Đông Phương Tầm Mỹ Kí
Chương 184 : Kiên Cường
“ Khốn kiếp, Ngọc Thiên Tâm, vốn là định tha cho ngươi một mạng, không ngờ ngươi lại dám làm vậy. “ Tà Nguyệt căm hận nhìn Ngọc Thiên Tâm.
“ Hừ, coi như là muốn thua, ta cũng phải để cho các ngươi trả giá thật đắt. “ Ngọc Thiên Tâm khinh thường nói. Trong lòng thầm nhủ :
“ Nhìn kỹ đi Đường Miên Phong, ta sẽ tận lực để bọn họ lộ ra càng nhiều chiêu số. Có thể thăm dò được đến bao nhiêu, như vậy cũng chỉ còn dựa vào bản thân các ngươi rồi. “
Thở sâu một hơi, Tà Nguyệt liền lấy lại tỉnh táo, nhìn Ngọc Thiên Tâm : "Ngươi là người thứ nhất nếm thử tự sáng hồn kỹ của ta. Có thể thua dưới chiêu thức do ta tự mình nghĩ ra, ngươi hẳn là cảm thấy vinh hạnh."
“ Hừ, nói trước bước không qua. “ Ngọc Thiên Tâm không cho là đúng, khinh thường hừ lạnh.
“ Diễm, mau tránh ra. Cứ tự mình lãnh hội đi rồng con, Viên Nguyệt ."
Tà Nguyệt trong nháy mắt hành động, thân thể hắn chuyển động giống như một cơn lốc xoáy vậy. Trong phút chốc, cả người hắn cùng hai thanh Nguyệt Nhận cơ hồ đồng thời biến mất, xuất hiện ở trước mặt Ngọc Thiên Tâm, chỉ có một vòng tròn màu trắng thật lớn .
Không có tiếng xung đột, chỉ có tiếng gió rít, tựa hồ tất cả thanh âm đều đã bị vòng tròn kia thôn phệ.
Vì chiến thắng Ngọc Thiên Tâm, Tà Nguyệt rốt cục phải dùng ra một kích cực mạnh của hắn.
Nhìn về mặt hồn lực, Tà Nguyệt cùng Hồ Liệt Na cùng Diễm không sai biệt nhiều lắm. Thế nhưng về mặt hồn kĩ, mỗi người ai cũng có sở trường riêng.
Hắn sở dĩ có thể trở thành đội trưởng trong thế hệ hoàng kim, không chỉ bởi vì là ca ca của Hồ Liệt Na, mà chính là bởi vì tự sáng hồn kỹ này của hắn.
Ở trong trạng thái võ hồn dung hợp kỹ thi triển chiêu thức này này, chính là một kích cục mạnh của hắn. Bằng vào một chiêu này, tự tay hắn đánh bại lão sư có cấp bậc Hồn Thánh của mình, do đó được đề cử làm người đứng đầu trong thế hệ hoàng kim của Võ Hồn Điện.
Cho dù không phối hợp với Hồ Liệt Na, thế nhưng sử dụng Viên Nguyệt để đối phó với một tên Hồn Đế như Ngọc Thiên Tâm thì đã là quá đủ rồi.
Viên Nguyệt, một từ ngữ nghe đẹp biết bao. Thế nhưng vào giờ phút này, xuất hiện ở trước mặt Ngọc Thiên Tâm, lại là một tự sáng hồn kỹ không hề có bất kỳ sơ hở .
Hình tròn tượng trưng cho sự viên mãn, là hình dạng hoàn hảo nhất, không có một chút sơ hở nào.
Liếc mắt một cái, Ngọc Thiên Tâm đã biết lực công kích cường đại phát ra từ đó cũng không phải Long Hóa Nhi Chức có khả năng ngăn cản .
