng với ta một thời gian, ta cam đoan ngươi nói chuyện đảm bảo bách chiến bách thắng." An Khâm Đàn dùng sức vỗ vỗ bả vai nàng, uống hết cốc cà phê "Ta đã ăn nó,muốn đi ra ngoài thư giãn."
Lâm Y Y nhìn thoáng qua đồng hồ – tám giờ, hắn còn muốn đi ra ngoài a?
"Người bạn nhỏ, đây mới là thời gian bắt đầu hoạt động của người trưởng thành, hiểu không?" hắn buồn cười vì phản ứng của nàng có gì đều hiện hết lên trên mặt.
Lâm Y Y gật gật đầu, thành thật trả lời: "Không hiểu."
An Khâm Đàn bị câu trả lời quá đơn thuần của nàng đơn thuần làm cho cười to ra tiếng.
"Thành thật là đức tính tốt, bé ngoan." hắn xoa xoa đầu nàng, môi hiện lên ý cười yếu ớt.
Lâm Y Y ngửa đầu nhìn hắn đang mỉm cười, ngực bỗng nhiên đập trật một nhịp.Nàng cố sức mở to miệng hít thở, muốn cho hô hấp trở lại bình thường, nhưng càng ít sâu càng cảm thấy sắp hôn mê.
May mắn, An Khâm Đàn rất nhanh liền huýt sáo rời đi.
Cho đến khi bóng hắn biến mất nàng vẫn đang ôm chặt hai má nóng bừng, hơn nữa còn ngồi đến thất thần.
Tò mò quá, loại này phản ứng này rốt cuộc là vì sao lại xuất hiện?
Bởi vì theo như nhu cầu của cả hai, An Khâm Đàn cùng Lâm Y Y này hai người "Trống đánh xuôi, kèn thổi ngược" cứ như vậy ở chung.
Một tháng đi qua...
Nàng mặt trời mọc mà mệt, mặt trời lặn mà tức.
Tiêu chuẩn sống của hắn là con cú, thời điểm hắn về nhà cũng là thời điểm nàng rời giường tập thể dục buổi sáng.
Tình trạng thường xuyên xuất hiện chính là: hăn làm việc đến hừng đông, sau khi tắm rửa liền đi tới đòi nàng bữa sáng.
Khi đó cũng là thời gian bình thường nàng đang âu yếm tưới nước và "tâm sự" cùng đám cây ăn quả.
"Ta muốn ăn sáng." Sáng sớm, An Khâm Đàn lay lay bả vai nàng, tròng mắt chỉ có thể miễn cưỡng mở một ra một chút khe hở.
"Trước hết hãy mặc đồ lại đã." Nàng nhìn không chớp mắt đám cây ăn quả, nàng "Sắp" quen với kiểu ăn mặc "áo rách, quần manh" của hắn vào buổi sáng.
"Để thế này tự nhiên hơn. hơn nữa ta có mặc quần nha." hắn há cái miệng thơm hương bạc hà, ngáp một cái.
"Nhưng ngươi làm ta cảm thấy không tự nhiên." Nàng đưa tay hái xuống những chiếc lá khô héo, đồng thời dùng khăn lau đi những bụi bẩn còn vương trên lá.
"Có gì mà không tự nhiên? cơ thế ta tuy rắn chắc nhưng không thô thiển, nổi rõ hình khối nhưng không tạo cảm giác khó chịu, ngươi cứ nhìn ta thế này đảm bảo mắt chọn nam nhân nhất định tăng lên mấy cấp, ít nhất nhìn cũng khá hơn là ngươi mặc độ bình thường a." Hắn không khách khí nói.
Lâm Y Y cắn môi dưới, giả bộ vô tình nói: "Quần áo công dụng chính là để giữ ấm a."
"Chỉ có người nguyên thủy mới nói quần áo dùng để giữ ấm, quần áo cũng giống bộ mặt của một người, ngươi cả ngày chỉ mặc áo sơ mi trắng như bà lão bán hàng ăn, không có gì thú vị đến bản thân cũng không động tâm, hỏi xem ai sẽ vì ngươi mà động tâm a." hắn đánh giá nàng, nhịn không được đi đến trước mặt nàng lắc đầu thở dài.
"Nhìn ngươi xem, mi thanh tú mục, khuôn mặt nhỏ nhắn như bàn tay, làn da trắng nõn, nếu chỉ nhìn những thứ này mà không nhìn đến kiểu tóc ngốc nghếch của ngươi,ngươi quả thật cũng là một tiểu mỹ nhân....." ngón tay thon dài của hắn kều kều khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, càng nhìn càng thấy giống một viên thuốc bằng ngọc, thật mềm mại, ăn chắc sẽ rất ngon...
