Dư Âm - Trần Vị Mãn
Chương 32
Edit by 𝓱𝔂𝓭𝓻𝓪𝓷𝓰𝓮𝓪
Cha mẹ Cao Lãng qua đời từ sớm, Cao lão gia là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, trước sự mất mát ấy thì Cao Lãng chính là nguồn sống duy nhất của ông cho nên ông rất cưng chiều thằng cháu trai này, hắn muốn cái gì thì sẽ được cái nấy.
Thuở niên thiếu khi tình yêu mới chớm nở, hắn muốn Ứng Thanh Hề nhưng cô lại từ chối. Lần đầu tiên trong đời hắn mới biết không có được thứ mình muốn là loại thống khổ như thế nào.
Bất kể hắn có lấy lòng cô như thế nào thì cô đối với hắn đều là khinh thường nhìn lại. Hắn nhiều lần bị xúc phạm, người kiêu ngạo như hắn cũng đã nghĩ đến chuyện bỏ cuộc.
Đúng lúc đó thì Lý Nhiễm bước vào thế giới của hắn.
Lý Nhiễm có đôi mắt rất đẹp, vừa nhút nhát vừa sợ hãi mà tiến lại gần hắn, nói chuyện lắp bắp như đang có ai dí dao sau lưng.
Những cô gái như thế hắn đã gặp qua không ít, Lý Nhiễm cũng chẳng có gì đặc biệt. Với các cô gái theo đuổi mình, hắn đều khịt mũi coi thường. Hắn tự cho rằng không ai trên thế giới này có thể sánh bằng tình cảm của hắn đối với Ứng Thanh Hề, vì cô hắn cũng chẳng tiếc mạng sống của mình.
Thứ các cô gái kia thích chỉ là vẻ bề ngoài của hắn mà thôi.
Rồi sau đó hắn lại dây dưa với Lý Nhiễm, hắn bị mê hoặc bởi đôi mắt của cô. Từ trong ánh mắt của cô, hắn thấy một hình ảnh khác của chính mình, cho dù hắn có phớt lờ, xa lánh, chán ghét cô thì ánh mắt cô vẫn nhìn hắn với vẻ tràn ngập tình yêu.
Lý Nhiễm đâm đầu vào hắn cũng giống như hắn đâm đầu vào Ứng Thanh Hề. Dù Ứng Thanh Hề chán ghét hắn, hắn vẫn không nhịn được mà tới gần cô, ánh mắt hắn đối với cô luôn là vui sướng nhảy nhót.
Mỗi khi bị Ứng Thanh Hề xúc phạm, hắn đều nghĩ đến Lý Nhiễm. Gọi cô đến là cô đến, tuyệt nhiên sẽ không hỏi lý do tại sao, là đối tượng tốt xứng đáng để yêu, đôi mắt lại đẹp khiến nơi nào đó trong trái tim hắn bị mất một mảnh.
Lần đầu tiên làm chuyện đó với cô là vì hắn uống say. Sau khi tỉnh táo lại thì cũng không kiềm chế được nữa. Từ đó về sau, quan hệ hai người không rõ ràng. Hắn cứ nhấn mạnh rằng hắn đã có người trong lòng, còn cô thì chưa bao giờ đòi hỏi một điều gì cả.
Hắn với Lý Nhiễm có một đoạn thời gian dây dưa với nhau. Cô có thể thỏa mãn nhu cầu thể xác lẫn tinh thần của hắn, khi ở bên cô hắn không còn nghĩ đến Ứng Thanh Hề nữa.
Hắn từng nghĩ đến, nếu cả đời này Ứng Thanh Hề không chấp nhận hắn thì hắn sẽ ở bên Lý Nhiễm. Hắn là con người, hắn cũng biết mệt mỏi không muốn mình bị giày vò nữa.
Khi ấy hắn vừa mới trưởng thành nhưng đã nghĩ đến chuyện cả đời.
Sau này, hắn trở thành đối tượng cho mọi người khiển trách, mất đi người mà mình yêu nhất. Người con gái luôn miệng nói muốn hắn vui vẻ lại dùng hai từ "Xin lỗi" lập tức phá hủy đi tất cả mọi thứ.
