Diệp Già Lam vốn dĩ đang cúi đầu rũ mắt, lúc nghe thấy những lời này, phản ứng đầu tiên không phải là vì khoảng cách hai người quá gần nên ngại, mà là hoảng sợ nâng mắt.   Đường Ngộ không phải Tô Cẩm Kha, có thể tùy lúc tùy chỗ uống nước cô đã từng uống qua được. Càng nghĩ càng cảm thấy sợ. Diệp Già Lam nâng mắt, hơi hơi dùng sức nuốt một ngụm nước miếng, sau đó giả bộ bình tĩnh nói: “Bởi vì nước của cậu…… lúc tớ mở nắp chai không cẩn thận làm đổ một ít.” Lý do có chút gượng ép, nhưng cũng không phải hoàn toàn không thể tin nổi. Cô không dám nói rằng cô chưa từng uống.  Nếu không loại cường điệu như thế, tuyệt đối lại thành lạy ông tôi ở bụi này. Diệp Già Lam dịch lên trước nửa bước, sau đó quay đầu. Đường Ngộ vừa lúc ngẩng dậy, anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, sau đó, chớp mắt.  Cũng không biết là tin hay không tin nữa. Di động ở trong tay nhẹ rung, Tạ Cảnh Phi gửi một tin nhắn qua: 【 lớp trưởng, vừa rồi tớ nói sai rồi, không phải rối loạn nhân cách tìm kiếm chú ý đâu! 】 【 cậu ngàn vạn lần đừng nói với Ngộ Ngộ nhá! 】 Tạ Cảnh Phi thần kinh thô, nói xong mới nhớ tới việc đi hỏi nhân sĩ chuyên nghiệp, kết quả vừa hỏi, lại hoàn toàn khác với ý suy sụp cậu ta nghĩ trong lòng.  Cậu ta cũng không thể tùy tiện bôi đen Đường Ngộ được, nên phải chạy nhanh lại giải thích một câu. Nhân vật chính trong câu chuyện của hai người, lúc này đang đứng ngay trước mặt, Diệp Già Lam theo bản năng nâng mắt, mở miệng hỏi anh, thuận tiện nói sang chuyện khác: “Cậu có biết rối loạn nhân cách tìm kiếm chú ý là có ý gì không?” Lời vừa rơi xuống, cô thấy Đường Ngộ hơi hơi nhíu mi. Thiếu niên vốn có một khuôn mặt dịu dàng, lúc nhăn mày, lại hiện ra vẻ xa cách kì lạ. Nhìn ra được, anh cũng không thích đề tài mới này. Diệp Già Lam giơ tay sờ sờ lỗ tai, vừa muốn lại mở miệng, lại nghe thấy Đường Ngộ nói một câu: “Biết.” “……” Thế mà anh lại biết. "Sao thế?” Diệp Già Lam lúc này thật ra có chút không muốn tiếp tục. Suy nghĩ vài giây, cô mới “Ồ” một tiếng, “Vừa rồi thấy một tin tức, có viết người bị rối loạn nhân cách tìm kiếm chú ý.” Há lại không có người bị, người có loại bệnh trạng này quả thực quá nhiều. Diệp Già Lam nghĩ thầm, nếu Đường Ngộ hỏi cô là tin tức nào, cô sẽ trực tiếp đưa bài tra Baidu vừa ra cho anh xem, kết quả đợi vài giây, cô cũng không nghe thấy Đường Ngộ nói gì, nhưng Tạ Cảnh Phi lại không chờ nổi đến khi cô rep, từ xa xa đã có tiếng truyền tới: “Lớp trưởng, vừa rồi tớ thật sự nói sai rồi……” Mi Đường Ngộ hơi rũ, nhẹ hỏi: “Tin tức là cậu ta nhắn?” Diệp Già Lam: “……” Đầu óc người này rốt cuộc làm bằng gì thế, vậy mà cũng có thể nhìn ra được. Diệp Già Lam cảm thấy thật sự có lỗi với Tạ Cảnh Phi, vừa muốn phủ nhận, Đường Ngộ lại nâng mắt lên, ánh mắt hơi tối, như có như không dừng ở môi cô nửa giây, sau đó mở miệng: “Vừa rồi nước đưa cho tớ, có phải