Edit: Voicoi08 Giữa trưa hè, Du Thanh Quỳ ôm Giảo Giảo đến nhà Thời Diệu chơi. Cô quen cửa quen nẻo, nhẹ tay nhẹ chân đi thẳng đến trước cửa phòng của Thời Diệu, cô ghé sát vào cửa, nhẹ nhàng kêu một tiếng ‘meo’ mềm như bông. Giảo Giảo trong ngực cô ngẩng đầu, ánh mắt mờ mịt nhìn về phía chủ nhân của nó, sao hôm nay cô chủ lại phát ra tiếng kêu như vậy? Tuy rằng không ai thấy nhưng Du Thanh Quỳ vẫn có chút ngại ngùng dán lỗ tai lên của nghe ngóng, lau một lúc lâu cũng không thấy Thời Diệu ra mở cửa. Chờ khi cô vặn tay nắm cửa đi vào mới phát hiện ra Thời Diệu đang ngồi úp mặt xuống bàn ngủ mất tiêu. Giữa trưa hè, chút gió mang theo sự thoải mái, gió mang theo hương thơm của cây cỏ thổi vào phòng, khiến giấy vẽ trên bàn như muốn bay. Du Thanh Quy đi đến gần nhìn một cái, sau đó cười trộm. Đúng như cô dự đoán, bây giờ Thời Diệu chỉ vẽ cô. Giảo Giảo giống như cũng muốn nhìn bức tranh, nhẹ nhàng nhảy khỏi lồng ngực Du Thanh Quỳ đi về phía bàn, tiến vào bên cạnh chủ nhân cũ của nó, nhẹ nhàng thè lưỡi nhỏ ra liếm liếm. “Thanh Quỳ, đừng nghịch.” Thời Diệu mơ mơ màng màng vươn tay lau mặt, Du Thanh Quỳ đứng một bên lại đỏ bừng cả mặt. Rõ ràng là Giảo Giảo làm, sao anh lại có thể cho rằng là cô chứ? Cô đưa tay muốn gọi Thời Diệu tỉnh, nhưng đột nhiên lại nhớ ra điều gì đó, cúi đầu tìm trong túi nhỏ của cô. Gần đây, Du Trạch Ngôn mới có được một khối ngọc thạch tốt, ông tìm người khắc thành con dấu nhỏ rồi làm thành móc treo chìa khóa cho cô. Du Thanh Quỳ cẩn thận lấy con dấu xuống, lại nhẹ nhàng bước đến bên cạnh giá sách của Thời Diệu lấy ra một hộp mực để đóng dấu, cẩn thận ấn xuống, sau đó nhẹ nhàng cầm ấn thử trên giấy. Lê,q,d Xong tất cả, cô mới càng thêm nhẹ nhàng, gần như nín thở, in một cái lên mặt Thời Diệu. Hừ! Cho anh chừa cái tội dám nghĩ em hôn anh. Du thanh Quỳ nhìn trên mặt Thời Diệu hiện lên ba chữ hồng hồng gọn gàng, cô mím môi cười. Du Thanh Quỳ lấy di động ra, tắt âm đi, sau đó bắt đầu chụp ảnh. Trong màn ảnh, Thời Diệu đẹp đến mức không cần sửa đổi, nhưng Du Thanh Quỳ vẫn chọn thêm một khung hình mùa hè, sau đó mở weibo và đăng lên kèm theo câu nói: “Đóng dấu có hiệu lực, anh là của em.” Du Thanh Quỳ nhìn dòng chữ ‘đăng thành công’ cô không nhịn được mà hơi mỉm cười. Cô nghiêng đầu nhìn dáng vẻ khi ngủ của Thời Diệu, đột nhiên cô lại cảm thấy có chút ngượng ngùng vì đã làm việc xấu. Trong lòng cô đang có âm thanh đấu tranh, ngay cả Giảo Giảo cũng có chút // <img alt="" data-cfsrc="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3474402.png" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3474402.png" data-pagespeed-url-hash=175652214 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>