Nhìn qua vòng tròn màu trắng kia, kỳ thật chính là Tà Nguyệt kéo hai thanh Nguyệt Nhận lấy tốc độ cực kỳ kinh người xoay thành vòng tròn, sắc mặt Ngọc Thiên Tâm hơi đổi, hiện lên vẻ quyết tuyệt.
Hồn hoàn thứ ba, thứ năm, thứ sáu đồng thời xuất hiện.
Trong mắt Ngọc Thiên Tâm hiện lên một vệt lam quang. Hai tay vòng ra, vảy rồng quanh người lại biến thành màu đen. Ngọc Thiên Tâm hơi cúi xuống làm lộ ra phần lưng, chỉ thấy vảy rồng dịch chuyển, từ bả vai đến đầu Ngọc Thiên Tâm lại biến thành một cái đầu rồng khổng lồ.
Đầu rồng há miệng, một quả cầu màu đen bắn ra, xông thẳng đến Viên Nguyệt.
Hồn kỹ tổ hợp của Ngọc Thiên Tâm, Bá Vương Long Tức.
“ Tổ hợp hồn kỹ ? “ Trên đài một gã giáo chủ áo đỏ khiếp sợ thốt lên. Hai tay nắm chặt :
“ Không khéo kế hoạch của Thánh Chủ lại bị phá hỏng mất. “
“ Ầm. “
Hồn kỹ mạnh nhất của hai người chính diện va chạm, trắng đen lẫn lộn.
Nơi hai người va chạm, hào quang hỗn độn bắn ra bốn phía, có điện quang, vầng sáng hình tròn cùng những đợt sóng năng lượng xung kích không ngừng lan tỏa làm cho đài thi đấu không ngửng rung chuyển.
Quang cảnh như vậy khiến cho khán giả trên đài không thể xem được rõ tình hình chiến đấu trên đài.
Ai thắng ai thua?
Không khí trên khán đài trong nháy mắt trở nên khẩn trương.
Vầng sáng giằng co bảy, tám giây rồi mới chậm rãi tán đi.
Thân hình của Tà Nguyệt và Ngọc Thiên Tâm cũng được hiện ra.
Tà Nguyệt mở miệng thở hổn hển, bạch quang trên người đã nhạt đi thấy rõ, khóe miệng còn chảy ra một đường máu.
Tình huống của Ngọc Thiên Long còn tệ hơn Vương Thu Nhi, vảy rồng trên vai phải tới ngực phải bị đảo lộn, máu tươi tung tóe giống như bị Nguyệt Nhận chém vài cái. Sắc mặt hắn trở nên tái nhợt.
Không thể nghi ngờ gì nữa, Tà Nguyệt là người chiếm ưu thế trong lần va chạm vừa rồi.
“ Dừng lại đi, Thiên Tâm, ngươi đã làm đủ rồi. “ Ngọc Tiểu Cương trên khán đài gào thét. Nhìn cháu mình kiên cường chiến đấu, trong lòng hắn cảm thấy không những là cực kỳ tự hào, mà còn cực độ đau sót. Trên khuôn mặt già nua vạn năm không đổi đã tràn ngập nước mắt.
“ Đường ca, đủ rồi. “ Ngọc Thiên Hằng lúc này cũng đã tỉnh lại. Nhìn bóng lưng kiên cường của Ngọc Thiên Tâm, trong mắt hắn lúc này chỉ còn có khâm phục.
Dù thương tích đầy mình, thế nhưng hai mắt Ngọc Thiên Tâm vẫn tràn ngập ý chí chiến đấu. Có lẽ vì bị thương nên ánh mắt Ngọc Thiên Tâm càng trở nên điên cuồng. Hắn gào thét:
“ Ta còn chưa thua. “
Điện quang mãnh liệt lại xuất hiện lần nữa, nhưng màu đen đã biến mất chỉ còn lại tử điện. Tay trái hắn quét qua vai phải và ngực phải, chỉ thấy lôi điện tím chạy qua, mùi thịt cháy bốc lên, các mạch máu bị lôi điện cầm lại.
