CHƯƠNG 18 – KHỔ TÂM CỦA KHÚC DƯƠNG Hàn Duyệt hát vô cùng cao hứng, còn người nghe thì không nhất định cao hứng, thanh âm Hàn Duyệt không khó nghe, nhưng hát một thủ ca mà một câu trong đó bao hàm ít nhất ba làn điệu khác nhau, cả một thủ ca mà chưa hề lặp lại làn điều nào. Đơn giản mà nói, nếu không có điệu, còn tra tấn người khác hơn cả có điệu. Dương Liên Đình nhăn mày lại, liếc nhìn Hàn Duyệt, nhìn thấy Hàn Duyệt cưỡi lừa, trong mắt hơn vài phần hèn mọn cùng chán ghét, mặc dù không nói gì thêm, nhưng cái cằm hất cao, ánh mắt miệt thị, không lúc nào không biểu hiện ra vẻ tự hào cùng ngạo nghễ của mình. Tuy nói tính tình Hàn Duyệt rất tốt, nhưng không phải là không biết giận, trước kia khi còn ở nhà hắn là bảo bối mà người lớn trong nhà nâng niu, khi tới đây, tuy rằng chết vài lần, nhưng còn chưa bao giờ bị ai vứt bỏ, cho dù biến thành sủng vật, thì vẫn luôn được Đông Phương cưng chiều . Làm gì từng bị ai khinh bỉ như thế, không khỏi tức giận, hung hăng hừ một tiếng, càng thêm xác định quyết tâm muốn đi tìm Đông Phương, được Đông Phương bảo hộ. Lại không biết Đông Phương hắn tâm tâm niệm niệm, đang ngồi trong xe ngựa, vừa rồi cũng vì tiếng ca của hắn mà nhíu chặt mày. Chỉ nghe hai câu, liền bịt lỗ tai lại, không muốn nghe tiếp. Tất nhiên là không nghe được ca từ của Hàn Duyệt, cũng không biết con yêu tinh chim nhỏ mà mình luôn tưởng niệm, chính là người ngoài cửa sổ.Dương Liên Đình vừa lên Hắc Mộc Nhai không bao lâu, đã được Đông Phương coi trọng, một đường vui vẻ tiến lên, gặp đa phần là bọn a dua nịnh hót, sớm không còn là tiểu nhân vật trước kia khắp nơi phải nhìn sắc mặt người khác mà sống, bấy giờ, Hàn Duyệt biểu hiện lập tức châm ngòi lửa giận của Dương Liên Đình. Một khối bạc vụn bay thẳng vào đầu Hàn Duyệt, Dương Liên Đình được Đông Phương tự mình dạy, võ công đã không còn thấp như lúc mới vào Nhật Nguyệt Thần giáo, huống chi đối thủ của hắn là Hàn Duyệt căn bản không biết võ công. Đông Phương nhìn qua cửa sổ xe, tuy thấy động tác của Dương Liên Đình, nhưng không định nhúng tay, mà chỉ chú ý người đứng bên cây đại thụ ven đường, một cây tú hoa châm ẩn hiện trên đầu ngón tay.Hàn Duyệt muốn tránh cũng tránh không kịp, trong lòng vô hạn bi thúc, không biết lúc này sẽ xuyên thành động vậy, hay là trực tiếp chết nữa, đáng tiếc còn chưa kịp gặp Đông Phương nói một tiếng tái kiến. Một bàn tay che trước trán Hàn Duyệt, năm ngón tay tay kia thon dài, trắng nõn như ngọc, khối bạc vụn đoạt mệnh trong mắt Hàn Duyệt, đã bàn tay kia dễ dàng bắt lấy: “Hừ, ta không biết giáo chúng bây giờ lại bá đạo tới mức này, ngay cả một người qua đường cũng có thể tuỳ ý xuống tay.” Tính tình Khúc Dương người trong Nhật Nguyệt Thần giáo đều biết, sang sảng không màng thế sự, không thích quyền thế, một lòng chỉ yêu âm luật, cơ hồ không ai thấy ông nổi giận. Thế nhưng hiện tại, Khúc Dương thật sự tức giận, những chuyện Dương Liên Đình làm trong Nhật Nguyệt