Nếu đã không lên Thiếu Lâm thì Tô Diễm liền cùng giáo chủ đại nhân chơi cho thỏa, non non nước nước xung quanh đều đi đến mấy lần liền, nhất là chốn này rừng cây còn rậm rạp ít người.
“Tô Diễm, ưm… Ngươi điên rồi, bỏ ra mau!” Giáo chủ đại nhân hổn hển đập lên bàn tay đang ngày càng xuống thấp của Tô Diễm, lạnh lùng lườm cái tên đang trưng ra bản mặt vô tội kia.
Tô Diễm thấy ăn đậu hủ không thành, hai tay liền ôm lấy eo giáo chủ đại nhân, ghé vào tai y khẽ than: “Nhưng người ta đói rồi…”
“Tại sao trước kia bổn tọa không sớm nhận ra ngươi lại vô sỉ đến thế chứ!” Giáo chủ đại nhân thật muốn nghiến răng, phát hiện hai cái tay đang ôm mình kia lại bắt đầu sờ soạng sau lưng, lại tiếp tục muốn chọc chết tên kia luôn, “Ngươi phải biết đây là chỗ nào chứ!”
“Đây là chốn hoang sơn dã lĩnh nên sẽ chẳng ai lai vãng đâu.” Tô Diễm dụi dụi bên người giáo chủ đại nhân, càng ôm siết lấy người kia.
Giáo chủ đại nhân cười lạnh một tiếng: “Không ai? Ở ngoài kia có không ít người đang đi về phía này đấy thôi.”
“Ai?” Tô Diễm quay đầu nhìn lại phía sau, đập vào mắt chỉ thấy toàn cây là cây, “Chúng ta nên trốn ở đâu đây?”
Giáo chủ đại nhân khẽ nhếch môi, tựa tiếu phi tiếu: “Chỉ e người đến là Lệnh Hồ Xung, ngươi muốn gặp không?”
Tô Diễm gật gù, cười cười: “Gặp trước một chút cũng tốt, chứ so ra đi Thiếu Lâm có khi còn nhìn không thấy người.” Nói rồi liền quay đôi mắt long lanh mong ngóng sang giáo chủ đại nhân.
“Cũng được.” Giáo chủ đại nhân nhìn biểu tình của Tô Diễm, cực kỳ thỏa mãn mà cười, ôm chắc lấy vai anh xong liền phi thân, ẩn mình trong tán cây rậm rạp. Tô Diễm vặn vặn người, dựa hẳn vào cây, rồi kéo giáo chủ đại nhân vào lòng, thư thư phục phục nhìn xuống đám người bên dưới.
Chẳng mấy chốc, tiếng chân dồn dập vang lên, Tô Diễm cẩn thận nheo nheo mắt tìm kiếm trong đám người một hồi, rốt cục cũng tìm được một nam thanh niên diện mạo tuấn tú trông cực kỳ chính khí mà rất có thể là Lệnh Hồ Xung, nghĩ đến Đông Phương nhà mình nếu theo tình tiết trong truyện chính là chết bởi tay cái tên kia, thiện cảm đối với hắn chỉ phút chốc đã biến mất tăm mất tích.
Giáo chủ đại nhân thấy sự khó chịu hiển hiện trên mặt Tô Diễm, ghé vào tai anh cười nói: “Sao nào, đang thấy Lệnh Hồ Xung không giống như trong tưởng tượng sao?”
Võ công Tô Diễm không cao bằng giáo chủ đại nhân, không dám lộn xộn, chỉ sợ bị bên dưới phát hiện, đành phải thật cẩn thận ghé sát vào tai y: “Giờ ta không thích hắn, chỉ vì một nữ nhân mà dám giết ngươi.”
Nghe được lời này của Tô Diễm, giáo chủ đại nhân cũng nhoẻn miệng cười, đưa tay miết lên bàn tay đang đặt trên lưng mình: “Lần này võ công ta tiến bộ vượt bậc, đủ sức đánh cho đám người Nhậm Ngã Hành tơi bời hoa lá, ngươi còn canh cánh làm gì?”
Tô Diễm nhìn đám người bên dưới kia đã đi xa, mới kéo giáo chủ đại nhân qua, ngấu nghiến gặm cắn môi y: “Ta biết ngươi võ công cao, nhưng mà của ta thì không cao a, bọn họ vốn là công kích ta khiến ngươi phân tâm, thật quá hèn chán.”
“Ngươi đã ghét bỏ như vậy thì chờ đến khi bọn chúng lên Hắc Mộc Nhai, cùng giết sạch là tốt rồi.” Giáo chủ đại nhân nhìn bộ mặt đen ngòm của Tô Diễm mà tâm tình tốt hẳn lên, “Ta đói rồi, về thôi.”
“Ừ. Về rồi đưa ngươi đi ăn sủi cảo, mấy hôm trước ta nghe bảo có nhà làm sủi cảo khá ngon.” Tô Diễm nắm tay giáo chủ đại nhân kéo lên môi hôn, ôm người kia rồi cứ thế nhảy từ trên cây xuống.