Hắn sai rồi, hắn không nên nỗ lực để bây giờ phải trả một cái giá đắt như vậy.
Dù cho hắn có cầu xin Ứng Thanh Hề thế nào, cô cũng không quay lại liếc hắn một cái.
Trước lễ đính hôn của Ứng Thanh Hề, hắn có đến tìm cô. Cô nhìn hắn, ánh mắt cô không còn sự hận thù như ngày xưa nữa, chỉ còn lại sự bất lực, "Cao Lãng, tại sao anh cứ ấu trĩ mãi thế? Chuyện đã qua lâu rồi, em cũng không còn hơi sức nào mà hận anh nữa. Khi đó em còn nhỏ, chưa phân biệt được đâu là rung cảm, đâu là thích và đâu là tình yêu. Cuộc đời mình không phải là một bộ phim, làm sao có chuyện không có người kia thì sống không nổi cơ chứ? Hơn nữa em thấy bây giờ anh sống rất tốt mà, chỉ là anh không cam lòng thôi, nếu lúc ấy anh thật sự thích em thì anh đã không làm chuyện đó rồi. Những lời em nói không có ý gì đâu, anh cũng đừng nghĩ nhiều nha. Em không còn quan tâm đến nó nữa, chỉ thấy anh rất biết cách gây đau khổ cho người khác đấy, ai ở bên anh cũng gặp chuyện xui xẻo."
Lời Ứng Thanh Hề khó nghe, Cao Lãng không thể chấp nhận được. Không biết có phải do đã lớn hay không, nhưng lúc cô còn trẻ, cô dùng lời nói còn tuyệt tình hơn thế cũng không làm hắn khó chịu như bây giờ.
Khó chịu xong hắn lại thấy mệt mỏi. Lời Ứng Thanh Hề nói không sai, hắn chính là người mù quáng nhưng hắn lại không có sức để thừa nhận.
Cao lão gia bệnh càng lúc càng nặng. Ban đầu chỉ bị cảm thông thường, về sau tình trạng ngày càng nghiêm trọng nên phải đưa cụ ông vào bệnh viện.
Cao Lãng nhìn ông nội mình nằm trên giường bệnh, lần đầu tiên sinh ra cảm giác hoảng sợ và áy náy.
Những tình cảm bị gút mắt đặt đối diện với người mà mình yêu thương nhất thật châm chọc biết bao.
Thật sự mất đi là như thế nào? Bây giờ hắn mới hiểu điều đó là gì. Cao lão gia cả đời mạnh mẽ, nhưng hôm nay, lần đầu tiên hắn thấy được ông nội mình yếu đuối biết bao.
"Sức khỏe của ông Cao đã ổn, vài ngày nữa sẽ được xuất viện. Có điều thân thể ông khá yếu, tôi khuyên cậu nên dành thời gian chăm sóc cho ông nhiều hơn, khiến ông vui vẻ thì có thể sống thêm vài năm nữa đấy, sau này có chuyện gì xảy ra anh cũng không tiếc nuối."
Vị bác sỹ này đã chăm sóc sức khỏe cho Cao lão gia mười mấy năm rồi, sức khỏe của Cao lão gia thế nào ông là người rõ nhất.
Cao Lãng nghe vậy thì không chấp nhận được. Hắn muốn phản bác, rõ ràng cách đây không lâu ông còn lớn tiếng mắng chửi, xém chút nữa đã nhảy dựng lên đánh hắn, làm sao bây giờ thân thể lại yếu?
Làm sao có thể để ba chữ "thân thể yếu" lên đầu ông nội mạnh mẽ của hắn cơ chứ?
Cao Lãng ngồi bên ngoài phòng bệnh, hai mắt đỏ lên.
"Sao ngày nào cháu cũng chạy đến đây vậy? Bộ cháu không đến công ty sao?"
"Cháu đến rồi ạ, tan làm mới đến đây với ông."
