Ánh trăng trong suốt. Tuy rằng đã vào đêm, nhưng nhiệt độ bên ngoài như trước vẫn rất cao. Hứa Nùng bị vây lại trong góc tường, sống lưng dán lên vách tường, vừa nóng vừa bức. Thời điểm câu nói kia của Chu Khởi "Vậy kêu tiếng anh trai nghe một chút" truyền đến, cô trước là ngẩn ra. Tiếp sau đó kịp phản ứng lại, hai má cô nóng lên, âm thầm buồn bực nghiến răng lại muốn cho hắn một đạp. Kết quả lần này hắn đã có kinh nghiệm, trốn tránh vô cùng đúng lúc, cũng không để cô được như ý. "Em cảm thấy tôi sẽ để cho em dùng cùng một phương pháp đến hai lần sao?" Vẻ mặt Chu Khởi nhàn nhã phóng túng, giống như là có chỗ dựa nên không lo ngại gì, "Sao? Gọi hay không gọi?" Hứa Nùng bị bắt nạt sắp điên rồi, cô vẫn luôn "Hung ác" trừng hắn, nhưng dường như ánh mắt của cô ở trong mắt Chu Khởi căn bản không có bất kỳ tính uy hiếp gì. Bốn phía yên tĩnh, một cơn gió đêm cũng không có. Hắn liền không kiêng nể gì, dùng hai tay chống lên tường, vây cô ở bên trong. Trên mặt một chút ý tứ không kiên nhẫn cũng không có, giống như là nhất định phải được như mong muốn mới chịu đứng lên. Hứa Nùng lặng lẽ nhéo nhéo ngón tay, trong nháy mắt hạ thấp người muốn từ dưới cánh tay hắn chui ra, nhưng phản ứng của Chu Khởi cũng là cực nhanh, nháy mắt sau, chân dài liền bước một bước sang bên cạnh, trực tiếp ngăn cản đường đi của cô. Hứa Nùng rất bất đắc dĩ, nhìn khuôn mặt kia của hắn, miệng mở ra, lại theo bản năng khép lại, lặp đi lặp lại mấy lần hai cái động tác này. Cuối cùng nhịn không được nữa, bàn tay nhỏ bé hung hăng hướng lên ngực hắn đẩy một cái. "Tôi không gọi!" Hứa Nùng tuy rằng vóc người nhỏ, người cũng gầy teo yếu ớt, nhưng cũng thật sự bị bắt nạt quá đáng, lúc này vừa xấu hổ lại vừa gấp, sức mạnh bộc phát ra cũng không thể đùa được. Có lẽ cũng là do Chu Khởi không có phòng bị, không nghĩ đến con mèo nhỏ dễ bắt nạt như vậy sẽ đột nhiên "Hung" lên, nhất thời không đề phòng, ngược lại thật sự bị cô đẩy lui về phía sau hai bước. Hứa Nùng thừa cơ trực tiếp chạy đi, Chu Khởi sững sờ ở tại chỗ hai giây, sau đó bật cười. Hắn rõ ràng đã nói qua, ngực đàn ông không thể sờ loạn. —————————————— Bởi vì Hứa Nùng buổi tối đi ra ngoài có chút lâu, vì thế đêm hôm đó sau khi kết thúc công việc, Mạnh Tư Ngữ lạnh mặt bảo cô một mình ở lại dọn dẹp. Sau khi thu thập xong phim trường, cũng đã là hơn hai giờ sáng rồi. Cô kéo lê một thân mệt mỏi về tới khách sạn, cũng không có tinh lực đi ngâm mình, tùy tiện dội nước hai luợt, gội qua cái đầu, sau đó thay áo ngủ nằm xuống trên giường lớn của khách sạn. Cuối cùng trong bóng đêm cô mơ mơ màng màng nhắm hai mắt lại. Đêm đó đi vào giấc mộng có rất nhiều người, có Mạnh Tư Ngữ, có Bạch Hiểu, có những bạn học vẫn luôn coi thường cô xa lánh cô, còn có mẹ và Bùi Ngọc. Bọn