Đông Phương Tầm Mỹ Kí
Chương 181 : Trong mơ bá đạo
( Chuyên mục 18 +, không khuyến khích trẻ nhỏ và hủ nữ tò mò. )
Trước mắt Đường Miên Phong là cả một cánh đồng hoa.
“ Đẹp quá, đây là... Thiên Sứ Lạc Vũ. “ Nhìn cảnh tượng đẹp như tranh vẽ, Đường Miên Phong khẽ phát ra một tiếng cảm thán. Tiện tay ngắt một đóa hoa, trong miệng hắn liền phát ra một tiếng kinh nghi.
Thiên Sứ Lạc Vũ, đây là một loài hoa năm cánh hết sức mỹ lệ. Tương truyền, hàng trăm triệu năm mới xuất hiện một đóa hoa sáu cánh. Đóa hoa đó gọi là Thiên Sứ Hạnh Phúc, người ta nhìn thấy thiên sứ ấy sẽ trở thành người hạnh phúc nhất thế gian.
Lúc này có một cậu bé nằm giữa cánh đồng hoa này, ngửa mặt lên nhìn ngắm mây bay. Đường Miên Phong lại gần hắn, lập tức nhận ra đây chính là Đái Mộc Bạch hồi nhỏ.
Tiểu Mộc Bạch thấy người đến, liếc mắt nhìn Đường Miên Phong hỏi :
“ Đại ca ca, ngươi là ai ? “
“ Ta sao, ta tên là Đường Miên Phong. “ Đường Miên Phong mỉm cười đáp, sau đó nói ra tên của mình.
“ Vậy còn ngươi, tiểu đệ đệ, ngươi tên là gì ? “ Hắn quay sang hỏi Tiểu Mộc Bạch.
“ Ta cũng đã chín tuổi rồi, không còn là tiểu hài tử nữa. Ta tên là Đái Mộc Bạch. “ Tiểu Mộc Bạch khẽ gắt, bất mãn nói.
“ Mộc Bạch khi còn nhỏ không ngờ lại đáng yêu đến thế. “ Đường Miên Phong nghĩ thầm, cười xòa một tiếng, cũng không để ý, hỏi tiếp :
“ Mộc Bạch tiểu đệ đệ, tại sao ngươi lại nằm ở đây ? “
Tiểu Mộc Bạch thở dài : “ Ca ca ta tên là Đái Duy Tư. Hôm nay là lần thứ mười ta quyết chiến với hắn, ngươi có biết kết quả ra sao không ? “
Đường Miên Phong trầm mặc, đương nhiên hắn biết chuyện gì xảy ra.
“ Mười lần. Không có một lần thắng, cả mười lần ta đều thua ca ca của ta. Sự chênh lệch của ta và hắn quá lớn. Hiện giờ, hiện thực đã làm ta không thể thở nổi. “ Tiểu Mộc Bạch nở nụ cười đắng chát nói. Sau đó vẻ mặt của hắn lại trở nên bình thản.
“ Chỉ có những lúc nằm trên cánh đồng hoa này ngắm mây, nghĩ tới người đó thì ta mới không cảm thấy căng thẳng như vậy ? “
“ Người đó ? “ Đường Miên Phong hỏi.
“ Đó là vị hôn thê của ta. Thật buồn cười phải không, đến vị hôn thê mà ta cũng không biết tên của nàng, đành phải gọi nàng là “ người đó “. Mỗi lần thua Đái Duy Tư, ta lại tặng cho nàng một bông Thiên Sứ Lạc Vũ. “ Tiểu Mộc Bạch khinh thường nở nụ cười, cũng không biết là khinh thường cuộc đời này, hay chính là khinh thường mình quá vô dụng, đến tên của vị hôn thê mà cũng không biết.
“ Ta cùng nàng ước định, nếu ta đánh bại ca ca của ta thì người đó sẽ cho ta biết tên của nàng. “ Tiểu Mộc Bạch cười nói, trên tay nâng niu một đóa Thiên Sứ Lạc Vũ.