“Khinh công này của người, có rảnh cũng nên rèn luyện đi, để lỡ có chạy trốn cũng có thể chạy nhanh chút.” Giáo chủ đại nhân tức cười nhìn Tô Diễm nhảy xuống xong lại xuýt xoa xoa chân.
“Chờ về đến Hắc Mộc Nhai ngươi dạy ta…”
Nếu Lệnh Hồ Xung đã xuống núi, vậy cách ngày lên núi cũng không xa nữa. Tô Diễm cùng giáo chủ đại nhân mấy ngày nay dạo chơi cũng coi như tận hứng, hôm sau liền thu dọn đồ đạc lên Thiếu Lâm. Làm khách không mời, Tô Diễm tự nhiên sẽ không cứ thẳng thềm đá mà leo, vì thế giáo chủ đại nhân võ công đệ nhất thiên hạ liền kéo theo Tô Diễm nhẹ nhàng đạp cây mà lên, lúc toàn bộ đám người võ lâm chính phái còn đang trèo bậc đá đã lên đến Thiếu Lâm vắng tanh, hai người tản bộ bên trong hồi lâu, Tô Diễm tính thấy còn một lát nữa mới có người lên, liền kéo giáo chủ đại nhân sang một bên, từ trong vạt áo lôi ra một bọc gì đó, mở ra mới thấy một đống bình bình lọ lọ.
“Ngươi mang mấy thứ này lên đây làm gì?” Giáo chủ đại nhân cầm một hạp son, mở ra ngửi ngửi, “Mùi hương này khá thanh đạm.”
“Tất nhiên là để ngươi cải trang rồi,” Tô Diễm ấn giáo chủ đại nhân ngồi xuống đùi anh, bắt đầu cầm một đống bình lọ đổi tới đổi lui, “Ngươi đến lúc gặp người khác cần phải ngụy trang sao cho giống chính đạo đệ tử một chút, giờ ta giúp ngươi che đậy một chút, bình thường ngươi đều quá đẹp, sẽ khiến người khác chú ý đến ngươi.”
Giáo chủ đại nhân nhíu mày, để Tô Diễm đem cao dược vàng vàng quệt lên mặt mình. Khuôn mặt Tô Diễm ghé lại thật sát, cực kỳ nghiêm túc tô tô vẽ vẽ lên mặt giáo chủ đại nhân, khiến y bất giác nở nụ cười.
“Xong rồi, ngươi nhìn xem.” Tô Diễm lấy ra một chiếc gương bạc, đưa cho giáo chủ đại nhân. Mặt giáo chủ đại nhân giờ vàng ệch, màu da xấu xí, khí sắc cũng khác, nhìn qua đến cả ngũ quan ban đầu cũng không nhận ra.
Có chút không tin sờ sờ mặt, giáo chủ đại nhân nhìn về phía Tô Diễm: “Thuật dịch dung này của ngươi là học ở đâu ra thế?”
“Trước kia học qua một lớp hóa trang, về sau đều là tự nghiên cứu.” Tô Diễm nhớ hồi đó bị mấy cô bé trong công ty quấn lấy kéo đi học trang điểm, bị ép phải trang điểm cho mấy cô bé ấy, chỉ thấy tất cả những chuyện đó, dường như đều đã xảy ra từ rất lâu rất lâu rồi, “Sau này sẽ kể thêm chuyện của ta cho ngươi nghe.” Nhìn sắc mặt giáo chủ đại nhân dường như có chút giận dỗi, Tô Diễm trấn an nói.
Giáo chủ đại nhân thản nhiên gật gật đầu.
Chẳng mấy chốc, đám chính phái nhân sĩ kia liền đều xuất hiện, Tô Diễm cùng giáo chủ đại nhân đứng ở cửa, bắt lấy thời cơ liền trà trộn vào, yên lặng quan sát.
Một lát sau, đám người Nhậm Ngã Hành xuất hiện tại Thiếu Lâm, Tô Diễm rướn đầu lên nhìn kĩ, bộ dạng Nhậm Ngã Hành quả thật khí phách, có điều có khí phách mấy thì vẫn là một lão già, nhìn đến Hướng Vấn Thiên cùng Nhậm Doanh Doanh theo sau hắn, Tô Diễm lại cười lạnh.
“Đừng để loại người đó làm tâm trạng xấu đi.” Giáo chủ đại nhân kéo kéo tay Tô Diễm, nhẹ giọng nói.
“Nhưng mà ta thấy bọn chúng rất ngứa mắt.” Tô Diễm cau mày, nhìn Nhậm Ngã Hành bắt đầu mở lời với đám nhân sĩ chính đạo kia, lại nhìn đến Hướng Vấn Thiên bám sau, quay sang cho giáo chủ đại nhân nét mặt đương nhiên phải thế khẽ hỏi, “Năm đó sao ngươi không giết hắn?”