họ mỗi người đều mang theo nụ cười dữ tợn đuổi theo sau lưng cô. Cô ra sức chạy, vừa mệt vừa gấp, dù cô cố gắng thế nào, gần như đều không thoát khỏi bọn họ. Cô mệt đến mức sắp bỏ cuộc rồi, ngay tại khi cô sắp ngã xuống, phía trước đột nhiên xuất hiện một người. Nhất thời không đề phòng, Hứa Nùng đụng vào trong ngực hắn. Chóp mũi quanh quẩn mùi thuốc lá như có như không, hai tay cô vô thức đặt ở trên ngực hắn, mới vừa muốn ngẩng đầu nhìn, cổ tay lại đột nhiên bị người kia nắm chặt. Giọng nói quen thuộc vang lên ở trên đỉnh đầu, là giọng điệu của người kia, trong biếng nhác lại có chút lưu manh vô lại. "Lần này, nên chịu trách nhiệm đi?" ... Hứa Nùng bị đồng hồ báo thức đánh thức, lúc mở to mắt vẫn còn có chút mê man. Cũng không biết là do mới vừa tỉnh ngủ, hay là bởi vì trong mơ cảnh tượng quá mức chân thật, lúc cô rời giường đi rửa mặt, hai má vẫn còn đỏ bừng. Lúc này còn chưa đi ra ngoài, cô ăn diện ngược lại là tự nhiên hơn rất nhiều. Tóc mái được dùng kẹp tóc ép trên trán, gọng kính màu đen cồng kềnh khó coi cũng không mang. Thời tiết rất nóng, khi cô đi ngủ cũng không dám đặt điều hoà quá thấp, sợ bị cảm lạnh, cho nên chỉ mặc một cái áo dây cùng quần cộc. Lúc này cánh tay trắng muốt lộ ra trong không khí, đường cong hiển hiện rõ ràng. Cô nhìn vào gương đánh răng, nhìn bản thân hai má hồng nhuận còn chưa tan hết, trong lúc nhất thời lại nghĩ tới giấc mơ kia. Một lát sau, cô nhanh chóng lắc lắc đầu, xem ra gần đây thật là mệt thảm rồi, nằm mơ cũng bắt đầu hỗn loạn rối tinh rối mù. —————————— Lúc Hứa Nùng xuống lầu, vừa vặn gặp Lý Hướng Nam. Cậu ta chủ động tiến lên chào hỏi, "Hứa Nùng, nghỉ ngơi thế nào?" "Rất tốt." Hứa Nùng lễ phép đáp lại, sau đó tiếp tục yên tĩnh đi ra bên ngoài. Lý Hướng Nam vừa thấy thái độ này của cô đối với mình, lại nghĩ tới chuyện ngày hôm qua cô an tĩnh bị người đàn ông xa lạ kia lôi đi, nhất thời trong lòng lại có chút không biết là cảm xúc gì. Có chút kích động, hắn trực tiếp hỏi ra nghi hoặc trong lòng: "Cái đó... Hôm qua cậu đi theo người đàn ông kia, là ai vậy?" Giọng điệu nói chuyện của Lý Hướng Nam rất tùy ý, giống như bạn bè bình thường tùy tiện tâm sự, nhưng chỉ có cậu ta tự mình biết, vấn đề này hỏi ra khỏi miệng rồi, cậu ta cũng thở phào một hơi. Hứa Nùng không muốn nhiều lời, hơn nữa tuy rằng gặp qua mấy lần, nhưng cô quả thật ngay cả người đàn ông kia tên là gì cũng không biết, chỉ biết là hắn họ Chu mà thôi. Vậy nên cô chỉ đơn giản đáp: "Chỉ là một người quen, tớ cũng không thân thuộc lắm." Lý Hướng Nam hiển nhiên không tin, cậu ta có thể cảm giác được người đàn ông tối hôm qua có địch ý với mình. "Anh ta thích cậu đi?" Lý Hướng Nam nói. Hứa Nùng kinh ngạc nhìn cậu ta một cái, "Cậu đừng nói linh tinh!" Người đàn ông kia thích