An Khâm Đàn nuốt nước miếng, hắn nghĩ chắc hẳn mình đang rất đói bụng.
Lâm Y Y bị hắn dùng ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống mình nhìn thẳng vào, hai đầu gối bắt đầu nhũn ra, trái tim bé nhỏ bắt đầu đập loạn nhịp.
Cái cảm giác không thể thở nội lại đến nữa rồi, hắn thật sự khiến nàng luôn khẩn trương.
"Ta cho rằng ngoại hình không phải là vấn đề quan trọng." nàng gạt tay hắn ra, vội vàng lùi về phía sai vài bước.
"Không quan trọng mới lạ đấy! Tác phẩm nghệ thuật nào bị đánh giá theo một tiêu chuẩn nào đấy, nhưng nếu ta không phải là ta thì có khả năng đã bị giới truyền thống một chiêu đánh bay rồi ".ánh mắt hắn chạm đến khuôn mặt nhỏ của nàng, thấy má nàng hồng lên muôn phần xinh đẹp hắn chỉ muốn "cắn" một cái.
"Ngươi không sợ người khác đem tiêu chuẩn bên ngoài đánh giá mình sao?" nàng cố gắng trấn tĩnh khi nhìn thấy thái độ như muốn mang nàng nuốt vào trong bụng a.
"Ta luôn rất tự tin vào năng lực của mình, hơn nữa bề ngoài còn có thể giúp ta nhìn chuyên nghiệp hơn có gì phải lo?" An Khâm Đàn bụng kêu một tiếng, hắn khẽ nhíu mày rậm, kéo tay nàng đi vào trong nhà: "Ta muốn ăn bữa sáng."
"Ta có thể tự đi được." nơi cánh tay bị bàn tay hắn chạm vào thật nóng.
"Ta cứ thích kéo ngươi như thế đấy." hắn quay đầu lại cười với nàng, khẽ thả tay nàng ra.
Ngươi là bạn trai của Quan tỷ mà!
Lâm Y Y nhìn theo bóng dáng hắn, lời nói chưa kịp nói ra nàng liền nhơ Quan tỷ có dặn, hắn không thích có người nhắc đến chuyện tình cảm riêng tư của hắn, đành phải nuốt vào.
Người này không "câu nệ tiểu tiết", cá tính thật giống một cậu nhóc. giống như chuyện kéo tay này, cũng chỉ là chuyện bình thường với hắn, nàng nếu như có ý nghĩ kỳ lạ khả năng còn bị hắn cười cho, sẽ vô cùng xấu hổ nha.
Hai người vừa đi đến phòng bếp nàng nhanh chóng vọt đến bên tủ lạnh, mang ra thịt cho vào lò vi ba để dã đông, sau đó ấn nút ở máy pha cà phê, cho bánh mỳ vào máy nướng bánh, đánh tan hai quả trứng để rán, sau đó nhanh chóng mang rót thêm một ly sữa. Cũng bởi lúc trước hay chuẩn bị đồ ăn sáng cho mấy nhóc ở cô nhi viện nên nàng đã luyện được thân thể vô cũng điêu luyện và nhanh nhẹn.
Đưa lên món trứng cuộn, nàng chỉ dám đưa mắt nhìn trộm hắn một cái, tránh cho trái tim nhỏ bé tiếp tục đập loạn nhịp.
Nàng xoay người, mang thịt đua vào trong nồi, một giọng nói rất nhỏ của ai đó khiến nàng càng khẩn trương hơn, bộ dạng như có địch đuổi phía sau.
"Đã nấu lâu như vậy rồi mà sao ngươi vẫn sợ hãi như thế?" An Khâm Đàn tiến đến bên cạnh nàng, vẻ mặt khó hiểu hỏi.
Hắn như thế nào lại thích dán sát vào người khác như thế chứ? Lâm Y Y khẽ dịch từng bước ra xa hắn, nàng dùng chiếc đũa gắp thịt ra, đặt lên một phần cơm rồi nhanh chóng mang ra bàn cho hắn.
"Ta trước đến nay không ăn thịt, cứ nghĩ đến chuyện cổ tích, nghĩ đến những động vật nhỏ bé đáng yêu kia sẽ bị ta ăn vào bụng, ta thật không có cách nào quen được." nàng nói.