Đau đớn khôn cùng không ngừng làm cho gương mặt Ngọc Thiên Tâm trở nên vặn vẹo nhưng hắn vẫn nghiến răng nhẫn nhịn. Chân trái đột nhiên bước lên trước một bước, thân thể nhảy nhào lên, long trảo một lần nữa xuất hiện, đánh về phía Tà Nguyệt.
“ Kết thúc rồi. “ Tà Nguyệt lạnh lùng nói.
Hai thanh Nguyệt Nhận bỗng chập lại làm một, hình thành một loại vũ khí giống như thanh đao hai đầu, tay cầm ngay giữa, đâm mũi đao về phía Ngọc Thiên Tâm. Người sau giống như không nhìn thấy lưỡi đao, vẫn tiếp tục đánh về phía Tà Nguyệt, trong tay điện quang đại thịnh.
“ Phốc. “ Lưỡi đao xuyên qua bụng của Ngọc Thiên Tâm, lúc này bàn tay của hắn chỉ cách mặt của Tà Nguyệt vài cen-ti-mét. Mọi động tác của Ngọc Thiên Tâm lập tức đình chỉ, hai mắt mơ hồ.
Tà Nguyệt nhìn long trảo kề sát mặt mình, trong lòng không khỏi hoảng sợ, chỉ một chút nữa thôi là hắn sẽ bị Ngọc Thiên Tâm xé xác. Từ hai mũi chảy ra hai vết máu, Tà Nguyệt cực kỳ khiếp sợ :
“ Tên này... “
Rút ra Nguyệt Nhận, máu tươi từ bụng Ngọc Thiên Tâm không ngừng phun ra. Thế nhưng thân hình vẫn giống như một ngọn núi, hai chân hắn tựa hồ bám rễ không chịu gục ngã.
Trọng tài vội cho trận đấu tạm ngừng, lên kiểm tra thương thế của Ngọc Thiên Tâm, sau đó quay ra nói với Tà Nguyệt ba người :
“ Hắn đã hôn mê rồi. “
Ý bảo Võ Hồn Điện đã thắng, thế nhưng trong lòng Tà Nguyệt ba người lại không chút nào lấy làm vui vẻ.
Trận đấu đã kết thúc, thế nhưng dư âm còn lại vẫn để cho người ta cảm thấy rung động.
Nếu nói ngay từ đầu Võ Hồn Điện ra sân mang lại cho người ta cảm giác có ưu thế áp đảo, thì Ngọc Thiên Tâm chiến đấu lại khiến cho người ta cảm thấy khâm phục.
Nếu như Tà Nguyệt cùng Hồ Liệt Na lấy hai người gạt bỏ bảy đội viên của Lôi Đình học viện, trong đó cũng bao gồm cả Ngọc Thiên Hằng, thì Ngọc Thiên Tâm chính là một mình đánh với toàn bộ Võ Hồn Điện chiến đội.
Một mình Ngọc Thiên Tâm đơn thương độc mã, trước phá vỡ võ hồn dung hợp kỹ của bọn họ, sau lại gần như loại bỏ năm tên hồn sư của đối phương, suýt nữa có thể đánh bại Tà Nguyệt.
Có thể nói, Ngọc Thiên Tâm thua trận mà không thua người. Sự cố chấp kiên cường mà bất khuất, tín niệm của hắn để người ta kính phục.
Không một ai dám hoài nghi thực lực của Lam Điện Bá Vương Long, bởi vì bọn họ có một tên thiên tài giống như Ngọc Thiên Tâm.
Xem xong thực lực của Võ Hồn Điện cùng Lôi Đình học viện, ngoại trừ Sử Lai Khắc, không một đội ngũ nào còn mơ tưởng sẽ vô địch.