cô sao? Hắn thích trêu chọc cô thì đúng hơn! Ngày hôm qua nếu không phải cô cuối cùng giận nóng nảy đẩy hắn ra, cô xem hắn liền có thể chọc cho mình phát khóc rồi. Nghĩ đến đây Hứa Nùng lại có chút tức giận, chính mình rõ ràng ở trước mặt người khác đều rất bình tĩnh, sao vừa gặp hắn liền giống như thay đổi thành một người khác chứ. Không phải thấp thỏm khẩn trương, thì là bị bắt nạt đến không làm gì được. Lý Hướng Nam nghe xong cô nói, còn muốn lại đáp lại cái gì, đột nhiên bị giọng nói phía sau chen vào. "Nha, phó đạo diễn Hứa của chúng ta ngày hôm qua trở về trễ như vậy, hôm nay tinh thần vẫn tốt thật nha? Sáng sớm đã tán gẫu rồi." Là tiếng của Bạch Hiểu, vẫn là giọng điệu chanh chua kia, Lý Hướng Nam nghe thấy chỉ an tĩnh quay đầu lại liếc cô ta một cái, tiếp sau nói với Hứa Nùng: "Vậy, tớ đi trước." Cậu ta lười phải tiếp xúc với Bạch Hiểu, mỗi lần gặp được cô ta đều rất phiền chán, càng miễn bàn chuyện cô ta ngày hôm qua đột nhiên nói cậu ta thích Hứa Nùng. Cho nên lúc này, cậu ta một vạn lần không muốn gặp lại cô ta. Bạch Hiểu thấy mình vừa đến, Lý Hướng Nam liền rảo bước rời đi, trong âm thầm càng là thiếu chút nữa cắn nát hàm răng. Nhưng mà cô ta cũng bình tĩnh lại, hôm nay cô ta nhưng là còn có việc quan trọng hơn muốn làm, không thể bởi vì loại chuyện này mà ảnh hưởng tới tâm tình. Cô ta tiến lên vài bước, đi đến trước mặt Hứa Nùng, "Này, Đồ nhà quê, cô chờ một lát." Hứa Nùng chỉ yên tĩnh giương mắt nhìn cô ta một cái, không lên tiếng, chờ cô ta nói tiếp. Gương mặt của Bạch Hiểu trang điểm rất đậm, lúc này hơi hơi trương ra, hất cằm với Hứa Nùng. "Tôi nhớ là hôm nay cô muốn đi đổi trang phục diễn, cùng với ngày mai thuê sân để quay ngoại cảnh? Hôm nay tôi muốn vào trung tâm thành phố một chuyến, tôi và cô đổi nhiệm vụ." Không đợi Hứa Nùng mở miệng nói chuyện, Bạch Hiểu liền nói: "Tôi thay tổ chúng ta mời tiểu sinh đang nổi Vương Hiền. Hắn đại khái qua nửa giờ nữa sẽ đến cửa sau của thành phố điện ảnh và truyền hình. Cô thay tôi đón hắn, sau đó đến đoàn phim báo cáo." Chuyện này Hứa Nùng có biết đến, bởi vì Bạch Hiểu nói hai ngày liền, cơ bản toàn tổ người nào cũng biết, cô ta vì đoàn phim kéo tới một nam diễn viên đã diễn qua mấy bộ phim làm khách mời. Thật ra, nam diễn viên kia nếu không phải là Bạch Hiểu vẫn luôn thổi phồng, Hứa Nùng cơ bản hắn lớn lên nhìn thế nào cũng không nghĩ ra, sau đó vẫn là lén lút lên mạng tra tư liệu, mới có chút ấn tượng. Có điều, Bạch Hiểu vẫn luôn coi trọng chuyện này như vậy, sao hôm nay lại để cho cô nhiệm vụ đón người này chứ? Hơn nữa, so với việc tiếp đón người, việc của cô vốn mệt hơn rất nhiều, Bạch Hiểu thế nào lại chịu đi làm? Lại còn là chủ động nữa? Càng nghĩ càng không đúng, Hứa Nùng cân nhắc một lúc, mở miệng cự