Giáo chủ đại nhân nhìn bộ dáng này của Tô Diễm, cười nói: “Tâm cơ võ công của hắn như vậy, cũng chẳng gây ra nổi sóng gió gì, tất cả đều là chuyện nhỏ, ngươi không cần lo lắng, nếu ngươi vì mấy việc cỏn con này mà thấy bức bối, đêm nay ta sẽ giết hết bọn chúng, được không?”
“Ừm…” Tô Diễm nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, lại vẫn lắc lắc đầu, “Vẫn là chờ bọn hắn lên Hắc Mộc Nhai rồi tính sau, ta sợ nếu lỡ mà kịch tình thay đổi, sẽ khiến thế cục khó nắm giữ.”
Trên sàn đấu đã bắt đầu tỉ thí, Tô Diễm nhìn Nhậm Ngã Hành đấu với Phương Chứng, lại nghĩ tới một thân võ công không lên nổi mặt bàn của mình, cực kỳ bất đắc dĩ thở dài, nắm lấy tay giáo chủ đại nhân bên cạnh: “Đông Phương, về rồi ngươi giúp ta tập võ đi.”
Giáo chủ đại nhân nhìn Tô Diễm ủ rũ liền biết người này đang nghĩ gì, thấp giọng ừ một tiếng.
Tô Diễm nắm chặt tay giáo chủ đại nhân không buông, nhìn Nhậm Ngã Hành thắng rồi lại cùng Tả Lãnh Thiện đấu tiếp, không địch lại liền gọi Lệnh Hồ Xung, nhìn đến Nhạc Bất Quần vung kiếm đòi giết Lệnh Hồ Xung, Tô Diễm đột nhiên nhớ đến cái gọi là Tịch tà kiếm phổ, nhẹ giọng nói: “Nếu còn có thứ võ công bắt buộc phải tự cung, vậy ngươi có muốn thấy không?”
Giáo chủ đại nhân nhướn mày nhìn thoáng Tô Diễm, tựa tiếu phi tiếu: “Chẳng lẽ còn có thứ như thế nữa sao?”
“Chính là Tịch tà kiếm phổ của Lâm gia a, ngươi nếu nuốn, ta sẽ thu hồi lại cho ngươi.” Tô Diễm nhớ rõ thứ kia hẳn là ở trên nóc nhà Lâm gia. Nếu mất, vậy cứ bám dính lấy Nhạc Bất Quần chờ hắn quẳng thứ kia xuống núi rồi sau đó đi nhặt về cũng được a.
Có điều giáo chủ đại nhân lại chẳng chút hứng thú mà lắc đầu: “Nếu Tịch tà kiếm phổ có uy lực như Quỳ hoa bảo điển của ta thì Lâm gia đã không sa sút đến mức này, thứ đó vẫn là để lại cho bọn họ giành giật đi.”
Xem đến lúc sau, Tô Diễm cảm thấy cuộc luận võ này cũng chằng còn gì hay ho, liền kéo tay giáo chủ đại nhân cùng nhau bỏ đi.
“Võ công cái tên Nhậm Ngã Hành kia không bằng được ngươi đúng không?” Hai người chầm chậm rảo bước theo sơn đạo, Tô Diễm nhíu mày hỏi.
“Kể cả Hướng Vấn Thiên cũng luyện hấp tinh đại pháp, cả ba người cùng liên thủ, đối với ta mà nói chẳng qua cũng chỉ là một trò cười.” Giáo chủ đại nhân không chút bận tâm, “Ngươi đừng lo lắng quá nhiều như vậy, võ công ta vốn đã hiếm người địch nổi, hiện tại trừ được hàn khí trong cơ thể, chẳng còn gì để lo lắng nữa.”
Tô Diễm nhìn khóe miệng cười khẽ của y, cúi đầu đặt lên đó một nụ hôn, trong mắt ánh lên sát khí khó gặp: “Bọn họ nếu thực dám lên Hắc Mộc Nhai của ta, ngươi cứ thẳng tay giết chết hai lão thất phu kia là được, đỡ phải phiền toái về sau.”
Giáo chủ đại nhân tựa tiếu phi tiếu nhìn Tô Diễm: “Ngươi từ lúc nào cũng tâm ngoan thủ lạt như thế rồi.”
“Ta vốn vẫn ích kỷ, chẳng lẽ ngươi không nhận ra sao?” Tô Diễm lại cười mà hôn giáo chủ đại nhân, thuận tay kéo người kia dựa vào một thân cây ven đường.
“Bổn tọa chỉ thấy ngươi vô sỉ thôi.” Giáo chủ đại nhân thản nhiên nhìn Tô Diễm dùng thân mình ép chặt y vào gốc cây, lại nhìn người này trưng ra bộ mặt cực kỳ vô sỉ cười mà ngấu nghiến hôn xuống.
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
125 chương
20 chương
39 chương
18 chương
10 chương