"Người bình thường chẳng ai nghĩ như ngươi cả." An Khâm Đàn vẫn tiếp tục ăn món thịt của hắn, hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì.
"Ta trước đây có nuôi một con chó nhỏ...." Nàng đưa bánh mỳ lên, do dự nhìn hắn.
"Mời cứ nói tự nhiên, không cần lo lắng ta sẽ vì nghe thấy mà thèm ăn đâu." Hắn ăn xong phần thịt trên đĩa, tiến đến bên đĩa bánh mỳ.
"Mùa đông năm ấy, tiểu Hoàng bị đi lạc ta tìm khắp nơi cũng không thấy, sau vài người quen có nói cho ta biết, bọn họ đã ăn tiểu Hoàng của ta, ta thật không hiểu, động vật hay thực vật có gì khác chứ, đều cần được chăm sóc, động vật cũng có tình cảm như con người. cho nên ta sẽ không ăn chúng nó, sao lại có thể an tâm thoải mái như thế chứ? Ta thật sự không hiểu." nàng lắc đầu, thật sự đến bây giờ nàng cũng không thể hiểu được.
"Thực vật cũng có sinh mệnh đó." hắn không phục nói.
"Ta cảm thấy thực vật không giống như thế, là trời sinh ra, không giống động vật, động vật có sự sợ hãi khi bị giết."
"Nhân loại vì cuộc sống nên mới ăn uống, căn bản không nghĩ nhiều như vậy." An Khâm Đàn khuôn mặt nhỏ nhắn đang lộ ra vẻ nghiêm trang của nàng, hắn bật cười nói: " ngươi thật đơn giản như tên của ngươi vậy, gặp phải trường hợp này có nói cũng không hiệu quả."
"Ta...." Nàng chớp mắt, cũng không rõ vì sao ở trước mặt hắn "không đánh mà khai": "Cũng bởi bình thường không có người nghe ta nói."
"Bởi vì cách ăn mặc cũ kỹ của ngươi, người bình thường mới nhìn thấy ngươi đã không muốn nói chuyện với ngươi rồi." An Khâm Đàn nhìn nàng cả trăm ngày cũng chỉ mặc áo sơ mi trắng, lại lắc đầu thở dài.
"Nhưng ngươi vừa rồi nói chuyện với ta rất nhiều mà."
"Ta không phải người bình thường." Hắn nhếch môi cười, đem món ăn trên đĩa một lần giải quyết hết: "Ta có thể ăn thêm trứng không?"
"Ngươi đã ăn hai quả rồi mà."
"Công việc của ta hao tổn rất nhiều năng lượng...." An Khâm Đàn chưa nói xong đã thấy hoa quả được đưa lên trước mặt hắn.
"Đu đủ nhiều dinh dưỡng nhưng lượng calo không cao, có thể giúp tiêu hóa tốt. Táo cũng có thể giúp bài trừ những chất độc trong cơ thể, tăng sự miễn dịch, dâu tây có nhiều vitamin C,rất tốt cho dạ dày." nàng hưng phấn giải thích các công dụng của các loại hoa quả, hi vọng hôm nay có thể thuyết phục thành công.
"Ta uống vitamin là được rồi." Hắn cười nhạt nói.
"Táo hương vị rất thanh mát, dâu tây cũng tốt lắm, vừa hái xuống nên ăn rất ngon, ngươi chỉ cần lấy dĩa xiên vào ăn...." Lâm Y Y xiên một miếng táo, đưa đến tay hắn.
"Sao phải kiên trì như vậy." Hắn khẽ nhếch miệng cười, miễn cưỡng cầm lấy miếng táo.
Ân, hương vị không tệ. Hắn cắn...cắn....cắn, nuốt vào bụng, lại ăn đến một miếng đu đủ, mùi vị này đã lâu rồi hắn không cảm nhận được, đã rất lâu rồi...bà ngoại của hắn thường làm sinh tố đu đủ cho hắn.
"Dâu tây ăn cùng với sữa đặc." nàng đưa ra một phần sữa đặc, mỉm cười nhìn hắn.
Hắn mang dâu tây lăn qua sữa đặc một vòng, bỏ vào trong miệng, ánh mắt lập tức sáng lên: "Cái này ăn cũng ngon, ta còn nghĩ dâu tây chỉ hợp với sâm banh."
Hắn ngẩng đầu nhìn Lâm Y Y, nàng vui vẻ nhìn hắn thật ôn nhu, nụ cười thật đáng yêu, bộ ngọt ngào như miếng dâu tây hắn vừa nuốt xuống vậy. thật mới mẻ và ngon miệng.