tuyệt: "Vương Hiền là diễn viên cô mời đến, vẫn là tự cô đi đón thì tốt hơn. Hơn nữa việc hôm nay tôi đã bàn bạc gần xong rồi, lúc này thay đổi người phỏng chừng người phụ trách hai bên kia đều sẽ có băn khoăn." Bạch Hiểu nghĩ đến cô sẽ cự tuyệt, cũng không để ý, trực tiếp lôi Mạnh Tư Ngữ ra, "Đêm qua tôi đã nói với chị Tư Ngữ rồi, chị ấy cũng đồng ý, cô cũng biết, tổ chúng ta người có thể dùng còn thiếu, cơ bản mỗi người đều có việc của mình. Cô nếu không giúp tôi đi đón người, đợi chút nữa người ta đến lại đi mất, nhưng là không phải vấn đề của tôi rồi." Hứa Nùng vừa nghe lý luận vô lại này, nhíu mày một cái. Vừa vặn lúc này Mạnh Tư Ngữ cũng đi xuống, nhìn thấy các cô đứng ở đại sảnh khách sạn không đi, lạnh mặt hỏi các cô đang làm cái gì. Bạch Hiểu nói mọi chuyện một lần, quả nhiên, Mạnh Tư Ngữ giống như đã sớm biết. "Bạch Hiểu hôm nay quay về trung tâm thành phố có chút việc, cô và cô ấy thay đổi nhiệm vụ. Huống hồ đón người cũng không phải việc gì khó, cô có cái gì mà không thể làm?" Sự tình đã đến tình trạng này, Hứa Nùng còn có thể nói cái gì? Có điều, cũng may chuyện này đúng là Mạnh Tư Ngữ có biết, cô vốn chỉ là sợ Bạch Hiểu lại lợi dụng chuyện này ở trước mặt Mạnh Tư Vũ uốn lưỡi nói cái gì. Chẳng qua mọi việc đều phải cẩn thận. Cô đi đến cửa sau của thành phố điện ảnh và truyền hình, sau khi đến đúng vị trí ước định, thật lâu mà không đợi được cái người tên Vương Hiền kia, bất an trong lòng cũng càng lớn hơn. Khác với cửa trước, cửa sau không có bảo an, cửa lớn cũng tùy ý mở ngỏ. Hứa Nùng chỉ ở thành phố điện ảnh và truyền hình ngây người chưa được bao lâu, cho nên căn bản không biết cửa sau này là tình huống nào. Vừa mới rồi lúc hỏi thăm người đi tới đây cũng không nghe ra cái gì không thích hợp. Nhưng lúc này xem ra, cửa sau này có chỗ nào là đường sá đi lại, căn bản tiếp nối là mảnh rừng hoang, ngoài cỏ dại cùng từng tầng tầng cây cối chiều cao không đồng đều ra, căn bản không có người qua lại. Cô biết mình bị Bạch Hiểu đùa giỡn, bất đắc dĩ nhưng càng nhiều hơn là phiền chán. Bạch Hiểu này quả thực càng ngày càng nhàm chán, lừa cô đến chỗ này thì thế nào? Liền nghĩ ngày nóng bức dày vò cô một chuyến sao? Thế nhưng khi cô quay người lại, chỉ biết, vừa rồi bản thân suy nghĩ đơn giản rồi. Phía sau không biết từ khi nào đã đứng mấy gã đàn ông, bọn họ mỗi người đều là dáng vẻ hung ác dữ dằn. Hơn nữa có hai gương mặt, Hứa Nùng cảm thấy nhìn có chút quen mắt. ... Là những người cho vay nặng lãi đó! Trong nháy mắt, Hứa Nùng liền hiểu dụng ý của Bạch Hiểu. Nhưng mà điều đầu tiên nghĩ đến không phải là tình cảnh hiện tại của bản thân, mà là nghĩ có phải Bạch Hiểu biết cái gì hay không. Chẳng lẽ cô ta đã biết rằng người ngày hôm qua tìm đến mình chính là người mà