Editor:Voicoi08 Du Thanh Quỳ xoay người, quay mặt về phía ngoài cửa xe. Hai tay của Thời Diệu khoát lên chỗ dựa của hai chiếc ghế ngồi bên cạnh Du Thanh Quỳ, giống như mười phần vô ý vòng Du Thanh Quỳ vào ngực. Thời Diệu ngẩng đầu nhìn cửa kính, trên cửa kính đang hiện lên dáng vẻ Du Thanh Quỳ đứng cúi đầu. “Không vui mừng sao?” Mãi cho đến khi xuống xe, hai tay của Thời Diệu đều đặt bên cạnh cô để che chở cô, lúc xuống xe,  cậu cũng đi sau lưng cô, mỗi người vội vàng xuống xe muốn chen chúc với Du Thanh Quỳ đều bị cậu nhỏ giọng nhắc nhở và đưa tay ra cản. Đáng tiếc, cô gái ngốc kia không biết gì cả. Vùng núi Nam Tiêu có địa hình rất dốc, có những chỗ ngay cả bậc đá cũng không có, chỉ có thể bám vào hàng rào trèo lên núi đá. Du Thanh Quỳ trèo nửa giờ, đầu đầy mồ hôi, thở hồng hộc. Cô dừng lại mấy lần, xoay người chờ Lâm Tiểu Ngộ. Tình trạng của Lâm Tiểu Ngộ còn kém cả cô, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, người cũng tụt lại ở cuối cùng. Du Thanh Quỳ nghiêng người dựa vào một tảng đá, nhường những học sinh khác đi lên trước, sau đó đi xuống một đoạn tìm Lâm Tiểu Ngộ. “Tiểu Ngộ, cậu có mệt lắm không?” Du Thanh Quỳ mở chai nước khoáng đưa cho Lâm Tiểu Ngộ. Lâm Tiểu Ngộ nhận cái bình, lúc cô uống nước, cái tay cầm bình nước cũng khẽ run. “Uống chậm thôi, chậm thôi.” Du Thanh Quỳ vội vàng giúp cô nâng cái bình. Lâm Tiểu Ngộ uống nước xong, vẻ mặt rất khó nhìn, cô dựa người vào tảng đá há mồm thở dốc. Thời Diệu nhảy vài bước đến nơi, dùng mu bàn tay đặt lên trán của Lâm Tiểu Ngộ, nói: “Đừng trèo nữa, ngồi cáp treo lên đi.” Lâm Tiểu Ngộ cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Cháu chưa được trèo núi bao giờ….” “Ngẩng đầu lên nhìn xem núi này như thế nào? Cháu xác định là mình có thể trèo lên sao?” Thời Diệu làm mặt lạnh. “Cháu….” Lâm Tiểu Ngộ ngẩng đầu nhìn núi cao trước mặt, cô cũng bắt đầu cảm thấy sợ. Du Thanh Quỳ  một bên vội vàng nói: “Tôi và Tiểu Ngộ trèo từ từ, cũng không vội vàng mà. Chúng tôi trèo một lúc lại nghỉ một lúc, đi lên chậm một chút cũng không sao mà.” Thời Diệu nhìn Du Thanh Quỳ một cái, lại nhìn về phía Lâm Tiểu Ngộ nói: “Tự cháu nhìn cho rõ ràng, chỗ này còn có cáp treo, đến tí nữa khi không thể trèo nổi nữa cũng không còn cáp treo để đi lên đâu. Đến lúc đó không thể đi lên mới thấy xấu hổ, cũng đừng có mà khóc nhè.” Lâm Tiểu Ngộ ngẩng đầu nhìn thoáng qua núi cao phía trước mặt, cả bóng lưng của các bạn học đã xa dần, lúc này mới nhỏ giọng nói: “Cháu không trèo nữa, cháu ngồi cáp treo….” “Đi thôi.” Thời Diệu đưa cô đi về phía có xe cáp, vừa đi vừa nghe điện thoại. “Alo, ba. Vâng. Tài liệu trò chơi con có xem qua rồi, nhưng nét vẽ ban