Mặc dù Dương Liên Đình trở về trong giáo, nhưng lại sợ Kí An xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, liền giữ Bình Nhất Chỉ ở lại trong trang. Mấy năm nay, Kí An trừ bỏ đọc sách chính là học các loại dược cổ quái loạn thất bát tao của Bình Nhất Chỉ, các quyển sách về dược cũng xem không ít. Rốt cục cũng đến ngày yến hội, một nhà Dương Liên Đình ngồi xe đi vào cung. “Nếu An nhi không muốn làm thư đồng của thái tử, nhất định phụ thân sẽ không để con đi.” Dương Liên Đình chỉ sợ con của mình chịu thiệt. “Phụ thân yên tâm, An nhi đã có cách.” Đến khi ba người đi vào yến hội trong hoa viên, mọi người đều đã đến gần đủ hết. Chỉ nghe giọng nói tiêm tế của thái giám hô: “Hoàng thượng giá lâm.” Một mảnh người đều quỳ xuống kêu ba tiếng vạn tuế. Bên cạnh hoàng đế có một tiểu hài tử khoảng tám chín tuổi đi theo, có lẽ đó là thái tử. “Bình thân.” Hoàng đế ngồi trên chủ vị quét mắt nhìn mọi người một chút, lát sau ánh mắt lại bị một đứa nhỏ tuấn tú hấp dẫn. Cả người hắn lộ ra vẻ cao ngạo, nhưng cũng không làm cho người ta cảm thấy xa cách. Mắt sáng như sao, môi đỏ như anh đào, da thịt trắng như tuyết, vẻ mặt bình tĩnh. Mặc một thân trường bào màu nguyệt ngà, trước ngực thêu một con Kỳ Lân bằng kim tuyến. “Vị này chính là công tử của Dương trang chủ đi.” “Hồi bẩm hoàng thượng, đúng là khuyển tử.” Dương Liên Đình lễ phép nói. “Nghe nói lệnh công tử là kỳ tài thi thư, hôm nay vừa thấy, quả thật là nghe thấy không bằng gặp mặt a.” “Hoàng thượng quá khen.” “Nga? Thắng nhi nhà của ta cũng là kỳ tài thi thư. hôm nay so thử một lần như thế nào?” Một giọng nữ kiều mỵ vang lên. Người này là Tiết phúc tấn, chất nữ* của thái hậu, biểu muội của hoàng đế, phụ thân là đại tướng quân đương triều. *Cháu gái, gọi cô cô. Kí An thực ghét bỏ liếc mắt nhìn Tiết phúc tấn yêu diễm kia một cái. Nữ nhân kia quả thật là rất “vô sỉ” Dong chi tục phấn, lại nhìn xem Đông Phương Bất Bại bên cạnh, ai…. vẫn là mẫu thân nhà mình xinh đẹp. Đông Phương Bất Bại liếc mắt một cái liền nhìn ra tâm tư của Kí An, sờ sờ đầu của hắn mỉm cười. “Thảo dân sao dám đánh đồng với thái tử. Thái tử là lương tài của quốc gia, đại tướng quân tương lai. Thảo dân bất quá học đòi văn vẻ, biết chút văn chương thôi.” Lời này của Kí An nói quả thật là làm mọi người trợn mắt há hốc mồm. Đầu tiên là vỗ mông ngựa của thế tử, sau lại nói chính mình yêu thích văn chương, không phải cùng loại người với thế tử, không có cách nào so sánh. Vừa không đắc tội với người cũng không làm thấp chính mình. Hoàng đế cũng lộ ra nụ cười như có như không, đứa nhỏ tám chín tuổi có thể nói ra những lời như vậy, nếu không phải chính mình tận mắt nhìn thấy, sao lại có thể tin tưởng? Nhưng nếu những lời này đã sớm có người dạy cho hắn thì sao? Được, lại khảo hắn một chút. Đương nhiên trong đám người giật mình không bao gồm Tiết phúc tấn. “Đó là đương nhiên, Thắng nhi của nhà ta sao là người thường có thể sánh bằng.” Nếu không phải không được, Kí An thật muốn xông lên đánh nữ nhân này bầm dập, rốt cục nàng có biết hai chữ “vô sỉ” viết như thế nào không a? Lời này bị thái tử nghe được, cũng không biết sẽ có cảm thụ như thế nào? Hoàng đế hơi hơi nhíu mày, bất quá cũng cười nói: “Trẫm có một vế đối, không biết vị công tử nào có thể đưa ra vế dưới? Một đêm canh năm, nửa đêm căm năm chi bán. Thắng nhi ngươi trước đi.” Tiết phúc tấn vẻ mặt tình thế bắt buộc nhìn con. Chỉ thấy Thắng nhi cúi đầu suy nghĩ một