bọn người này đang muốn tìm? Không để cô nghĩ nhiều, trên mỗi gương mặt những người đó đều treo ý cười lạnh lùng cùng trào phúng, từ từ đi tới gần cô. Hứa Nùng không ngừng lui về phía sau, những người đó cũng không vội, giống như là đùa giỡn con mồi, chỉ chờ cho cô tự mình rối loạn trận tuyến. Nhưng cô biết, càng là loại tình huống này, cô càng phải bình tĩnh. Ngẫm nghĩ một chút, cô dừng bước, cố gắng hết sức dùng giọng điệu bình tĩnh nói với bọn họ: "Các người có chuyện gì không?" Tên đại ca lúc trước ở phim trường bị Mạnh Tư Ngữ làm khó dễ, giờ nghe xong lời cô nói, phản ứng trước tiên. " Em gái nhỏ, em nói xem?" tên đại ca kia cười một tiếng, "Bọn anh muốn làm gì, vì cái gì tìm được em, chắc trong lòng em cũng có chút tính toán rồi nhỉ. Bọn anh cũng không phải không giảng đạo lý, cũng không làm khó dễ em, chỉ cần em tìm ra cái tên họ Chu kia, bọn anh liền thả em rời đi." Hứa Nùng hung hăng ấn móng tay vào lòng bàn tay, cảm giác hơi hơi đau đớn làm cho cô bảo trì một chút bình tĩnh. "Họ Chu gì chứ? Tôi không biết các người đang nói cái gì." Tên đại ca kia cười cười nhướng lông mày, "Nói như vậy em gái là không muốn phối hợp phỏng?" Hắn ngụ ý đang nói cái gì, Hứa Nùng đương nhiên nghe ra được —— Nếu không phối hợp, vậy thì đừng trách bọn họ dùng thủ đoạn! Trong nháy mắt, Hứa Nùng chỉ cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, da đầu run lên từng trận. Cô liếc nhìn bốn xung quanh một cái, cửa bên kia bị đám người đó đứng chắn, cô chỉ có một con đường phía sau rừng cây bên này có thể chạy. Nhưng phía sau rừng cây này thông tới chỗ nào, an toàn hay không cô lại không biết. Nhất thời, cô thật sự không dám tùy tiện hành động. Mà bên kia tên đại ca cũng không cho cô cơ hội, hắn bước nhanh về phía trước nắm chặt bả vai cô, giống như xách một con vật nhỏ, trực tiếp lôi cô đi vào bên trong. Cách cửa sau không xa đỗ một chiếc xe bánh mì cũ, nhìn rất bình thường, nhưng giờ này khắc này đối với Hứa Nùng mà nói, nó giống như răng nanh sắc bén của con dã thú. Cô biết, chỉ cần mình bị bọn họ mang lên xe, hết thảy những chuyện kế tiếp, cũng sẽ không ở trong phạm vi có thể khống chế của bản thân. Đừng nói cô thật sự không quen người đàn ông kia, cũng không liên lạc được với hắn. Cho dù là trùng hợp để hắn biết, cô bị đám người này bắt đi rồi, hắn khẳng định sẽ đến cứu cô sao? Đám người này nhìn đều là muốn tiền không muốn mạng chủ nhân. Hắn thiếu nhiều tiền như vậy, nếu hắn rơi vào trong tay bọn họ, kết cục khẳng định so với cô còn muốn thảm thiết hơn. Đầu óc Hứa Nùng trong nháy mắt cực kỳ rối loạn. Trong chốc lát, cô nghĩ nếu như sau khi hắn biết tin tức có tới cứu mình hay không, trong chốc lát lại nghĩ hắn không cần đến, nhất định không thể lộ diện. Cơ thể nhỏ gầy bị