đầu….” “A…” Đột nhiên Lâm Tiểu Ngộ bị vấp bởi một hòn đá dưới chân, cả người cô ngã về phía trước, đâm thẳng vào lưng Thời Diệu. Di động trong tay Thời Diệu cũng rơi ra mặt đất, lăn thẳng xuống phía dưới núi đá đến chỗ dưới sườn đồi. “Tiểu Ngộ.” Du Thanh Quỳ đi bên cạnh vội vàng giữ cô lại. Thời Diệu nhìn chiếc di động rơi xuống núi, cậu đưa tay gõ một cái lên trán Lâm Tiểu Ngộ, đen mặt nói: “Thật sự là quỷ phiền toái.” Thời Diệu đưa tay về phía Lâm Tiểu Ngộ: “Di động.” “A.” lúc này Lâm Tiểu Ngộ mới vội vàng mở túi sách, lấy di động của mình đưa cho Thời Diệu. Thời Diệu tìm trong danh bạ đến tên ‘ông ngoại’, sau đó gọi đi. “Ba, không sao đâu, vừa rồi con không cẩn thận làm rơi điện thoại nên lấy điện thoại của Tiểu Ngộ dùng tạm. Vâng, ba nói đi…” ……. Chỗ mua vé cáp treo cũng không xa, lúc Thời Diệu nói chuyện điện thoại xong, cậu đưa điện thoại trả lại cho Lâm Tiểu Ngộ rồi lại tiếp tục đi về phía bán vé. Thời Diệu quay đầu nhìn Du Thanh Quỳ, hỏi: “Cậu muốn ngồi cáp treo không?” Du Thanh Quỳ hơi do dự. Lâm Tiểu Ngộ vội vàng nói: “Cậu không cần đi cùng mình đâu, cậu nhỏ cũng không cần đi lên với cháu. Một mình cháu ngồi cáp treo là được rồi, hai người leo núi đi.” Du Thanh Quỳ vẫn còn do dự, cô hỏi: “Một mình cậu ngồi cáp treo sẽ rất buồn chán?” “Không sao đâu.” Lâm Tiểu Ngộ nhìn qua đỉnh núi. “Tớ ngồi trên cáp treo còn có thể nhìn thấy rất nhiều phong cảnh mà các cậu không nhìn thấy đấy. Hơn nữa ngồi cáp treo sẽ nhanh chóng đến đỉnh núi, mình chờ các cậu ở đó.” “Vậy cũng tốt.” lúc này Du Thanh Quỳ mới yên tâm. Thời Diệu chỉ mua vé cho một mình Lâm Tiểu Ngộ. Lúc cáp treo khởi động, Lâm Tiểu Ngộ nằm úp lên cửa kính nhìn ra ngoài, lqd, nhìn thấy bóng lưng của Du Thanh Quỳ và Thời Diệu bắt đầu leo núi. Cô cúi đầu, tóc mái dài che kín hai mắt, có chút cô đơn. Có rất nhiều việc cô muốn làm mà chưa được làm bao giờ, cô chưa từng được leo núi, cô không biết bơi, không thể chơi bóng, cũng không thể chạy nhảy, thậm chí ngay cả chuyện một mình đi ra ngoài cũng là chưa bao giờ…… …… Du Thanh Quỳ nhìn thoáng qua Thời Diệu ở bên cạnh nói: “Thật ra tôi cảm thấy Tiểu Ngộ cũng rất muốn leo núi. Mặc dù sức khỏe của cô ấy không tốt lắm, nhưng mà mỗi người đều phải có tinh thần dũng cảm dám khiêu chiến với chính mình chứ.” “Dũng cảm? Vậy con thỏ có dám dũng cảm đi khiêu chiến con hổ không?” Thời Diệu hỏi lại. “Gì?” Du Thanh Quỳ sững sờ, cô không phản ứng kịp, Lâm Tiểu Ngộ leo núi thì có quan hệ gì với việc con thỏ khiêu chiến với con hổ. Cô kéo dây của balo, chạy chậm hai bước đuổi theo Thời Diệu. Sau đó cô vượt qua Thời Diệu, cầm rào chắn leo lên núi. Thời Diệu nhìn chiếc balo trên lưng cô, nặng trịch. “Đói