của cậu không?” “……” Cô hao hết tâm tư muốn dời đề tài này đi, cứ như vậy lại dễ như trở bàn tay  bị anh xoay về. Diệp Già Lam có tật giật mình, không nói lời nào, bộ dáng cơ bản cùng cấp với cam chịu. Đường Ngộ cúi người, hơi hơi nghiêng đầu, hô hấp hai người đan xen, anh cúi sát bên tai cô nhẹ giọng: “Ngọt.” Giọng thiếu niên thuần khiết, nhưng ngữ điệu mang theo một loại mơ màng ái muội câu nhân. Vành tai Diệp Già Lam bị hô hấp của người nọ phả đến, nhanh chóng bay lên một vệt hồng, phản xạ hình cung của cô chợt kéo dài, mất vài giây, cô mới ý thức được từ này là để hình dung nước. “…… nước vốn dĩ ngọt mà.” Đường Ngộ nghiêng mắt nhìn cô, khoảng cách kéo ra một chút, anh ở ngoài tầm mắt cô khẽ liếm môi dưới: “Cậu cũng vậy.” “……” Diệp Già Lam điên rồi. - Một đường trở về, Diệp Già Lam đều thất thần. Lúc vào tiểu khu, cô đã tin lời Tạ Cảnh Phi nói. Một nửa trước rối loạn nhân cách tìm kiêm chú ý —— anh là vì thi cuối kì không tốt, nên mới khác thường như thế.  Vì trừ cái này, cô thật sự không thể nghĩ được lý do nào khác. Lúc đến cửa nhà, Diệp Già Lam quyết định. Cô phải giữ khoảng cách với Đường Ngộ trước khi anh bình thường trở lại.  Kết quả mới vừa quyết định, lúc lấy chìa khóa mở cửa, cô lục tung hết túi trên người cũng không tìm thấy chìa khóa đâu. Diệp Già Lam nhìn cánh cửa vài giây, sau đó xoay người, “Đường…… Ngộ.” Đường Ngộ mới vừa mở cửa, liếc cũng chưa liếc cô một cái: “Lúc vào thì đóng cửa lại.” “……” Diệp Già Lam chạy nhanh theo vào. Đường Ngộ mới từ sân bóng rổ về, trên người vẫn còn mồ hôi, sau khi về nhà, việc đầu tiên làm tất nhiên là đi tắm rồi.  Lầu trên lầu dưới đều có một phòng tắm. Anh đi trên lầu. Diệp Già Lam hít một hơi, mãi đến khi dáng người anh biến mất ở cầu thang, cô mới ngồi xuống sô pha. Trên bàn trà có để một quyển sách vật lí của cô, lật đến một trang, bên trên viết tên của cô, chữ viết thanh tú hào phóng. Pin di động của Diệp Già Lam nhanh chóng xuống, dù sao đợi nhàm chán, cô cũng không có thói quen lộn xộn làm loạn đồ đạc ở nhà người khác, dứt khoát ngồi lật xem sách của mình, đọc lại toàn bộ kiến thức từ kì hai năm hai.  Lúc Đường Ngộ từ phòng tắm đi ra, là mười lăm phút sau. Anh gửi tin cho Tạ Cảnh Phi: 【 sau khi tôi tới Nam thành, Hạ Chí đến mấy lần rồi? 】 Vì lúc Hạ Chí tới anh hoàn toàn không có ký ức, nên không thể hoàn toàn xác định. Nhưng Tạ Cảnh Phi không thế, mỗi lần Hạ Chí tới về cơ bản người tìm đầu tiên vẫn là cậu ta. Quả nhiên, Tạ Cảnh Phi biết: 【 ba lần. 】 Cách vài giây, 【 đã qua hạ chí rồi, Hạ Hạ sao vẫn xuất hiện thế?】 Tạ Cảnh Phi giống như phát hiện một quy luật: 【 Ngộ Ngộ, hình như sau khi tới Nam thành, tần suất Hạ Hạ xuất hiện mới  cao hơn. 