Đông phương thần thánh đế quốc

Chương 57 : Minh triều chiến loạn (1)

Giang lịch năm thứ 3 vạn 9.516 (Giáp Ngọ, 1414), mùa hạ tháng 4. Quảng Châu. Cửa biển Hổ Môn. Đông Thắng đảo. Đông Thắng đảo trước đây hoang vu không một bóng người, giờ đây tụ tập vô số hạm thuyền, binh sĩ, lương thực vũ khí. Triệu Phong đã thiết lập ở đấy nam tuyến chỉ huy bộ, phụ trách chinh phạt Quảng Châu. Đông Thắng đảo nằm ngay trên tuyến giao thông hàng vận của Châu Giang, nằm ngay cửa biển, dễ kiểm soát và thống quản toàn cục. Chỉ huy bộ đóng ở đây là rất thích hợp. Đứng trên Đông Vũ sơn, một ngọn núi cao trên Đông Thắng đảo, Triệu Phong nhìn về phía Quảng Châu. Trời đầy sương che mờ cảnh vật, không thể nhìn thấy được thứ gì ở xa. Chỉ có thể nghe thấy những tiếng đạn pháo nổ đoàng đoàng từ xa vẳng lại, lâu lâu lại nhìn thấy những đạo hỏa quang bắn thẳng lên trời. Độ nửa tháng trước, chiến sự ở Giao Chỉ nguy cấp, tuân theo thánh chỉ, Quảng Đông Đô chỉ huy sứ Lý Thừa Nghiêu đã tuyển lấy 3 vạn quân từ các vệ sở ở 19 châu phủ đất Quảng Đông : Quảng Châu, Liên Châu, Triệu Khánh, Đức Khánh, Thiệu Châu, Nam Hùng, Huệ Châu, Liên Bình, Triều Châu, Cao Châu, Hóa Châu, Lôi Châu, Liêm Châu, Khâm Châu, Quỳnh Châu, Đam Châu, Vạn Châu, Nhai Châu, La Định đi cứu viện Giao Chỉ. Trong Quảng Châu Thành giờ đây chỉ còn lại 5.000 quân phòng thủ, nếu là bình thường, đó cũng đã là một lực lượng rất hùng hậu. Hiện tại, trong Quảng Châu Thành có 3.000 phủ binh, bên ngoài thành có 1.000 quân trấn thủ Tam Giang Khẩu, cùng với 1.000 quân Phiên Ngu vệ. Minh triều quân chế định mỗi vệ sở cơ bản có 5.600 quân, các tiểu tướng gọi là thiên hộ, bách hộ, … Nhưng do một bộ phận đã bị điều đi cứu viện Giao Chỉ, Phiên Ngu vệ chỉ còn lại 1.000 quân do một viên thiên hộ chỉ huy. Từ sáng sớm, nghe tin báo có mấy toán Uy Khấu đang cướp phá các thôn trấn ngoài thành, Đô chỉ huy sứ Lý Thừa Nghiêu đã phái 1.000 phủ binh phối hợp với 1.000 quân Phiên Ngu vệ đi đánh dẹp. Ở cách thành hơn 50 dặm, phủ binh đụng độ ‘Uy Khấu’. Nhìn thấy đối phương chưa đến 1.000 người, 2 viên thiên hộ lãnh quân cả mừng, lập tức hợp quân dàn trận tác chiến. Quang minh chính đại đối trận, trước thực lực cường đại của Thiên triều đại quân, 2 viên thiên hộ tự tin đám ‘Uy Khấu’ kia sẽ nhanh chóng bị tiêu diệt. Đám quân ‘ô hợp’ kia làm sao có thể kháng cự nổi Thiên triều tinh nhuệ đại quân. Các tướng lãnh quân Minh đang còn mơ mộng về chiến thắng, đột nhiên nghe thấy những tiếng nổ đoàng đoàng. Tiếp đó là hàng loạt đạn pháo rải xuống đầu quân Minh. Hàng trăm viên đạn pháo rải xuống, hàng trăm quân Minh thương vong, trận hình hỗn loạn. Phía ‘Uy Khấu’ vẫn án binh bất động, không thừa cơ tấn công. Chỉ sau loạt đạn pháo đầu tiên, đã có 1 viên thiên hộ tử trận. Viên thiên hộ còn lại cố gắng tụ tập quân đội, ra lệnh xung phong. Muốn tránh khỏi đạn pháo oanh tạc, chỉ có thể cùng quân giặc hỗn chiến mà thôi. Dù sao lúc này quân Minh cũng vẫn còn đông hơn. Sau một hồi cố gắng, quân Minh cũng đã tập hợp lại, nhắm quân giặc xung phong. Nào ngờ quân giặc không dám ứng chiến mà lại lui về phía sau. Quân