Đường Miên Phong im lặng, nghe hết thảy lời trong lòng của hắn. Không ngờ Đái Mộc Bạch từ nhỏ đã có tâm tư phức tạp như vậy.
“ Thế nhưng, biết đến khi nào ta mới có thể biết tên của người đó đây. “ Tiểu Mộc Bạch xiết chặt bông hoa trong tay, không cam lòng bóp nát nó.
“ Người ta kể rằng trăm triệu năm xuất hiện một đóa hoa sáu cánh tượng trưng cho hạnh phúc. Trên núi hoa nở ngày càng nhiều hơn, thế nhưng ta vẫn không thấy một bông hoa Thiên Sứ Lạc Vũ sáu cánh nào cả. Xem ra ta là người không thể có được hạnh phúc... “ Tiểu Mộc Bạch tự giễu cười.
Đường Miên Phong khẽ há miệng, muốn nói lại thôi, cuối cùng lại nuốt lại lời đã tới bên miệng vào trong lòng mình.
“ Mỗi ngày ta đều chiến đấu, đến đây tu luyện, tặng hoa, chiến đấu, đến đây tu luyện, sau đó lại tặng hoa... Nó như là một vòng tuần hoàn không bao giờ kết thúc. “
“ Thế nhưng bây giờ ta đã chán ngấy trò chơi này rồi. “ Giọng nói của hắn đột nhiên chuyển ngoặt.
Đứng lên phủi phủi quần áo mình, cười đối với Đường Miên Phong :
“ Hôm nay ta sẽ rời khỏi đây, cũng sẽ không bao giờ trở lại nữa. Cánh đồng Thiên Sứ Lạc Vũ này, ta sẽ cho người đến đây đốt đi. Đại ca ca, ngươi cũng mau rời đi đi. “ Tiểu Mộc Bạch vẫy tay chào Đường Miên Phong, sau đó rời đi.
Đường Miên Phong thấy hắn rời đi bèn đứng dậy, nằm xuống bên cạnh một gốc cây, tiếp tục ở giữa rừng hoa này, ngắm nhìn bầu trời, từng bước từng bước chìm vào giấc ngủ.
“ Lách tách, lách tách... “ Không biết ngủ bao lâu, bỗng Đường Miên Phong cảm thấy một thứ ươn ướt nhỏ lên trên mặt mình.
“ Mưa sao ? “
Ngón tay khẽ chạm vào giọt nước trên gò má, cho vào miệng nếm thử, một cảm giác mằn mặn truyền vào trong đầu hắn.
“ Đây là... nước mắt ? “
Ngước mắt lên, hắn liền thấy một nữ hài cực kỳ đáng yêu. Da dẻ nàng hồng hào trắng nõn, khuôn mặt ra sữa, thánh thiện giống như trẻ sơ sinh vậy. Bên ngoài nàng mặc một bộ váy màu đen, thế nhưng tay và ống quần lại có màu đỏ. Mái tóc đen nhánh búi lại thành một cái đuôi ngựa, trông rất đáng yêu.
Lúc này trên mặt nữ hài đang chảy xuống từng giọt nước mắt, hai tay không ngừng đập vào thân cây, khiến cho lòng bàn tay xưng đỏ :
“ Đồ ngốc, cho dù thắng hay thua, ta vẫn sẽ nói cho ngươi tên của ta.”
Trên thân cây còn khắc hai chữ : Kiên Trì.
“ Trúc Thanh... “ Đường Miên Phong ngơ ngác nhìn cô bé trước mắt, khẽ thì thào. Bởi vì Thiên Sứ Lạc Vũ nở rộ, che lấy thân hình của hắn, làm cho nữ hài cũng không biết ngay dưới chân mình đang nằm một người nam nhân.