】 Trước kia, Hạ Chí cơ bản một năm mới xuất hiện ba bốn lần mà thôi. Kết quả sau khi tới Nam thành, mới hơn một tháng đã xuất hiện ba lần. Tạ Cảnh Phi thấy anh không nói lời nào, lại dong dài lằng nhằng nói một đống lớn. Mấu chốt tin tức chỉ có một câu: 【 Nhưng mà trong khoảng thời gian này, mỗi lần cô ấy tới cũng không vượt quá nửa giờ. 】 Trước hai năm nay, Hạ Chí mà đến, chậm thì nửa ngày, nhiều thì ba bốn ngày lận. Tạ Cảnh Phi vừa vui vẻ vừa buồn bực. Dùng một câu để khái quát: Đó chính là buồn cũng là vui. Vui là do Hạ Chí dịu dàng với cậu ta hơn Đường Ngộ, buồn vì Tạ Cảnh Phi sợ Đường Ngộ sẽ không về nữa. Đường Ngộ đặt điện thoại một bên, không rep Tạ Cảnh Phi. Anh mở máy tính, viết một mail về thời gian làm việc, nghỉ ngơi và tần suất xuất hiện của Hạ Chí trong khoảng thời gian này, sau đó gửi qua cho một liên hệ tên "Bác sĩ Bạch"  Sau khi gửi đi thành công, Đường Ngộ cầm di động ra cửa. Mới vừa đi đến cạnh cửa, điện thoại lại có người gọi đến. Ghi chú cũng là là bác sĩ Bạch. Đường Ngộ mở cửa, sau đó tiếp nghe. Trong điện thoại giọng nam rõ ràng có chút kích động: “Oa tiểu tổ tông, cậu vậy mà lại chủ động gửi tình hình gần đây cho tôi sao?!” Khóe môi Đường Ngộ hơi mím, không đáp. Bác sĩ Bạch tên đầy đủ Bạch Diệc, hai năm trước đảm nhiệm bác sĩ chính của anh.  Đường Ngộ người này tính tình lạnh nhạt, ngày thường cũng không phải không phối hợp trị liệu, nhưng cũng không giống hôm nay chủ động như thế đưa qua cho anh.  Bạch Diệc ban đầu cũng không ngờ tới, nhếch lên chân trong văn phòng, “Vừa rồi tôi có xem mail cậu gửi qua rồi.” Đường Ngộ ừ một tiếng. “Tần suất Hạ Chí xuất hiện cao cũng không hoàn toàn là chuyện xấu, chúng ta nói không chừng có thể tìm được nguồn gốc.” Bạch Diệc uống miếng nước, ngón tay di chuyển con chuột lại nhìn thời gian cô nàng xuất hiện gần nhất: “Thời gian ngắn hơn trước kia rất nhiều, có thể là vì cậu lớn tuổi rồi…… Không, thành thục, cho nên năng lực tâm lý và tự chủ đều lớn hơn lúc nhỏ.” “Nhưng khả năng còn có một nguyên nhân,” dừng vài giây, Bạch Diệc lại hỏi: “Tiểu Ngộ, cậu có người mình thích rồi sao?” Giây tiếp theo, không đợi Đường Ngộ trả lời, đầu kia lại rất nhanh tự mình phủ định nói: “Tôi thu hồi những lời này, khẳng định không có.” “Tiểu Bạch trước kia có nói, tiểu thiếu gia nhà bọn họ trước nay đều chỉ có bị người khác theo đuổi mà thôi.” Đường Ngộ đi đến đoạn cầu thang, khuỷu tay nhẹ nhàng dừng trên lan can : “Lại vô nghĩa tôi treo đó.” Bạch Diệc lập tức trở lại vấn đề chính, đứng đắn hỏi: “Nói thật, có hay không có người mình thích, vấn đề này rất có khả năng ảnh hưởng đến trạng thái tâm lí tiềm thức của cậu.” Đường Ngộ rũ mi, nhìn lướt qua phòng khách dưới lầu. Diệp Già Lam lúc này đang an tĩnh ngồi trên sô pha đọc sách, phòng khách có một cái đèn lớn, một cái đèn nhỏ, cô lại mở cái đèn nhỏ. Ánh đèn không tính quá mạnh, lại chiếu lên khuôn mặt cô càng thêm nhu hòa. Ngón tay Đường Ngộ gõ lên lan can, đáy mắt sâu hun hút, giọng điệu lại  không chút để ý: “Ai biết được chứ."