Tuy trận đấu giữa Tinh La cùng Sử Lai Khắc ba ngày trước cực kỳ hấp dẫn người xem, thế nhưng Sử Lai Khắc cho tới bây giờ biểu hiện ra vẫn chỉ có Đường Miên Phong trước đó có cấp bậc Hồn Vương. So với Võ Hồn Điện có ba tên Hồn Đế, đương nhiên sẽ không một ai đi coi trọng bọn họ cả.
Hồn Đại Tái tiến hành cho tới lúc này, cũng là tiến vào phần thi cuối cùng. Còn lại không ngờ là những người mạnh nhất.
Tranh tài kết thúc, chỉ còn lại ba đội ngũ còn trụ lại, phân biệt là Võ Hồn Điện, Sử Lai Khắc học viện cùng Thần Phong học viện.
Bởi vì Võ Hồn Điện đánh bại Lôi Đình học viện, một cách đương nhiên sẽ tiến vào trận chung kết, chiếc vé còn lại để cho Sử Lai Khắc cùng Phong Thần lẫn nhau tranh đấu.
Hồ Liệt Na hướng về phía Đường Miên Phong nháy mắt một cái, tựa hồ như muốn khiêu khích hắn vậy.
Đường Miên Phong hơi mỉm cười một cái, không chút yếu thế đáp trả. Con ngươi co rút lại, một tia hồng quang lóe lên trong nháy mắt khiến cho trong lòng Hồ Liệt Na hơi hoảng hốt.
Sharingan chỉ lóe lên một cách chớp nhoáng, thế nhưng cũng để trong lòng Hồ Liệt Na lưu lại dấu vết của hắn. Hạt giống đã được gieo vào, chỉ còn đợi ngày nở hoa kết trái.
Bên kia Tà Nguyệt cùng Đường Tam cũng không khác mấy, chỉ khác là Tử Cực Ma Đồng của Đường Tam đối ứng với ánh mắt lăng lệ của Tà Nguyệt, hai gã nam nhân nhìn nhau, để cho người ta cảm giác cơ tình bắn ra bốn phía.
“ Đi thôi. “ Đường Miên Phong dẫn đầu đoàn người trở về, bọn họ còn có một số thứ phải chuẩn bị.
…...............................................................
“ Thiên Tâm sao rồi ? “ Ngọc Tiểu Cương nhìn Ngọc Thiên Tâm mình đầy bông băng, nằm hôn mê trên giường, hướng về phía người bên cạnh hỏi.
“ Đường ca cũng không có gì, trạng thái nửa Long Hóa giúp thân thể của hắn trở nên cực kỳ cường hãn. Ngoại trừ phần bụng chảy quá nhiều máu, các vết thương khác cũng không đáng lo. “ Ngọc Thiên Hằng đồng dạng là bông băng đầy mình, thân hình giống như xác ướp trả lời.
“ Khụ khụ... “ Đang nằm trên giường Ngọc Thiên Tâm bỗng ho ra một búng máu, sau đó hai mắt mơ hồ nhìn về phía Ngọc Tiểu Cương.
“ Thiên Tâm “ “ Đường ca “
“ Khụ khụ... Thúc thúc, nhất định phải kêu Đường Miên Phong bọn họ cẩn thận cái võ hồn dung hợp kỹ gọi là Yêu Mị đó, nó cũng không phải dễ dàng phá vỡ như các ngươi tưởng đâu, nhất định phải... “ Ngọc Thiên Tâm chưa nói được hết lời đã lần nữa hôn mê bất tỉnh, gọi sao cũng không phản ứng.
“ Thiên Tâm “ “ Đường ca “
…................................................................
Ngọc Tiểu Cương trở về lập tức đem lời dặn của Ngọc Thiên Tâm nói cho Sử Lai Khắc Bát Quái.
“ Yêu Mị sao ? “ Đường Tam cùng Đường Miên Phong nhìn nhau, trong lòng ít nhiều suy đoán được chút gì đó.
Team Đang Bí Ý Tưởng
Truyện khác cùng thể loại
72 chương
172 chương
60 chương
92 chương
75 chương
158 chương
74 chương
52 chương