Người trong lòng của Diệp Già Lam tên là Quý Nhiên, là bạn học của nữ sinh năng khiếu lần trước thổ lộ với Đường Ngộ. Nói trùng hợp cũng đúng, mà nói không trùng hợp cũng phải, dù sao thì người ái mộ Đường Ngộ có khả năng đã bao hết cả trường mất rồi còn đâu. Diệp Già Lam lấy hai chén chè đậu xanh từ phòng bếp ra, đưa chén bên tay trái qua: "Thêm đường đó." Đường Ngộ khẽ nhíu mày. Diệp Già Lam hiểu ngay ý vẻ mặt này. Anh không thích ngọt. Vì thế Diệp Già Lam dịch chén sang phía mình, lại đưa chén chè bên tay phải sang cho anh: "Chén này không cho đâu." Đường Ngộ "Ừ" một tiếng, "Có thuốc không?" "Cậu bị thương à?" Người nọ ngẩng đầu, giương mắt nhìn cô. Đáy mắt thiếu niên thanh lãnh sạch sẽ, không hiện sơn cũng không lộ thủy*. (*Chỉ một loại hành xử khiêm tốn trong cách làm người, tức là không bộc lộ quá rõ ưu điểm ra, trên thực tế không phải không có tài năng, mà chỉ là không cố ý phơi ra cầu danh lợi. Đây là phong cách của người thanh cao. Ở đây, có thể hiểu đơn giản là Ngộ ca không bộc lộ ra vẻ gì cả cũng được) Diệp Già Lam bị anh nhìn như vậy, lời còn lại đều tự giác nuốt trở vào, cô cầm di động đứng dậy: "Tớ đi tìm cho cậu." Trong nhà có một bác sĩ như Dư Thu Hoa, thuốc men tất nhiên không hề thiếu. Nhưng Diệp Già Lam bình thường không hay dùng, nên lúc tìm vẫn mất mấy phút lận. Chờ cô rất vất vả tìm được, đã là hơn 10 giờ rưỡi mất rồi. Tin nhắn của Tô Cẩm Kha gửi đến: 【 Loan Loan, không cần ngại, cứ tiến tới đi! 】 Diệp Già Lam: "......" Cô xem mấy tin trước, vẫn chẳng có cách liên hệ với Quý Nhiên. Cô làm sao mà tiến tới hả? Diệp Già Lam đã gửi qua một dấu chấm hỏi, sau đó ôm hòm thuốc xuống lầu. Tư thế của Đường Ngộ đã từ ngồi trên sô pha biến thành khẽ tựa vào lưng sô pha, mà chén chè đậu xanh trước mặt anh, hình như vẫn chưa bị mất ngụm nào. Diệp Già Lam đưa hòm thuốc qua. Lúc ngồi xuống, Tô Cẩm Kha vừa hay gửi tin đến: 【 tớ tin tưởng cậu có thể mà! 】 Có bệnh. Diệp Già Lam không nói lí với cô nàng nữa. Mới vừa buông điện thoại, tay phải đã bị người ta cầm lấy, sau đó nhẹ kéo qua. Diệp Già Lam nín thở, khẽ chớp mắt rồi mới lại thở ra, vừa cúi đầu, tay trái của người nọ đã phủ lên cổ tay cô, ngón trỏ duỗi thẳng, bốn ngón còn lại hơi hơi gập lại, sạch sẽ thon dài, xương ngón tay cũng không lồi ra. Cô đột nhiên nhớ tới lần trước lúc từ văn phòng chủ nhiệm giáo dục ra ngoài, Đường Ngộ cũng từng nắm cổ tay cô. Hiện tại tận mắt nhìn thấy, tư thế quả nhiên rất đẹp. Diệp Già Lam không tự giác mím môi. Tay phải của người nọ cầm nhúm bông có dính cồn để tiêu độc lau lên miệng hết thương trên tay cô, hơi lành lạnh, mùi hơi kích thích mau chóng lan ra. Đường Ngộ nhẹ giọng mở miệng: "Cảnh Phi cũng không phải cố ý đâu." Chắc là muốn xử lí cục diện rối rắm cho Tạ Cảnh Phi rồi. Nếu như bị Tô Cẩm Kha biết cô là vì bị Tạ Cảnh Phi làm bị thương, Đường Ngộ tự mình xử lý miệng vết thương cho cô, sợ là cô nàng sẽ tự tay cầm một con dao vì anh tự nguyện bị thương mất thôi. Diệp Già Lam đáp: "Tớ biết." Khóe môi Đường Ngộ nâng một chút, không nói nữa. Mùi cồn lan ra, không đến mấy giây đã áp luôn mùi nến thơm, Diệp Già Lam nhăn nhăn cái mũi, giương mắt nhìn khuôn mặt người trước mặt. Lần đầu tiên cô nhìn anh gần như thế