Thần giáo, ông tuy có nghe, nhưng không quan tâm. Nếu Dương Liên Đình muốn giết đích thực chỉ là một người qua đường, Khúc Dương có thể chỉ than một tiếng, rồi xem như không thấy, dù sao, Dương Liên Đình hiện tại rất được giáo chủ tín nhiệm Thế nhưng, người gã muốn giết là Hàn Duyệt, Khúc Dương vốn có hảo cảm với Hàn Duyệt, trong khoảng thời gian ở chung này, Hàn Duyệt mặc dù không hiểu âm luật, nhưng Khúc Dương vẫn đem xem hắn là tri kỷ là đệ đệ, nói đến đây, hôm nay Hàn Duyệt ở một mình trên đường, cũng là do ông an bài. Ông vốn chỉ muốn xem cuộc vui, lại không ngờ thiếu chút nữa hại chết Hàn Duyệt, hối hận phẫn nộ khiến cho vị trưởng lão nổi tiếng hiền lành trên Hắc Mộc Nhai, lần đầu tiên biểu lộ ra tâm tình của mình. Lúc Dương Liên Đình vừa vào Nhật Nguyệt Thần giáo, Khúc Dương còn chưa rời đi, chỉ là khi đó, Dương Liên Đình địa vị thấp, căn bản không có tư cách nhận thức vị trưởng lão như Khúc Dương. Chờ Dương Liên Đình được Đông Phương đề bạt, Khúc Dương đã rời khỏi Hắc Mộc Nhai, một mặt là vì tìm kiếm quảng lăng tán, còn mặt khác là không muốn tham dự những tranh đấu trong giáo. Đơn giản mà nói, thì Dương Liên Đình căn bản không biết Khúc Dương, cho nên ngay cả ngựa cũng không thèm xuống, mặc dù có chút sợ hãi võ công của Khúc Dương, nhưng nghĩ Đông Phương ngay bên cạnh mình, liền trực tiếp quát lớn nói: “Ngươi là người nào, sao dám nhúng tay vào chuyện của thần giáo.” Khúc Dương tức giận cười ra tiếng, nói: “Đông Phương giáo chủ, lão hủ thật sự là thẹn với thần giáo, hiện giờ lão hủ không còn chút uy tín trong giáo, ngài cho phép lão hủ từ chức hữu sử này thôi.” Khúc Dương vừa nói ra, kinh sợ không chỉ có đám người Dương Liên Đình, còn có cả Hàn Duyệt, một tiếng Đông Phương giáo chủ kia, Hàn Duyệt nghe vô cùng rõ ràng, đôi mắt to tròn chớp chớp, lại chớp chớp, có chút kích động thậm chí có chút hoài nghi.Đơn giản vậy là gặp được Đông Phương rồi? Đông Phương ở bên trong xe? Hung hăng trừng mắt nhìn chiếc xe ngựa, tựa như muốn huỷ xe, hoặc trực tiếp kéo người trong xe ra, hảo hảo nhìn cho kỹ. “Khúc trưởng lão, ngươi đã lâu chưa trở về thần giáo, cho nên Liên đệ mới không biết ngươi, Liên đệ, còn không mau xin lỗi Khúc trưởng lão.” Thanh âm quen thuộc từ trong xe truyền ra, một bàn tay trắng nõn vén rèm lên, vạt áo màu nghệ ánh vào mắt Hàn Duyệt.Mái tóc dài đen như mực được ngọc trâm vén cao lên, trường bào màu nghệ càng khiến làn da Đông Phương thêm trắng, đai lưng thêu hoa văn tường vân, bó buộc vòng eo tinh tế mà mềm dẻo, thắt lưng mang ngọc bội, phát ra thanh âm thanh thúy. Dương Liên Đình cũng rất nhạy bén, lập tức xuống ngựa, quỳ một gối trước mặt Khúc Dương: “Thuộc hạ có mắt không thấy thái sơn, đắc tội trưởng lão, thỉnh trưởng lão xử phạt.” Khúc Dương hận không thể giết chết loại tiểu nhân thế này, nhưng ý của Đông Phương giáo chủ, rõ ràng là muốn bảo vệ người này, chỉ phải nhịn cơn tức, mở miệng nói: “Người không biết