Y tá đang đo nhiệt độ cho Cao lão gia. Ông được đưa vào bệnh viện tốt nhất nên cơ thể cũng đang dần phục hồi, dù vậy mỗi ngày Cao Lãng đều đến đây để chăm sóc ông.
"Cháu đặt tâm của mình vào công việc còn tốt hơn mỗi ngày đến đây làm chướng mắt ông già này đấy."
Làm sao Cao lão gia không biết Cao Lãng đang lo lắng cho ông chứ. Ông chỉ có thằng cháu trai này, tính tình có hơi hư hỏng nhưng không phải không cứu được. Chiều hắn sinh hư là lỗi của ông.
Lý Nhiễm và Cao Quý Đồng cũng đến, khi cô nghe tin Cao lão gia bị bệnh phải nằm viện đã dành thời gian đến thăm ngay. Lý Nhiễm ở Cao gia nhiều năm, Cao lão gia cũng chưa từng đối xử tệ với cô.
Cô không nghĩ sẽ gặp Cao Lãng ở đây. Sau khi cô dọn đi cũng chưa từng gặp lại hắn, hôm nay gặp lại, cảm xúc cô cũng chẳng dao động, bọn họ hiểu ý nhau nên không nhìn lẫn không nói với nhau lời nào.
Ngồi một lát thì Lý Nhiễm tạm biệt, nói với Cao lão gia, "Ngày khác cháu lại đến thăm ông ạ."
"Thôi cháu đi đi. Cho Quý Đồng ở lại đây chơi với ông, chút nữa Cao Lãng đưa thằng bé về nhà cho, cháu không cần lo lắng đâu."
Lý Nhiễm đồng ý, tạm biệt Cao Quý Đồng rồi rời đi.
Lý Nhiễm không nghĩ Cao Lãng sẽ đứng bên ngoài chờ cô.
"Khi nào thì cô về? Ông nội bị bệnh, chúng ta chuyển về Cao gia sống cùng ông."
Lý Nhiễm không hiểu ý của hắn, "Bây giờ tôi đi về nhà, Quý Đồng vẫn còn ở Cao gia mà."
Hắn muốn về thì hắn về, mắc gì lôi cô về chung làm gì? Cô thầm nghĩ.
Cao Lãng nhíu mày, "Ý của cô là gì? Cô giả ngu?"
"Tôi chẳng hiểu anh đang nói gì cả, xin phép đi trước."
Lý Nhiễm không muốn nhiều lời với hắn, vòng qua người hắn bỏ về.
Cao Lãng bắt lấy tay cô, có chút tức giận, "Bây giờ cô bắt đầu phân rõ giới hạn với tôi rồi đúng không?"
Cánh tay bị Cao Lãng bắt lấy đau nhói, nhưng cô vẫn chịu đựng, "Chúng ta có quan hệ gì đâu mà phải phân rõ giới hạn?"
Cao Lãng giận đến mức bật cười, "Có phải cô quên rồi không? Lúc đầu ai mang con đến đòi tôi chịu trách nhiệm vậy? Quý Đồng là con của ai? Không có quan hệ sao? Muốn vậy thì lúc đầu cô đừng có đến tìm tôi!"
Năm đó Mục Tuyết mang Lý Nhiễm đang mang thai vào cửa Cao gia như thế nào hắn vẫn còn nhớ rõ.
Mắt Lý Nhiễm đỏ lên vì đau, nhưng cô vẫn quật cường không rơi lệ, "Tôi đã xin lỗi anh vô số lần rồi, chính tôi cũng không muốn quấy rầy tới cuộc sống của anh. Anh còn muốn tôi làm gì nữa đây? Tôi làm thế nào mới khiến anh hài lòng bây giờ?"
"Không chỉ có anh mất đi người anh yêu nhất, mà tôi cũng mất đi."
Cao Lãng không hiểu ý của cô, mặc dù đã qua lâu nhưng hắn vẫn nhớ rằng lúc bọn họ còn dây dưa, cô đã thẹn thùng nói với hắn, "Cao Lãng...em...thích anh...vô cùng...thích...."
Truyện khác cùng thể loại
93 chương
288 chương
14 chương
145 chương
107 chương
3 chương
54 chương