Mắt thiếu niên hơi rũ, lông mi rất dài, ánh nến từ bên trái chiếu qua, bóng mi phủ trên mặt vì thế dài thật dài, từng sợi từng sợi đan lại với nhau. Người này lớn lên thật sự rất đẹp. So tất cả những người cô từng gặp đều đẹp hơn nhiều. Cô thất thần nhìn chằm chằm khuôn mặt ấy mấy giây, sau đó còn chưa kịp phản ứng lại, miệng vết thương đã có cơn đau nhẹ truyền đến. Đường Ngộ tăng thêm mấy phần lực so với lúc nãy. Diệp Già Lam theo bản năng muốn lùi tay về, người nọ lại không chịu buông tay, anh ném đống bông dùng xong vào thùng rác, sau đó lấy một miếng băng dán ra, xé rồi dán lên cho cô. Động tác của Đường Ngộ rất dịu dàng, nhưng khi mở miệng giọng lại hơi lạnh lẽo: "Có phải tớ đã từng nói với cậu --" Diệp Già Lam giương mắt nhìn anh, một đôi mắt sáng ngời ngập nước, đen trắng rõ ràng. Đường Ngộ buông cổ tay cô ra, thu tay lại đặt trên nắp hòm thuốc, ngón trỏ của anh nhẹ miết lên mặt trên hai cái, sau đó lại nâng tay, che mắt cô lại: "Đừng nhìn tớ như vậy!" Giây tiếp theo, Diệp Già Lam còn chưa phản ứng lại, anh đã buông tay ra. Giống như đã nắm chuẩn thời gian, đèn phòng khách đột nhiên sáng rực lên. Đường Ngộ đứng dậy, chân dài nhấc lên, đi về phía cửa. Diệp Già Lam nhìn chén chè đậu xanh: "Cậu còn chưa ăn --" Trả lời cô là tiếng cửa nhẹ nhàng khép lại. Trên mi mắt Diệp Già Lam vẫn còn vương lại hơi ấm trong lòng bàn tay thiếu niên, cô ra sức chớp mắt, ngồi trong phòng khách một hồi lâu, cuối cùng mới tắt nến lên lầu. Đêm đó, cô vừa ngồi chờ Tô Cẩm Kha mãi không chịu gửi tin nhắn qua, vừa ăn chè đậu xanh học từ đơn tiếng Anh. Kết quả một nồi chè đậu xanh đều bị cô ăn hết cả rồi mà Tô Cẩm Kha vẫn không gửi tin nhắn quan trọng nhất sang cho cô. Diệp Già Lam cả đêm đi WC bốn lần, cuối cùng mãi đến 2 giờ rạng sáng mới trằn trọc đi vào giấc ngủ. Hôm sau chính là kì thi cuối kỳ. Buổi chiều lúc thi toán, cô còn vì ngủ không đủ giấc mà mất tập trung không có sức lực, cuối cùng làm xong cũng không xoát lại, trực tiếp ghé vào bàn ngủ luôn. Phía sau có người đá vào một chân ghế dựa của cô. Diệp Già Lam dịch ghế lên phía trước, chả thèm để ý gì. Không bao lâu, tiếng chuông báo vang lên, bạn học ngồi sau bắt đầu đi dần lên thu từng bài từng bài. Giọng Tạ Cảnh Phi từ phía sau truyền đến: "Lớp trưởng, cậu không thoải mái sao?" Diệp Già Lam xoay xuống, "Không ngủ ngon." "Thật trùng hợp." "......" "Ngộ Ngộ cũng không ngủ ngon." "......" "Tớ đoán tối qua cậu ấy thức đêm xem phim giáo dục." Thời gian cách môn thi tiếp theo còn nửa giờ, Diệp Già Lam vặn nắp bình nước uống một ngụm, "Phim giáo dục gì cơ?" "Phim giáo dục dành cho người lớn á!" "......" Đó là cái gì thế? Diệp Già Lam không để ý đến cậu ta nữa, tiếp tục bò lên bàn nhắm mắt ngủ. - Thời gian thi cuối kì của năm hai là hai ngày. Diệp Già Lam hai ngày này cơ bản vừa ra trường thi, thì sẽ lập tức về nhà ngủ bù, việc lớn việc nhỏ cũng không có tâm tư và thời gian đi quản. Mãi đến khi thi xong môn tiếng Anh cuối cùng, lúc Diệp Già Lam ra khỏi trường thi, Tô Cẩm Kha đã chờ cô ở cửa rồi. Hai ngày thi này, nhà trường không yêu cầu mặc đồng phục, nên cả hàng hiên đều là những màu hoa hòe lòe loẹt, do đó người mặc đồng phục như Diệp Già Lam đặc biệt dễ nhận, Tô Cẩm