Minh hùng hổ đuổi theo, đột nhiên người ngã ngựa nghiêng. Quân Minh lúc này mới phát hiện bị lọt vào một trận địa cạm bẫy dày đặc. Khi nãy trận địa cạm bẫy này bị đội hình quân ‘Uy Khấu’ che mất, khi bọn họ lui lại thì mới lộ ra. Liền đó, một loạt đạn pháo lại ập tới, rải xuống đầu quân Minh. Lần nay Khai hoa đạn làm cho quân Minh tổn thất thảm trọng, số thương vong hơn nghìn. Quân ‘Uy Khấu’ thừa cơ tràn tới tấn công. Quân Minh thấy thảm cảnh đồng bạn, sĩ khí mất hết, chỉ còn biết tìm đường tháo chạy. Sau một trận đuổi giết, quân Minh chỉ chạy thoát được chưa đến trăm người. Nghe bại binh hồi báo, Lý Thừa Nghiêu mới biết quân giặc không phải là Uy Khấu, bởi Uy Khấu không thể nào có hỏa lực mạnh mẽ đến như vậy. Gã chỉ còn biết tập họp phủ binh chuẩn bị thủ thành, không dám phái quân rời thành nữa. Đối diện địch quân lợi hại như thế, giao chiến trên đất bằng, quân Minh chỉ có thiệt hại thảm trọng mà thôi. Giờ chỉ còn biết dựa vào thành trì phòng ngự, đồng thời phái quân đi cầu viện. Đạo tiên phong của Đế quốc quân đội sau khi đánh tan 2.000 quân Minh, lập tức kéo vào đóng trại phía trước Quảng Châu Thành. Nhìn thấy đối phương chỉ dùng 1.000 quân mà định tấn công thành trì có 2.000 quân phòng ngự, Lý Thừa Nghiêu cũng không dám mở cửa thành ra đánh mà quyết tâm cố thủ. Dưới sự dẫn đường của hướng đạo, các hạm thuyền của Đệ nhất phân hạm đội thuộc Bắc Dương Hạm đội thuận dòng Châu Giang tiến thẳng đến Quảng Châu Thành. Tam Giang Khẩu chỉ có 1.000 quân trấn thủ, sau mấy trận oanh kích, đã nhanh chóng thất thủ. Các hạm thuyền thẳng đến trước Quảng Châu Thành. Quân Minh ở Quảng Châu mấy chục năm nay chẳng gặp phải chiến loạn gì, an nhàn quen rồi, chẳng có ý thức phòng bị gì cả. Khi chợt phát hiện đầy trời đạn pháo rải xuống đầu, thủ quân ở Tam Giang Khẩu nhanh chóng hãm nhập hỗn loạn. Khi quân đội Đế quốc đổ bộ lên bờ, quân Minh hoặc là quỳ xuống xin hàng, hoặc là bị đao thương sát tử. Chỉ chưa đến nửa giờ, Tam Giang Khẩu đã bị quân đội Đế quốc kiểm soát, 1.000 quân Minh trấn thủ ở đấy xem như bị tiêu diệt hoàn toàn. Đế quốc quân đội đại quy mô đổ bộ đương nhiên kinh động rất nhiều người. Chỉ vì lúc này ở Quảng Châu Thành chỉ còn lại hơn 2.000 phủ binh, còn không đủ lực lượng để phòng ngự, làm sao dám ra ngăn chặn. Trấn Phong quân 3 vạn người kéo đến bên ngoài thành, càng làm cho Lý Thừa Nghiêu thêm lo lắng bất an. Đến chiều, khi đại quân bố trí hoàn tất, 600 khẩu thần công của Trấn Phong quân đồng loạt hướng vào Quảng Châu Thành khai hỏa. Quảng Châu Thành đã từ rất lâu chưa từng gặp cảnh chiến loạn, thành tường thiếu tu sửa, chỉ sau 2 loạt oanh kích, 1.200 phát đạn đã bắn sập thành môn. Tiếp đó, thần công chuyển hướng oanh kích vào phía trong thành, mở đường cho Trấn Phong quân nhập thành. Quảng Châu Thành chẳng cầm cự được bao lâu là đã hãm nhập vào đao thương chiến hỏa. Các quan viên của Quảng Đông từ Bố Chánh Sứ cho đến tiểu quan tiểu lại còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì được tin Quảng Châu Thành đã thất thủ. Nhìn thấy trong thành chiến hỏa hỗn loạn, cả bọn chỉ còn biết