tên đại ca kia cứng rắn kéo đến bên ngoài cửa xe bánh mì. Tay người kia vẫn luôn không buông ra, lúc này hung hăng đẩy bả vai Hứa Nùng, quát lên: "Đi lên!" Hứa Nùng lảo đảo một cái, vẫn chưa phản ứng, một giây sau, liền đột nhiên nghe thấy cách đó không xa truyền đến một giọng nói —— "Buông cô ấy ra." Giọng nói có chút quen tai. Biểu tình của Hứa Nùng trì trệ giây lát, không dám tin nhìn qua. Thân ảnh thon dài vừa mới hiện lên trong đầu, lúc này thật sự xuất hiện ở trong tầm mắt của Hứa Nùng. Hắn lại mặc một thân trang phục bảo an kia. Áo sơ-mi màu xanh nhạt bùng nhùng phủ ở trên người, phía dưới vạt áo rất tùy ý chỉ cắm một nửa vào trong quần. Hai chân vẫn là mặc quần màu đen, dưới chân cũng như trước là đôi ủng Martens kia. Đầu ngón tay hắn kẹp nửa điếu thuốc, thái độ vẫn phóng túng như trước, nhưng khí thế so với bất kỳ lúc nào trong quá khứ đều làm cho không người nào có thể xem nhẹ. Nhóm cho vay nặng lãi nhìn cách ăn mặc của hắn, còn tưởng rằng hắn thật sự là bảo an của thành phố này đến xen vào việc của người khác, vì thế mỗi một tên đều tràn đầy trào phúng đối với hắn, không có ý tốt cười ra tiếng. Hứa Nùng lúc này mới kịp phản ứng lại, ánh mắt nhanh chóng ra hiệu cho hắn, lại không tiếng động nói với hắn—— Chạy mau. Cô biết bản thân hiện tại tự thân khó đảm bảo, nhưng dù thế nào kết cục của cô cũng nhất định sẽ tốt hơn hắn một chút. Nếu hắn thật sự rơi vào trong tay bọn chúng, tiền lại không có mà lấy ra, vậy không biết sẽ bị tra tấn thành dáng vẻ thế nào nữa! Mà tên đại ca vẫn còn nắm bả vai Hứa Nùng kia, vào lúc này cũng đã mở miệng: "Nhãi ranh, chuyện không liên quan đến mày tốt nhất ít quan tâm đi, tranh thủ lúc tao còn chưa nổi cáu, nhanh cút đi!" Lời này một chữ không sót truyền vào lỗ tai Hứa Nùng, cô ngẩn ra, cho là mình nghe lầm. Còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra, Chu Khởi ở bên kia đột nhiên bật cười. Trong khoảnh khắc, miệng hắn ngậm điếu thuốc, chân dài sải bước về hướng bên này. Đại khái chỉ dùng hai ba giây, hắn đã đứng ở trước mặt mọi người. Tiếp đó, vào lúc mọi người ở đây đều chưa kịp phản ứng, chân dài duỗi ra, hung hăng đạp một cái vào đầu gối của người vừa nói chuyện kia! Giữa không trung truyền đến một tiếng "rắc", giống như tiếng xương gãy, chỉ thấy người kia ngã lăn xuống đất, trong miệng phát ra một tiếng la thống khổ —— "Á!" Bọn đàn em đứng xung quanh đều thất thần, vào giờ khắc này những người ở đây ai cũng đều không kịp phản ứng. Chu Khởi từ trên cao nhìn xuống, nhìn người đang quỳ rạp trên mặt đất, đầu ngón tay giật giật, gẩy gẩy tàn thuốc lên mặt người kia. "Tao vừa rồi không phải đã nói rồi sao, bảo mày buông cô ấy ra?" Trên miệng hắn mang theo ý cười, nhưng đáy mắt lại ngập tràn lạnh lẽo khiến người sợ run.