không có tội.” Bốn người khác cũng quỳ gối đằng sau Dương Liên Đình, trán chạm đất, căn bản không dám mở miệng, nghe Khúc Dương nói vậy, mới nhẹ nhàng thở ra, biết mạng nhỏ đã được bảo vệ, đồng loạt hô: “Tạ ân trưởng lão không giết.” Hàn Duyệt đầu tiên là nghe được một tiếng Liên đệ, trong lòng bỗng xuất hiện một tình tự khác thường, thầm mắng mình đến chậm một bước, hắn chiếu cố Đông Phương tốt như vậy, cuối cùng vẫn bị người này đoạt đi, trong lòng hậm hực, có chút mất mác còn có chút phẫn nộ. Nhưng, nhìn Đông Phương bước xuống xe ngựa, lại bị dáng người Đông Phương hấp dẫn, phần khí phách cùng tiêu sái kia, từng cử động đều ẩn chứa tao nhã, ẩn ẩn quyến rũ, càng làm Hàn Duyệt thấy đóa hoa tươi Đông Phương đã bị bãi phân trâu Dương Liên Đình làm bẩn. (Duyệt ka của ta, càng ngày càng học xấu, sao có thể nói thế này?) Chẳng qua y cũng thấy Đông Phương bảo Dương Liên Đình bồi tội, Hàn Duyệt kỳ quái, nếu Đông Phương thật sự chọn thằng nhãi Dương Liên Đình kia, thì tuyệt đối sẽ không để Dương Liên Đình làm thế, mà trực tiếp động thủ lấy tánh mạng Khúc Dương mới đúng. Trong nhất thời đầu hắn đầy hỗn loạn, ngay cả lừa cũng quên xuống.Dương Liên Đình không phải quân tử, từ việc gã vì quyền thế mà lấy lòng Đông Phương, thậm chí chủ động câu dẫn Đông Phương có thể nhìn ra. Gã thấy mình quỳ xuống nhận lỗi, mà cái tên gây họa kia vẫn ngồi trên lừa, tự cao tự đại, trong lòng tất nhiên phẫn hận, nhẫn hết xuống đáy lòng, thề có cơ hội nhất định sẽ cho người này trả một cái giá thật lớn.Hàn Duyệt không biết phút thất thần của mình, đã khiến bản thân đắc tội một tên tiểu nhân tàn nhẫn như vậy, mà sợ dù hắn có biết cũng sẽ không để ý, dù sao hận thù của hắn cùng Dương Liên Đình, từ rất lâu trước kia đã là nhất định. “Vị tiểu huynh đệ này, là bằng hữu Khúc trưởng lão vừa nhận thức sao?” Đông Phương liếc mắt nhìn Hàn Duyệt, thấy người này có mấy phần quen thuộc, nên cố tình mở miệng hỏi. “Phải” Khúc Dương ôm cầm cười hỏi: “Uy, ngươi hôm nay chuẩn bị nói tên gì?” “Là ý gì?” Đông Phương có chút nghi hoặc, đối với Khúc Dương, Đông Phương vẫn rất có hảo cảm, ông là người chân chính vô tâm với quyền lợi, ngay cả lúc trước khi Đông Phương còn chưa làm Phó giáo chủ, đã từng gặp qua trưởng lão Khúc Dương, nhưng Khúc Dương không hề tỏ ra kiêu ngạo ngược lại đầy hòa khí. Đó cũng là nguyên nhân khi Đông Phương lên làm giáo chủ, căn bản không ước thúc cũng không thương tổn Khúc Dương. Khúc Dương dù không biết nguyên nhân, nhưng biết Hàn Duyệt một lòng muốn tìm Đông Phương, chỉ bằng diện mạo Hàn Duyệt cùng Nhạc Bất Quần giống nhau, nếu Đông Phương nghĩ tới, cho dù y nể mặt ông không lấy mạng Hàn Duyệt, thì Hàn Duyệt tuyệt đối không thể ở cạnh y, cho nên có tâm giúp Hàn Duyệt một phen: “Kỳ thật ta lần đầu tiên gặp hắn, còn tưởng rằng hắn là Nhạc Bất Quần, nên chủ động đáp lời, ai ngờ hắn nói mình tên Hoàng Dược Sư, ta cũng từng hoài nghi hắn, sợ hắn có âm mưu, nên đi chung với hắn, vừa đi được chưa tới hai ngày thì đã xách định được hắn chỉ là có diện mạo giống Nhạc Bất Quần mà thôi, sau lại thấy nhân cách hắn không tồi, liền kết làm huynh đệ với hắn.”