dẫn gia nhân tìm đường chạy loạn. Trong Đô chỉ huy sứ ti, Lý Thừa Nghiêu thẫn thờ nhìn mấy chục gã thân binh trung thành còn sót lại, đoạn vẫy tay bảo bọn họ tìm đường tẩu thoát, sau đó vào trong Đại sảnh, ngồi lên án, quan phục chỉnh tề, rút kiếm tự sát. … Boong. Boong. Boong … Trời vừa tờ mờ sáng, từng đội từng đội quan quân khua đồng la đi qua từng dãy phố rao lớn : - Mọi gia mọi hộ nghe đây. Bản triều Thần Thánh Đế quốc, lần này bắc phạt Minh triều đại nghịch vô tín, bách tính vốn vô tội, miễn giữ yên bổn phận, không chống lại Thiên triều, tất sẽ bình an. Bằng ai chống lại, bản triều tất diệt mãn môn, tru cửu tộc … Sau cơn chiến hỏa bất ngờ, dân trong thành đều ở yên trong nhà, không ai dám ra ngoài đường. Mọi nhà đều đóng kín cửa. Dân chúng vẫn còn trong cơn hỗn loạn. Không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra cả. Trước giờ không ai có khái niệm Quảng Châu Thành sẽ bị tấn công, bởi ai cũng tin rằng Đại Minh là Thiên triều đại quốc, là hùng mạnh nhất, không đánh nước khác thì thôi, còn có nước nào dám đến xâm phạm. Chính vì vậy, khi quân đội Đế quốc kéo vào thành, đã làm cho niềm tin của quân dân trong thành sụp đổ hoàn toàn. Mất niềm tin, mất phương hướng, không ai còn biết phải làm gì. Thành ra việc chiếm lĩnh của Trấn Phong quân càng thêm thuận lợi. Triệu Phong cũng không vào thành, chỉ để lại 1 sư của Trấn Phong quân ở lại bình định vùng này, sau đó đại quân tiến lên phía bắc chiếm lĩnh các thành thị dọc theo vùng duyên hải. Bảy đạo quân còn lại là Thần Vũ, Thần Uy, Thần Long, Uy Tiệp, Long Tiệp, Trấn Ninh, Định Hải cũng được đưa vào đổ bộ lên các vùng duyên hải Phúc Kiến, Chiết Giang, chiếm lĩnh các phủ huyện ở đó. Thành trì thiếu tu sửa, quân đội thiếu huấn luyện, nên các thành trì lần lượt thất thủ. Chỉ chưa đầy nửa tháng, các phủ huyện duyên hải Quảng Đông, Phúc Kiến lần lượt bị chiếm lĩnh, các phủ huyện thuộc Chiết Giang bị cướp phá sạch sẽ. Đại đô đốc Mã Tân chỉ huy lực lượng chủ lực của Bắc Dương Hạm đội phối hợp cùng 3 đạo quân Thần Vũ, Thần Uy, Thần Long tấn công các xứ tỉnh Chiết Giang. Minh triều lấy vùng đất từ Phúc Kiến cho đến lưu vực Thái Hồ, gồm cả Gia Hưng, Hồ Châu đặt làm tỉnh Chiết Giang. Còn Tô Châu thì thuộc Nam Trực Lệ (gồm cả các địa khu Hoài Bắc, Hoài Nam, Giang Nam). Đại quân công chiếm nơi nào đều cướp phá triệt để. Toàn bộ của cải của Minh triều lẫn những người có liên quan trực tiếp với Minh triều (không chỉ quan lại mà kể cả nho sĩ, phú hộ) đều bị tịch thu. Dân chúng được phân làm hai loại : thuận dân và nghịch dân. Mã Tân lấy lý do nơi này sẽ trở thành chiến trường, buộc dân chúng di cư đi nơi khác, hoặc về phương nam, hoặc về phương bắc. Những ai chịu làm thần dân của Đế quốc được cấp lương, đưa lên thuyền di cư về phương nam; những ai không chịu làm thần dân của Đế quốc thì bị tịch thu toàn bộ tài sản, rồi đưa lên thuyền di cư về vùng Giang Bắc. Tính ra chỉ có 3 phần dân chúng chọn di cư về phương nam. Và tiếp đó quan lại Minh triều ở Giang Bắc phải hao tâm tốn sức lo cho hàng trăm vạn lưu dân không chút tài sản, không chút lương thực.