"Hiện tại ngươi đã biết hoa quả ngon thế nào đi." LÂm Y Y vui vẻ cười híp mắt, như đã tìm được tri âm: "Ngươi vì sao trước kia không chịu ăn hoa quả."
"Gọt vỏ phiền toái lắm." An Khâm Đàn từng miếng từng miếng cho dâu tây vào miệng, ăn không ngừng, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
Quái,sao lúc này nước bọt trong miệng hắn lại nhiều thế này chứ, hàm răng ngứa ngáy, thật muốn cắn cái gì đó là sao? Trước mặt cũng đâu có gì khơi gợi cảm hứng "Ẩm thực" của hắn đâu.
"Ngươi a..... thật sự là một đứa trẻ quá được yêu thương." Nàng lắc đầu, vừa buồn cười, vừa tức giận liếc hắn một cái. Theo hoàn cảnh lớn lên của hắn, tự tin của hắn chính là gấp đôi người thường, điểm ấy của hắn đúng là đã được kiểm chứng.
"Bởi có rất nhiều người muốn làm hư ta." An Khâm Đàn đôi mắt thâm trầm khóa chặt nàng, có chút đăm chiêu.
"Cái kia... cái kia.... Ta không có chiều chuộng ngươi.....là ta lấy tiền của ngươi.....là ta nên quan tâm đến các bữa ăn của ngươi...." Nàng bối rối hạ ánh mắt, không tự giác lắp bắp nói.
"Đồ ngốc, cho dù có được trả tiền đi nữa thì cũng có người dụng tâm có người không. " An Khâm Đàn đi đến trước mặt nàng, khẽ kều cằm nàng, mở to mắt nhìn nàng cười: "Đúng không?"
"Ta đã nhận tiền sẽ làm việc thật tốt." nơi bị hắn chạm vào dấy lên một trận nóng bỏng.
"Cho nên chỉ cần ai đó đưa cho ngươi hai vạn đồng, ngươi liền giúp hắn chuẩn bị một bàn đầy hoa quả, còn cười thân thiết thế này ư?" An Khâm Đàn nghiến răng nghiến lợi nói, một cảm giác khó chịu nổi lên trong lòng hắn.
Nhìn cô ngốc này mỗi ngày giúp hắn chuẩn bị bữa ăn bộ dạng rất thích thú khiến hắn còn tưởng hắn có điểm đặc biệt, cho nên hắn đối với nàng cũng có phần đặc biệt "Nói năng nhẹ nhàng."!
Lâm Y Y trong đầu trống rỗng bởi nàng thật sự không thể trả lời vấn đề này.
Hắn là bạn trai của Quan tỷ nha, nàng không thể đối xử đặc biệt với hắn, nhưng cũng không thể không quan tâm hắn.
Ring ring ring......
"Ta.. ta có điện thoại." Nàng thở phào như phát hiện "đấng cứu thế",nhanh chóng đi đến phía điện thoại của nàng.
An Khâm Đàn trừng mắt nhìn bóng dáng nàng lui dần về góc,tâm tình trở nên cực kỳ tồi tệ, đành lấy việc cắn thật mạnh vào những miếng hoa quả vô tội kia làm nơi phát tiết phẫn nộ.
Ăn nhiều quá lại thấy nghiện, đành phải tự mình đến bên tủ lạnh lấy ra ăn, vẻ mặt không thoải mái đợi nàng nói chuyện điện thoại xong.
"Ngươi không thể vì kinh doanh tạm thời không tốt mà như thế." Lâm Y Y lúc này đã quên mất trong nhà còn có người, nàng tức giận dậm chân khi nghe tin tức truyền đến từ đầu kia điện thoại.
"Ta biết nếu nhượng lại có thể thu lại được ít tiền, nhưng ngươi mới chỉ mở ra được hai tháng, căn bản còn chưa thử cố gắng đã muốn buông xuôi, nếu không kiên trì như vậy lúc trước không nên vì một phút bốc đồng mà làm nên chuyện này."
An Khâm Đàn ở phía sau nghe được nàng nói chuyện, nghẹn họng nhìn nàng trân trối, hắn căn bản chưa bao giờ nghĩ tiểu bạch thỏ có thể như vậy đi giáo huấn người khác, hơn nữa khí thế đủ khiến người ta lạnh rui người.