“Dọc theo đường đi hắn đã nói tên mình cho 3 người, một lần gọi Chu Bá Thông, một lần gọi Diệp Cô Thành, còn cả một lần gọi là Tất Tạp Thu.” “Hắn lần nào cũng nói trước mặt ngươi?” Đông Phương nhìn Hàn Duyệt đang xuống lừa, đối người này càng thêm hứng thú . “Phải, hắn chì là không muốn nói tên thật cho ta biết, kỳ thật giáo chủ ở cùng hắn vài ngày, sẽ biết ta vì sao khẳng định hắn không phải Nhạc Bất Quần, là một hảo huynh đệ, hắn a rất mềm lòng cũng rất trẻ con.” Trong thanh âm Khúc Dương có chút bất đắc dĩ, còn có mỉm cười cùng bao dung đối với bằng hữu.Đông Phương đã biết thái độ của Khúc Dương, cũng nhìn ra, người đang cười ngây ngô trước mắt này, quả thật giống Hoa Sơn tiền chưởng môn Nhạc Bất Quần như đúc, trong lòng hoài nghi nhưng trên mặt lại không lộ ra chút nào, chủ động mở miệng: “Ta nên gọi ngươi là gì? Hoàng Dược Sư? Chu Bá Thông? Diệp Cô Thành hay là Tất Tạp Thu?” Nghe Đông Phương hỏi vậy, Hàn Duyệt mới sửng sốt, nháy mắt một cái, bỗng nhiên ý thức được một chuyện, liễm đi nụ cười, thanh âm cũng thấp xuống: “Ta tên Hàn Duyệt.” Sợ Đông Phương không tin còn bỏ thêm câu: “Lần này là thật.” “Hàn Duyệt huynh đệ, ta nhận thức ngươi lâu như vậy, ngươi không chịu nói cho ta biết tên thật, giáo chủ vừa hỏi ngươi đã nói, thật là trọng bên này khinh bên kia a.” Khúc Dương giả phẫn nộ, nói. Hàn Duyệt nhìn Đông Phương lại nhìn Khúc Dương, mang theo ai oán, không hé răng, Hàn Duyệt mới vừa nhớ đến một chuyện, thì phải là Đông Phương căn bản không biết hắn. Chẳng lẽ muốn hắn kéo tay Đông Phương nói, kỳ thật ta từng làm phụ thân ngươi, chẳng qua ở trong thân thể đó chưa được bao lâu thì đã chết, kỳ thật ta cũng từng giúp ngươi tự cung, nhưng mà sau đó đã bị ngươi đánh nát, tiểu thiếp của ngươi ta cũng làm từng làm một lần, nhưng mà đã bị ngươi tự tay bóp chết. Ta còn từng làm chim của ngươi, vì giáo chủ vị của ngươi, đã chết. Nhưng mà ngươi lại giúp Liên đệ của ngươi khi dễ ta, suýt nữa đã giết ta. Hàn Duyệt rất bi thúc, vẻ mặt như bị tất cả mọi người vứt bỏ, nước mắt lưng tròng. Đông Phương thấy vậy cũng động tâm, thấy người này rất quen thuộc, ánh mắt đó rất giống ánh mắt của bé con khi không ăn được thứ mình muốn, trong lòng dù có hoài nghi với Hàn Duyệt nhưng cũng đã thêm phần hảo cảm. “Có ai không tin ngươi sao.” Đông Phương khanh khách cười mở miệng: “Khúc trưởng lão cùng Hàn huynh đệ muốn đi đâu?” Khúc Dương thấy Đông Phương như vậy, biết Đông Phương không quen Hàn Duyệt, sợ là Hàn Duyệt tự ý đến tìm Đông Phương, dù không biết mục đích của hắn, nhưng Khúc Dương vẫn muốn giúp Hàn Duyệt một phen, mở miệng nói: “Ta nhận được tin tức chuẩn xác nói, quảng lăng tán chôn trong mộ Thái Ung, nhưng . . . . . . . . . . .” Có chút khó xử nhìn Hàn Duyệt: “Hắn căn bản không có kinh nghiệm giang hồ, ta lo hắn đi một mình.”