“ Ai ? Ai đang gọi tên của ta ? “ Tiểu Trúc Thanh kinh ngạc hỏi, sau đó nhìn xuống dưới chân mình, nơi đó có vật gì đang phát sáng.
Nàng cúi người, khẽ tách ra từng đóa Thiên Sứ Lạc Vũ, phát hiện một cánh tay, vật phát ra ánh sáng chính là chiếc nhẫn đeo trên tay người này.
Lại một lần nữa đào bới, khóe mắt liền híp thành nguyệt nha, hỏi :
“ Đại ca ca, ngươi trốn ở đây làm gì vậy ? Chúng ta đã từng gặp nhau chưa ? “ Tiểu Trúc Thanh cảm giác vị đại ca ca trước mặt nàng rất quen thuộc, thế nhưng nhất thời lại không nghĩ ra đã gặp hắn ở đâu.
Đường Miên Phong nhìn nụ cười hồn nhiên của nàng, nhớ tới hiện thực Chu Trúc Thanh vẫn đang còn hôn mê bất tỉnh, trong lòng không khỏi cam thấy nhói đau. Vươn mình ngồi dậy, không trả lời câu hỏi của nàng, mà cười đối với Tiểu Trúc Thanh :
“ Vậy còn ngươi, tiểu muội muội, tại sao ngươi lại khóc ? “ Hắn không biết nụ cười của mình có lực sát thương như thế nào. Nụ cười này đơn giản là miểu sát thiếu phụ, lừa gạt thiếu nữ, bắt cóc nữ hài tử.
Trên khuôn mặt non nớt của tiểu Trúc Thanh lập tức dâng lên vẻ hồng hà, sau đó lại buồn buồn nói :
“ Vị hôn thê của ta hôm nay đã rời đi. Ta cùng hắn ước định, nếu hắn đánh thắng ca ca của mình, ta sẽ cho hắn biết tên mình. “
“ Thế nhưng hắn lại bỏ đi. Hắn chấp nhận từ bỏ, từ bỏ chính bản thân mình, cũng từ bỏ ta... Hắn thậm chí còn không muốn biết tên của ta. “ Tiểu Trúc Thanh cảm xúc có chút hạ thấp.
“ Phừng phừng. “
“ Trúc Thanh tiểu thư ? “ Bỗng một tiếng nói vang lên trong lúc này. Một gã thanh niên tóc vàng, dáng vẻ cũng không nổi bật xuất hiện trước mắt bọn họ.
“ Tiểu thư ở đó làm gì vậy ? Mau lùi lại, thiếu chủ bảo ta đốt vườn hoa này ! “ Hắn ta hét lớn về phía tiểu Trúc Thanh.
“ Âu Đắc ? Thiếu chủ nhà ngươi đâu ? “
“ Thiếu chủ bảo ta tới đốt vườn hoa này, chứ tôi cũng không biết hắn đi đâu nữa... Cả ngày hôm nay cũng không ai nhìn thấy thiếu chủ. “ Gã thanh niên tên Âu Đắc hướng về phía tiểu Trúc Thanh nói.
“ Đi thật rồi sao ? Bỏ lại ta một mình... “ Tiểu Trúc Thanh có chút chưa hết bẽ bàng, thẫn thờ nói.
“ Tiểu thư mau tránh ra ! Lửa lan tới người ngươi rồi kìa ! “ Âu Đắc sợ hãi quát lên, ngọn lửa lan tới như muốn nuốt trọn tiểu Trúc Thanh.
Đúng lúc này, một trận thanh phong quét qua, tiểu Trúc Thanh chỉ cảm giác mình ngả vào một lồng ngực hết sức ấm áp, cảm giác này không khỏi để nàng như si như say.
“ Tiểu muội muội, không sao chứ ? “ Đường Miên Phong cười hỏi tiểu Trúc Thanh. Ánh lửa đỏ rực chiếu lên khuôn mặt, phảng phất khiến vẻ anh tuấn của hắn càng tăng thêm, càng thêm hấp dẫn người khác. Chí ít khuôn mặt của hắn để tiểu Trúc Thanh nhìn chằm chằm không thôi.
Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, tiểu mỹ nhân lại làm sao có thể qua nổi anh hùng quan.
Vào lúc này, một cơn gió thổi tới, cuốn bay từng đóa Thiên Sứ Lạc Vũ, một đóa trong đó bay về phía tiểu Trúc Thanh, nhẹ nhàng bay đến trên tay nàng.
“ Thiên Sứ Lạc Vũ... “ Đường Miên Phong thì thào.
“... Sáu cánh... “ Tiểu Trúc Thanh tiếp lời hắn, bỗng nhiên nhìn Đường Miên Phong nở nụ cười.
Người sau khó hiểu, gãi gãi khuôn mặt : “ Trúc Thanh, trên mặt ta có gì sao ? “
Tiểu Trúc Thanh vẫn duy trì vẻ mặt mỉm cười nhìn hắn, sau đó một hồi lại nhìn đóa Thiên Sứ Lạc Vũ trong tay mình :
“ Thiên sứ, ta đã nhìn thấy. Loại cảm giác này, gọi là hạnh phúc sao ? “
Một giọng nói từ đóa hoa này bỗng truyền tới trong lòng Trúc Thanh, nàng một hồi kinh ngạc, sau đó khóe miệng mỉm cười càng thêm nồng đậm nhìn Đường Miên Phong.
“ Tên của ngươi... “
“ À phải, tên của ta là... “ Đường Miên Phong đang định nói ra tên mình, thì tiểu Trúc Thanh nói tiếp :
“ Ta vẫn tự hỏi tại sao vẫn cảm giác được ngươi rất quen thuộc, ra là tên của ngươi... nó vẫn luôn tồn tại trong trái tim của ta. “
Đôi môi đỏ mọng khẽ mở ra, nói từng chữ một :
“ Tên ngươi là Đường... Miên... Phong... “
Cảnh vật trước mắt Đường Miên Phong đột nhiên thay đổi.
Cánh đồng Thiên Sứ Lạc Vũ biến mất, gốc cây khắc chữ cũng biến mất, Âu Đặc cũng biến mất... Tất cả mọi thứ đều biến mất, chỉ để lại một vùng không gian trắng xóa. Chỉ có hai người còn tồn tại ở không gian này, đó chính là hắn cùng tiểu Trúc Thanh.
“ Tiểu muội muội ? “ Đường Miên Phong nghi ngờ nhìn về phía tiểu Trúc Thanh.
Người sau ngước mắt lên nhìn hắn, bên trong bất chợt đều là yêu thương, khóe miệng cong lên :
“ Vẫn còn gọi ta là tiểu muội muội sao ? “ Tiểu Trúc Thanh vừa dứt lời, thân thể nàng đột nhiên từ một nữ hài tử biến thành một thiếu nữ trưởng thành, duy là khuôn mặt xinh đẹp của nàng không hề thay đổi qua tuế nguyệt.
“ Trúc Thanh ? “ Đường Miên Phong ngơ ngác nhìn thiếu nữ trước mắt, không dám tin vào mắt mình.
“ Xin chào, ta tên là Chu Trúc Thanh. “ Nàng cười híp mắt.
Đường Miên Phong lập tức ôm chầm lấy Chu Trúc Thanh. Một lúc lâu cả hai mới tách ra.
…..................................................................
Vẫn là cánh đồng Thiên Sứ Lạc Vũ, thế nhưng lúc này cũng không còn gốc cây kia, không còn Âu Đặc, chỉ còn hai người họ nằm cạnh nhau nhìn trên trời, không có ai mở miệng cả.
“ Tại sao ? “ Đường Miên Phong lên tiếng, phá vỡ bầu không khí trầm mặc.