"Tiền tài đối với ngươi là vật ngoài thân, nhưng ta thì rất có áp lực......ta không phải ngân hàng của ngươi.....số tiền ấy nếu ta tiết kiệm sẽ tiêu được trong bao lâu,tiền ấy nếu dành cho bọn trẻ ở cô nhi viện...." Lâm Y Y nắm chặt tay, nghẹn ngào nói không nên lời.
An Khâm Đàn đi đến trước mặt nàng, tay đưa cho nàng giấy ăn, trực tiếp cướp lấy điện thoại.
"Có bản lĩnh hãy tự mình giải quyết, đừng có gọi tới kêu ca với nàng." Nói xong hắn cúp máy.
Lâm Y Y cầm lấy khăn giấy, ngơ ngác nhìn hắn.
"Đã xong, không cần cảm ơn ta." An Khâm Đàn cười cười nhìn nàng,không một chút khiêm tốn tranh công cùng nàng.
"Ngươi sao phải nói thẳng ra như vậy? Như vậy có thể làm tổn thương đến hắn." Nàng giằng lại điện thoại,gấp gáp muốn nhấn số gọi lại.
"Ha! Loại người này mà không kiên quyết có giải quyết được không." hắn trợn trừng mắt, đoạt lấy điện thoại, giọng như sư tử lại rống lên: "Loại người yếu đuối dễ buông xuôi như thế sao có thể sống trong xã hội bây giờ? Ngươi có thể chăm lo cho hắn cả đời sao?Ngươi có thể cung cấp tiền cho hắn cả đời sao?"
"Nhưng mà......"
"Không nhưng mà gì cả. ngươi nếu không kiên quyết hắn cả đời cũng không có thể đứng đậy đâu." An Khâm Đàn túm chặt bả vai của nàng lớn tiếng nói: " Không cần đem gánh nặng của người khác đặt lên mình!Ngươi đã làm cho hắn nhiều rồi, có biết không?"
Lâm Y Y nhìn trên mặt hắn toát lên sự nghiêm nghị, nhìn thấy hắn vì nàng suy nghĩ, ánh mắt của nàng không cách nào rời khỏi khuôn mặt cương nghị này, tim nàng không thể khống chế lại đập nhanh hơn, lỗ tai cũng bắt đầu đỏ ửng lên.
Nàng...... Có phải đã thích hắn rồi hay không?
Hắn là bạn trai của Quan tỉ nha, nàng làm sao có thể có loại ý nghĩ này trong đầu chứ! Lâm Y Y sắc mặt từ đỏ hồng lại chuyển sang trắng xanh, dùng sức cắn môi, cố gắng làm cho đầu mình trở nên trống rỗng.
"Ngươi có hiểu những gì ta nói không thế?" An Khâm Đàn bản tính nóng nảy, "hũ nút" kia không gật đầu khiến hắn lo lắng.
"Hiểu!" Nàng gật đầu, ánh mắt chỉ dám nhìn ở bờ vai hắn.
"Ngoan!" Hắn vỗ vỗ đầu nàng, cảm thấy ưng ý với câu trả lời của nàng, xoay người muốn trở về phòng, đi được hai bước đột nhiên quay đầu lại nói: "Đúng rồi, ngươi giúp ta gọi điện cho Tiểu Quan, nói buổi chiều nàng tới đón ta."
"Ngươi vì sao không tự mình gọi đi?"
"Ta muốn đi ngủ, mà nàng ta đảm bảo giờ này cũng đang ngủ, thời gian này mà rời khỏi giường chắc chỉ có người "yêu động vật" như ngươi thôi." Hắn hướng phía nàng làm mặt quỷ.
Lâm Y Y ngoài một chút cười khổ,nghĩ đến ý nghĩ ban nãy thật muốn đá ngay ra khỏi đầu.
Nhìn xem, hắn thật sự rất quan tâm Quan tỷ, vì thương nàng nên không muốn phá giấc ngủ của nàng, cho nên, nàng tuyệt đối không thể động tâm,ngay cả nghĩ cũng không được phép nghĩ, nàng chỉ có thể đem hắn trở thành.....
Anh trai để đối xư thôi.....!
"Chờ một chút, ta đã quên mất phải uống Yakult." An Khâm Đàn lập tức xoay người bước về phía nhà bếp.
Nhưng lại thấy nàng đứng như tượng đá trước của phòng bếp, hai mắt nhìn hắn đăm đăm.