Đông Phương tất nhiên hiểu ý Khúc Dương, cộng thêm hắn còn đang hoài nghi Hàn Duyệt, lần này chuyện ở phân đà là do nhân sỹ chính phải gây ra, y thấy mang theo Hàn Duyệt đi cùng, có thể sẽ biết được hắn là Nhạc Bất Quần thật hay chỉ là người giống người, cũng dễ xác định xem lần này có phải lại là âm mưu của chính phái không. “Khúc trưởng lão nếu yên tâm, vậy hãy để Hàn huynh đệ đi với ta, ta dẫn hắn du ngoạn một phen.” Nếu không phải vì Khúc Dương, sợ Đông Phương hiện tại đã động thủ giải quyết Hàn Duyệt, như vậy cho dù thật sự có âm mưu, cũng sẽ khiến hắn không thực hiện được, đã có chủ ý, chỉ chờ Khúc Dương rời đi, sẽ giải quyết người này. Đông Phương mặc dù có vài phần hảo cảm với Hàn Duyệt, nhưng lợi ích của mình cùng thần giáo so với chút hảo cảm này đương nhiên quan trọng hơn. “Đi với giáo chủ, thuộc hạ tất nhiên là yên tâm.” Khúc Dương cười tủm tỉm mở miệng, vỗ vỗ vai Hàn Duyệt, nói: “Hàn huynh đệ, trước mặt giáo chủ, ngươi nguyện ý làm đệ đệ của ta không?” Đông Phương mắt tối xuống, lưu quang chớp động, có chút kinh ngạc nhìn Khúc Dương, xem ra Khúc Dương rất coi trọng người này, dùng bản thân để bảo vệ người này an toàn. Bất quá, Đông Phương suy nghĩ lại, quyết định cứ tạm thời giữ hắn lại cạnh mình, nếu thật sự là Nhạc Bất Quần thì giết, Khúc Dương cũng không dám nói gì, hơn nữa sẽ sinh áy náy với y, nếu không phải, vậy cứ tiếp tục giữ bên cạnh, xem như một nhược điểm của Khúc Dương, còn không sợ ông ta không dụng tâm với bổn giáo sao. Hàn Duyệt không biết người bên cạnh mình, tâm tư đã chuyển đi chuyển lại mấy vòng, càng không biết Khúc Dương vì hắn mà bỏ ra tâm tư nhiều thế nào, chỉ là hắn rất thưởng thức Khúc Dương, huống chi, Khúc Dương giúp hắn mở miệng, để hắn có thể ở lại cạnh Đông Phương bên người, tất nhiên là nguyện ý nhận ông làm đại ca, trực tiếp mở miệng nói: “Đại ca.” “Hảo, hảo huynh đệ, giáo chủ, ta giao đệ đệ này của mình cho ngươi.” Khúc Dương cười to hai tiếng: “Hắn không hiểu chuyện, giáo chủ cần phải thông cảm nhiều a.” “Khúc trưởng lão yên tâm, đãi ngộ của hắn sẽ như của ngươi.” Đông Phương cười nói, chỉ là đãi ngộ không phải địa vị. “Hảo. Vậy giáo chủ ta cáo từ trước.” Khúc Dương cũng hiểu được ý của Đông Phương, nhưng ông cũng rất hài lòng, dù sao nếu giáo chủ đã nói vậy thì không ai trong Nhật Nguyệt Thần dám lãnh đạm với Hàn Duyệt, Dương Liên Đình cũng không dám dễ dàng gia hại hắn.“Chúc Khúc trưởng lão đạt thành tâm nguyện.” Đông Phương nói. “Mong được như lời giáo chủ .” Khúc Dương lại nhìn Hàn Duyệt, kỳ thật nếu không phải đó là tâm nguyện của Hàn Duyệt, Khúc Dương rất muốn mang Hàn Duyệt rời đi: “Hàn Duyệt, ngươi đi theo giáo chủ, con lừa này ta cưỡi đi.” “Hảo.” Hàn Duyệt đưa dây buộc là cho ông, nhìn Khúc Dương có chút không nỡ: “Đại ca, trên đường cẩn thận.” Hết đệ thập bát chương – Khổ tâm của Khúc Dương Đăng bởi: admin