quá, cậu có gì để ăn không?” Thời Diệu hỏi. Du Thanh Quỳ quay đầu lại nhìn cậu, nói: “Có khoai tây chiên, bánh mì, chocolate, thạch hoa quả, thịt bò khô, bánh đường…..” “Cậu nói như thế làm sao tôi biết những nhãn hiệu kia có hương vị như thế nào.” Du Thanh Quỳ tức giận nói: “Thật bắt bẻ.” Sau đó cô bỏ balo xuống, đưa cho Thời Diệu nói: “Tự cậu chọn đi.” Sau khi đưa balo cho Thời Diệu, Du Thanh Quỳ tiếp tục leo lên, đột nhiên quay đầu lại nói với Thời Diệu: “Cậu không được ăn thạch hoa quả, chỉ còn lại một cái cuối cùng thôi.” Thời Diệu cười một tiếng, đeo balo lên vai, giả vờ kéo khóa. Cậu tùy tiện lấy ra một túi khoai tây chiên, vừa ăn vừa đi sau lưng Du Thanh Quỳ. Du Thanh Quỳ cũng không có sức khỏe như những người hay vận động, không thì cũng không đứng thứ nhất theo thứ tự đếm ngực khi thi chạy 800m trong đại hội thể dục thể thao. Cô leo hơn hai mươi phút cũng có chút mệt mỏi, cô ngẩng đầu nhìn mặt trời, duỗi tay lau mồ hôi trên trán. “Này, mệt chết. Nghỉ tí đi.” Du Thanh Quỳ quay đầu lại đã nhìn thấy Thời Diệu ngồi trên một tảng đá đung đưa chân. Du Thanh Quỳ chau mày, hỏi: “Cậu muốn nghỉ thì cứ nghỉ đi, tại sao tôi phải chờ cậu?” “Cậu không thể có chút tinh thần đoàn kết sao? Cậu không thấy những người khác đều đi xa rồi sao? Hai người chùng ta rơi lại cuối cùng, vừa vặn làm bạn với nhau.” Thời Diệu vừa nói, một bên lười biếng lấy ra chiếc thạch hoa quả cuối cùng trong balo. “Này, thạch hoa quả là của tôi.” Du Thanh Quỳ chạy từng bước về phía Thời Diệu. Nhưng không ngờ cô bị trượt chân, bước hụt một bước, cả người như sắp ngã xuống núi. Nhưng không may là chỗ cô ngã không có hàng rào, chỉ có một khoảng trống. Du Thanh Quỳ muốn bám vào nhưng không được, cả người cô đều ngã xuống theo chỗ trống đó. Du Thanh Quỳ thầm nghĩ, “thôi xong”, nhưng cô cũng không kịp có phản ứng nào khác, cổ tay cô đột nhiên bị nắm lại. “Thời Diệu….” Vẻ lười nhác trên mặt Thời Diệu đã không còn, cậu nghiêm mặt kéo Du Thanh Quỳ lên, nhìn về phía bắp chân của Du Thanh Quỳ. Lúc Du Thanh Quỳ bị ngã xuống, bắp chân bên phải bị cọ sát tạo ra một vết rách to, vết rách cũng bắt đầu thấm máu ra ngoài. Du Thanh Quỳ hít vào một hơi. Cô nhón chân, ngồi trên tảng đá, sau đó co cả chân phải lên tảng đá. Cô cúi đầu nhìn cái chân bị thương, lông mày nhỏ cũng nhíu chặt lại: “Thật đáng ghét, mất mấy ngày không thể mặc váy…” Thời Diệu hơi dừng lại, không nghĩ rằng việc đầu tiên mà cô nghĩ đến lại là  không được mặc váy. “Không sao đâu, bây giờ là mùa thu, cũng có thể không mặc váy vài ngày.” Thời Diệu hỏi: “Đau không?” “Cũng đau…” Du Thanh Quỳ vươn tay về phía Thời Diệu. “Đưa balo của tôi cho tôi, trong đó có băng keo cá