lúc, sau đó bỉu môi lắc đầu: “Hoàng thượng, Thắng nhi không biết.” Tiết phúc tấn nghiến răng nghiến lợi. Bất quá nàng nghĩ đến, Thắng nhi nhà nàng không đáp được, khẳng định những người khác cũng không đáp được, trong lòng lại thoải mái một chút. Hoàng thượng cười nói: “Không sao không sao, đây là vế trên trẫm vô tình ở chỗ của thái phó được đến, quả thật là có chút khó khăn. Còn có công tử nhà ai đáp được?” Thấy không có người nói chuyện, đều là vẻ mặt trầm ngâm suy tư, tiện đà nói: “Dương Kí An, ngươi tới thử xem.” Trong lòng Kí An bất đắc dĩ quăng một ánh mắt xem thường, hắn chỉ biết sẽ như vậy, nhưng vẫn lễ độ như trước chắp tay nói: “Thảo dân bất tài, nghĩ đến một câu,ba tháng Trung thu, Trung thu tám tháng bên trong.” “Tốt. Tinh tế vô cùng a! Ha, ha, ha, quả nhiên là kỳ tài thế gian.” Hoàng đế vui sướng, nhưng đối với người quá mức thông minh, không thể không có lòng phòng bị, cho dù hắn chỉ là đứa nhỏ tám chín tuổi. “Dương Kí An, nếu trẫm cho ngươi làm thư đồng của thái tử, phải rời xa phụ mẫu, ngươi có sợ hãi không?” Lời này vừa nói ra, biểu tình của mọi người đủ loại đều có. Có người tức giận, có người phục. Tiết phúc tấn tất nhiên là tức đến sắp nổ tung. Nhưng thái tử điện hạ cũng là hưng phấn không thôi, đầu tiên khi hắn nhìn thấy Dương Kí An liền bị hắn hấp dẫn. Trước kia có nghe nói sự tích của hắn, liền đã tò mò không thôi, nay vừa thấy, lại không muốn để hắn rời đi. Lão hồ ly này có để yên hay không nha? Kí An nhẫn nhịn tính tình nói: “Nhân sinh trên đời, gì uý chi có? ‘trước cửa lưu thuỷ thượng có thể tây, hưu đem bạch phát xướng hoàng kê.’ là không sợ cho nhân sinh chi biến; ‘hai tình nếu là lâu dài khi,lại khởi tại triều sớm tối mộ?’ là không sợ cho nhân sinh chi ly biệt; ‘an có thể tồi mi khom lưng quyền quý, sử ta không thể vui vẻ nhan.’ là không sợ cho nhân sinh khổ; ‘Vạt áo tiện khoan chung dứt khoát, vì y tiêu người tiều tuỵ’, là không sợ cho nhân sinh chi gian, Cùng với bi thiên mẫn nhân, vọng ảnh hối tiếc, không bằng phấn khởi tiến lên, không chỗ nào sợ hãi, đi tìm cầu chính mình ‘Xuân giang hoa triều Thu Nguyệt đêm’, tái ‘Ngửa mặt lên trời cười to đi ra cửa’. Cố nhân, bản ứng vô vị.* *Xin tha thứ, cái này Tuyết hiểu Tuyết chết liền T_T Nếu buổi nói chuyện lúc trước làm người ta trợn mắt há hốc mồm, vậy lần nói chuyện này sẽ kinh vì thiên nhân. Như thế nào cũng không thể tin tưởng đây là lời nói của một đứa nhỏ tám chín tuổi. Mà hoàng đế xem như bị thuyết phục, cho dù là ngôi cữu ngũ chí tôn như hắn muốn nói ra những lời thế này đều phải suy nghĩ thật lâu a! Hoàng đế không khỏi bắt đầu ghen tị Dương Liên Đình, nếu thái tử của hắn cũng trí tuệ như thế, cho dù hiện tại giao giang sơn cho nó thì có làm sao? Trong lòng đã có ý tưởng, liền phân phó mọi người bắt đầu yến hội, hoà tan khiếp sợ của mọi người. Dương Liên Đình cùng Đông Phương Bất Bại vẻ mặt cưng chiều nhìn Kí An, trong lòng thật kiêu ngạo, đây là con của bọn họ. Mà Tiết phúc tấn đứng một bên cũng là hận chết Kí An, xem thế nào cũng không vừa mắt. Sau khi ăn một chốc, dù sao cũng là một đám trẻ nhỏ, đều được bà vú cùng cung nữ hầu hạ chạy đến trong hoa viên chơi đùa. Mà Kí An lại bị thái tử kéo ra bờ sông dạo, những đứa nhỏ khác đương nhiên là không dám chạy lại cướp người với thái tử. Dường như thái tử rất có hứng thú với hắn, không, không đúng, là có hứng thú cực điểm mới đúng. A, xem ra chức vị thư đồng này của hắn là nhất định phải làm rồi.