Kha ôm cánh tay cô: "Hai ngày nay sao cậu không đến tìm tớ nói chuyện phiếm hả?" Diệp Già Lam ngáp một cái: "Buồn ngủ." "Vì tâm tình cả tối với Quý Nhiên phải không?" "......" Đúng rồi. Diệp Già Lam quay đầu nhìn cô nàng: "Lần trước cậu chưa gửi tớ cách liên lạc với cậu ấy." "Đã gửi rồi mà." "Không có." Diệp Già Lam cho cô nàng xem lịch sử tin nhắn. Tô Cẩm Kha vỗ gáy, "Chẳng lẽ là bug, nên cậu không nhận được?" "Hay là cậu không cẩn thận xóa mất rồi?" "Không có." Cô còn chưa thấy sao mà xóa được chứ. "Bị người khác xóa sao?" Bước chân Diệp Già Lam khựng lại, sau đó, đặc biệt khẳng định lắc lắc đầu: "Không thể nào." Đường Ngộ không thể làm mấy chuyện này được. Hai người tiếp tục đi về phía cổng trường học, lúc ra khỏi cổng, Tô Cẩm Kha chọc chọc cánh tay cô: "Cậu nhìn người trong lòng cậu kìa, hôm nay cô đơn chiếc bóng, cậu ta đã ở kì không cửa sổ* được năm ngày rồi" "......" "Nắm lấy cơ hội chạy nhanh tiến tới đi Loan Loan!" Diệp Già Lam: "......" Nói sao thấy cô giống hiệp sĩ tiếp mâm* vậy chứ. Diệp Già Lam nhìn dáng người cao gầy của Quý Nhiên ở ngoài cửa, liếc mắt một cái, "Nói sau đi." (*kì không cửa sổ: là ngôn ngữ hiện đại đến từ Đài Loan, ý chỉ giai đoạn ở giữa thời kì thất tình, kết thúc hẹn hò đến một tình yêu mới. *Hiệp sĩ tiếp mâm: lúc đầu được dùng để hình dung cổ phiếu, khởi nguồn sớm nhất trong các giao dịch trên thị trường chứng khoán, nhưng sau lại cũng như nhiều thành ngữ khác, do có một ý nghĩa tương tự mà bị quần chúng liên tưởng, sau đó rơi vào hoàn cảnh éo le từ cao sang rớt xuống dân dã: tiếp mâm, hiện tại cũng có nghĩa là hành động cưới một người phụ nữ đang mang thai con của người đàn ông khác, trong tình huống không hiểu rõ hoặc bị lừa tiếp lấy cục diện rối rắm. Và người "trúng thưởng mua một tặng một" này được gọi là "hiệp sĩ tiếp mâm"_ Wiki.) Hảo cảm thì có, nhưng thật ra cô cũng không phải cực kì thích Quý Nhiên. Cũng chỉ là hôm khai giảng, Quý Nhiên ôm đàn ghi-ta trên sân khấu hát khúc tình ca làm tim cô đập nhanh hơn xíu mà thôi. Dùng lời của Tô Cẩm Kha mà nói, sở trường đặc biệt của bạn học luôn có mị lực đặc biệt. Cô là nữ sinh ngoan ngoãn lại cực dễ bị hấp dẫn, nhưng lại không đến nỗi lún quá sâu. Tô Cẩm Kha cười hì hì: "Lát nữa tớ gửi lại cho cậu." Diệp Già Lam thu lại tầm mắt, không đồng ý cũng chẳng cự tuyệt. Bên ngoài có bán kẹo bông gòn, đủ loại hình dạng, mềm như bông, xoã tung tựa như những đám mây trời. Diệp Già Lam chuộng ngọt, lôi kéo Tô Cẩm Kha dừng lại mua hai cây kẹo bông gòn. Người làm kẹo làm ở đó, cô chợt nhớ đến lời Tạ Cảnh Phi nói, quay đầu hỏi Tô Cẩm Kha: "Phim giáo dục dành cho người lớn là gì thế?" Cô chỉ thuận miệng hỏi thế. Tô Cẩm Kha lại sửng sốt, sau đó vẻ mặt lại kì quái, híp mắt : "Cậu thật sự muốn biết à?" Diệp Già Lam: "......" Thật đáng khinh. Người làm kẹo đưa hai cây kẹo bông gòn qua. Diệp Già Lam nhận lấy, sau đó nhẹ nhấp một ngụm ở đầu lưỡi, xoay người đi. Cô không muốn biết nữa, nhưng Tô Cẩm Kha lại không chịu buông, cô nàng "Hắc hắc" cười một tiếng: "Chính là ân ân a a yamete (đừng mà) ý --" Giây tiếp theo, lời nói của cô nàng bỗng nhiên dừng lại. Diệp Già Lam liếc cô nàng một cái, sau đó theo tầm mắt cô nàng quay đầu, cũng dừng lại theo.