nhân.” Thời Diệu cũng không đưa balo cho cô, chỉ lấy băng keo cá nhân ở trong ngăn nhỏ của balo cho cô, sau đó đứng một bên nhìn Du Thanh Quỳ cúi đầu muốn dán băng keo cá nhân lên miệng vết thương. Vết thương ở bắp chân của cô cũng không nhỏ, một cái băng keo cá nhân làm sao có thể dán hết được, cho nên cô cầm băng cá nhân ước lượng một lúc lâu cũng không biết phải dán như nào. “Thôi, đừng dán nữa, đừng đụng vào vết thương là được. Tí nữa xuống núi rồi đến phòng khám băng lại.” Thời Diệu ngôi xuống bên cạnh Du Thanh Quỳ. Du Thanh Quỳ gật đầu, sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi, lại nhìn chỗ chân núi. Chỗ cô và Thời Diệu đang ngồi là giữa sườn núi, hình như vừa nhớ ra điều gì, cô nhíu mày hỏi: “Vừa rồi cậu nói với Tiểu Ngộ là chỗ này không có cáp treo đúng không?” “Đúng vậy, chỉ có thể tự leo lên.” Thời Diệu nhìn bắp chân của Du Thanh Quỳ, “Cậu còn leo lên được không?” Du Thanh Quỳ suy nghĩ một chút, lqd, rất nghiêm túc nói: “Bây giờ còn đau một chút, nhưng mà nếu ăn chút gì đó bổ sung năng lượng thì có thể hồi phục sức lực, tiếp tục leo lên.” Thời Diệu quay đầu, thà rằng cậu nhìn phong cảnh cũng không muốn nhìn dáng vẻ  nghiêm túc nói hươu nói vượn của Du Thanh Quỳ. “Này.” Đột nhiên Du Thanh Quỳ bóc vỏ rồi đưa cái thạch hoa quả cuối cùng cho Thời Diệu: “Cảm ơn cậu lúc nãy cứu tôi, đây là cái thạch hoa quả cuối cùng của tôi, tôi tặng cậu.”  Thời Diệu nhận lấy cái thạch hoa quả, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve quanh cái thạch, nghe Du Thanh Quỳ đang nói không ngừng. “Sớm biết thế này thì tôi đã ngồi cáp treo cùng Tiểu Ngộ luôn…. Chao ôi, ai có thể nghĩ tới chuyện này chứ, tảng đá có chút trơn, hơn nữa hàng rào kia cũng không an toàn. Theo tôi….. A…” Thời Diệu nhanh chóng nhét thạch hoa quả vào miệng Du Thanh Quỳ. “Huyên thuyên lắm điều, ăn nhanh rồi đi.” Thời Diệu đứng lên. Du Thanh Quỳ vừa ăn thạch hoa quả, vừa nhảy xuống khỏi tảng đá. “A…” Bắp chân đau quá. Thời Diệu quay người lại nhìn cô cười: “Hình như ăn ít quá, chưa bổ sung đủ năng lượng nha.” Du Thanh Quỳ cúi đầu nhìn bắp chân mình, không thèm để ý đến cậu. Thời Diệu cầm balo trên tảng đá, nhặt mấy túi đồ ăn vặt bày ở bên cạnh bỏ vào trong, thu dọn hết rác, rồi đeo balo lên trước ngực. Sau đó, Thời Diệu ngồi xổm xuống trước mặt Du Thanh Quỳ, nói: “Lên đi, heo mập nhỏ.” Du Thanh Quỳ sờ bụng mình một chút, sau đó bò lên lưng Thời Diệu. Cô nhỏ giọng nói: “Tôi không mập đâu…” Thời Diệu cười một tiếng, anh cũng thấy lạ, Du Thanh Quỳ ăn uống như vậy mà vẫn có dáng người nhỏ nhắn xinh xắn. Thời Diệu đứng lên, tay cậu đưa qua bắp chân Du Thanh Quỳ rất nhẹ nhàng, tránh chỗ bị thương trên chân cô.