"Ngươi sao lại ngẩn người nhìn ta? Đột nhiên phát hiện ra ta rất có khí chất nam nhi, rất có sức quyến rũ vô cùng sao?" Hắn cười tà tà. một tay chống vào thắt lưng, bày ra bộ dáng giống người mẫu trên bìa tạp chí Pose.
"Tất nhiên...không phải." Nàng vội vàng phủ nhận, xoay người đi đến tủ lanh giúp hắn lấy Yakilt rồi nhét vào lòng hắn.
"Nếu không phải sao ngươi đỏ mặt?" Mặt nàng đỏ khiến người ta liên tưởng nhiều thứ.
An Khâm Đàn đi từng bươc về phía trước, không cầm Yakult, tay trái trực tiếp đẩy nàng dính sát vào tủ lạnh, ngăn không cho nàng chạy, không muốn cho nàng dễ dàng rời khỏi phòng.
Trời biết, hắn thật sự còn muốn cắn nàng một cái......
"Ta... không biết..." Nàng càng nói càng nhỏ, ánh mắt dán chặt xuống sàn nhà: "Có lẽ do thời tiết nóng quá..."
Hắn cúi đầu nhìn nàng bé nhỏ đang gần như bị dán trong ngực hắn, thanh âm ôn nhu tà mị vang lên: "Không phải bởi vì ta.....?"
"Ta thể, ta thề với trời, ta chỉ nghĩ ngươi là anh trai ta thôi a." Nếu không nàng chắc sẽ làm tổn thương chính mình mất.
"Anh trai!" An Khâm Đàn biểu tình vặn vẹo, khóe miệng run run, có chút xem thường nói: "Làm ơn, Ngươi không cần xem ta thành anh trai, anh trai nghe thật nhàm chán, không bằng ngươi cứ xem ta là "Đại sói hoang" ta còn cảm thấy có chút xứng với ta."
Hắn mở Yakult, một hơi hết sạch.
Lâm Y Y nhìn "đại sói hoang" uống xong Yakult, khuôn mặt lộ ra cảm giác mỹ mãn khiến nàng bật cười.
Hắn đột nhiên nở một nụ cười tươi, nụ cười kia thật ôn nhu.
An Khâm Đàn nhìn không chớp mắt, máu trong người bắt đầu sôi trào, nơi nào đó trên người hắn đột nhiên phản ứng.
Hắn lập tức nhíu mày, thở dài một hơi, cưỡng chế bản thân đè nén dục vọng trong lòng. Hắn thừa nhận, buổi sáng hắn thật "Tinh lực tràn đây", nhưng đối tượng thật không nên là một tiểu bạch thỏ nha.
Hắn dáng người hoàn hảo,thướt tha nhiều vẻ, thân hình gọi cảm. Nói đến tiểu bạch thỏ ngây thơ quá độ kia, hắn nghĩ chỉ cần hắn chạm vào tay nàng thôi nàng đã muốn đi chuẩn bị lễ phục kết hôn cũng nên.
An Khâm Đàn mới chỉ nghĩ đến hôn nhân, gia đình, trẻ nhỏ nhiệt huyết mới nổi lên nhất thời xẹp xuống.
"Tiểu bạch thỏ, ta đi ngủ đây." Hắn quyết định vẫn là đi ngủ, gặp "yêu cơ" vẫn tốt hơn.
"Ngủ ngon...." Lâm Y Y híp mắt khẽ cười: "Ngươi mau đi ngủ cho ngon đi."
An Khâm Đàn lại liếc mắt nhìn nàng một cái, xoay người đi nhanh về phòng, ngã lên giường liền lăn ra ngủ.
Không nghĩ tới....
Trong mộng của hắn hôm ấy tất cả đều là hình ảnh về nụ cười của nàng khiến hắn sợ đến mức mới chỉ ngủ vài tiếng đã phải bật dậy chui ngay vào phòng tắm tắm nước lạnh. Tối hôm ấy hắn đi thẳng đến quán ăn đêm tìm đám bạn gái của hắn vui vẻ suốt đêm, cho đến khi hắn cảm thấy bản thân vẫn là người ham mê lạc thú, dã tính vẫn không mất đi hắn mới yên tâm trở về nhà.
Hắn không phải loại nam nhân vì một nhanh cây nhỏ mà bỏ cả một rừng cây lớn phía trước. Hắn chưa từng tạo bất cứ ngoại lệ nào cho bất kỳ nữ nhân nào, giờ đây cũng không thể vì một tiểu bạch thỏ mà thay đổi.
Truyện khác cùng thể loại
2 chương
7 chương
121 chương
9 chương
17 chương