“ Trong lúc hôn mê ta suy nghĩ rất nhiều. Tuy là Đái Mộc Bạch phụ ta, thế nhưng ta là công chúa của A Nhĩ Pháp, nếu hôn ước này xảy ra chuyện, Tinh La nhất định đứng về phía đối lập so với chúng ta. Cho nên tốt nhất vẫn là để ta chìm vào giấc ngủ, như vậy đối với ta, ngươi, Mộc Bạch, và cả quê hương của ta nữa. “ Chu Trúc Thanh bất đắc dĩ nói.
“ Vậy còn ta, ngươi có để ý tới cảm xúc của ta không ? “ Đường Miên Phong sắc mặt không thay đổi, giọng nói mang một tia lạnh lùng hỏi lại nàng.
“ Không có ta, ngươi còn có Tiểu Vũ, còn có Dung Dung, còn có Nhị Long tỷ. Ngươi sẽ không cô đơn... “ Chu Trúc Thanh cười khổ, cô đơn nói.
“ Đừng nói như ngươi rất hiểu rõ ta vậy. Chu Trúc Thanh, ngươi không hề hiểu rõ ta. “ Đường Miên Phong bỗng nhiên quát lớn, vẻ mặt tức giận nhìn về phía Chu Trúc Thanh.
“ Miên Phong, ngươi... “ Chu Trúc Thanh nói không ra lời nhìn dáng vẻ tức giận của hắn. Thấy hắn như vậy, trong lòng nàng không khỏi đau đớn. Chính Chu Trúc Thanh nàng khiến hắn trở nên như vậy.
“ Ngươi có biết, khi ngươi bị thương hôn mê bất tỉnh, ta đã cảm thấy như thế nào không ? Lúc đó thế giới quan của ta giống như sụp đổ, muốn huỷ diệt hết thảy. Ta ngay lập tức giết chết bọn người khốn kiếp dám bắt đi ngươi, thậm chí suýt chút nữa ta cũng đã làm tổn thương đồng bạn của mình, chỉ vì ngươi. “ Đường Miên Phong khàn giọng nói, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Chu Trúc Thanh.
“ Ta... “ Người sau sững sờ, không thể ngờ rằng khi mình hôn mê lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Đường Miên Phong cắt ngang lời của nàng, quay người bá đạo ôm Chu Trúc Thanh vào trong lòng :
“ Từ giờ mạng của ngươi không phải là chính ngươi, mạng của ngươi là của ta. Không có lệnh của ta, ngươi không được phép chết, coi như thiên vương lão tử cũng không thể đụng vào ngươi một sợi tóc gáy. Ta mặc kệ A Nhĩ Pháp hay Tinh La, chỉ cần dám ngăn cản ngươi và ta, đến một người giết một người, đến hai người giết hai người, giết đến khi nào bọn họ không dám phản đối mới thôi. ”
Sau đó ngay lúc Chu Trúc Thanh đang vì lời nói của hắn mà kinh ngạc tới ngây người, hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng.
“ Đau “ Hắn hôn không hề chút nào ôn nhu, thậm chí có thể nói là cuồng dã. Hắn muốn để cho Chu Trúc Thanh biết, từ giờ nàng không còn thuộc về mình, mà thuộc về Đường Miên Phong hắn.
Hai hàng nước mắt lăn trên mặt của Chu Trúc Thanh, đây là giọt nước mắt hạnh phúc.
“ Trong lòng của ngươi, ta quan trọng đến thế sao ? “ Sau đó cũng cuồng dã đáp lại Đường Miên Phong. Quần áo hai người ngày càng giảm bớt, cuối cùng là toàn thân xích lõa.
Một tiếng kêu đau truyền đến, máu đã chảy, lệ đã rơi, cả không gian chỉ còn lại tiếng thở dốc.
Team Đang Bí Ý Tưởng
P/S : Cái này người ta gọi là xxx tinh thần =))
Truyện khác cùng thể loại
72 chương
172 chương
60 chương
92 chương
75 chương
158 chương
74 chương
52 chương