[Đồng Nhân] Truyện Ngắn Của Cái Minh Và Đồng Bọn

Chương 25 : Phiên ngoại 8 – [Về bao che khuyết điểm]

Quách Tiểu Thạch biết yêu. Quách Phương khua chiêng gõ trống ăn mừng đối tượng không phải A Dao nhà hắn! A? Ngươi hỏi là ai? Ờ, là tiểu sư đệ của Lục Dao, Lục Tiểu Ảnh! Còn nhớ không? Là đứa nhóc một cước giẫm lên Quách Tiểu Thạch, tiểu shota Meo Giáo tuyên bố rằng ai dám đùa giỡn sư huynh nhà nó liền làm thịt người đó! Quách Tiểu Thạch núp sau cái cây nhìn trộm Lục Tiểu Ảnh đang tập trung luyện công ở xa xa: “Đáng yêu quá, đẹp quá! A…..”  Vội vàng thu người lại, nguy hiểm thật nguy hiểm thật, thiếu chút nữa là bị phát hiện! Lục Tiểu Ảnh nhìn cái cây không xa ở kia, nhíu mày, tiểu ăn mày làm gì không biết, theo mình mấy ngày nay: “Ê, đừng trốn! Ra đây giúp ta luyện công!” Quách Tiểu Thạch ban đầu là hoảng hốt sao đó lại mừng rỡ, đi ra: “Thật sao? Cho ta giúp ngươi???” Nhìn ngó ổ quạ xù xù trên đầu tiểu ăn mày, trên bụng là hình vẽ mặt hề, Lục Tiểu Ảnh không khỏi buồn cười, gật gật đầu: “Ưm!” Mặt trời chậm rãi lặn ở hướng Tây, quạ đen từng đàn bay về tổ……. Quách Phương phụng mệnh chờ tiểu sư đệ về nhà, nhìn thấy trên người hai đứa nhóc xanh xanh tím tím liền nổi giận: “Quách Tiểu Thạch, ngươi lại đánh nhau?!!! Còn đả thương Lục Tiểu Ảnh?!!! Ngươi tin ta đánh ngươi hay không?!!!!” Quách Tiểu Thạch xù lông: “Đậu xanh, ngươi không thấy trên người ta cũng có vết thương sao? Tình đồng môn đâu? Tình huynh đệ đâu hả???” “Hư quá, còn dám nói tục, quỳ ở đại sảnh ba ngày………..” “Quách Phương ca!” Một tiếng Quách Phương ca khiến cho Quách Phương thiếu chút nữa kích động chảy nước mắt, mẹ nó, Lục Dao cứ lạnh như băng, vẫn luôn kêu hắn là “ê”. Băng sơn tiểu sư đệ thế nhưng lại gọi hắn “Quách. Phương. Ca!” “Quách Phương ca, Tiểu Thạch không có khi dễ ta, bọn ta chỉ là luyện võ một chút!” Quách Phương chăm chú nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lục Tiểu Ảnh, lại chăm chú nhìn nhìn vẻ mặt muốn phát điên của Quách Tiểu Thạch, sau đó nhe răng cười hoà ái hiền lành với Lục Tiểu Ảnh: “Tiểu Ảnh ngoan, ngươi không cần nói đỡ cho Tiểu Thạch Đầu (đầu đá =))), ta biết hết mà, nhất định là tiểu hỗn đản này uy hiếp ngươi không cho ngươi nói phải không, thằng nhóc này da dày lắm, thường ngày tụi con nít kia không đánh nó được, luôn ỷ rằng mình có võ công nhỉnh hơn chút là ăn hiếp người ta. Tiểu Ảnh ngươi yên tâm, ta ê ê ê, Tiểu Ảnh ngươi làm gì vậy a? Đao này nhìn thôi đã biết sắc bén, đừng tuỳ tiện đặt lên cổ người khác a, rất nguy hiểm đó! Ngoan, thu đao lại nào…………” Lục Tiểu Ảnh nhìn chằm chằm Quách Phương, chậm rãi nói: “Thứ nhất, Quách Tiểu Thạch thật sự không có khi dễ ta! Thứ hai, Quách Tiểu Thạch sau này là người của ta, chỉ có ta được khi dễ! Thứ ba, thật ra, Quách Tiểu Thạch không đánh lại ta!” Quách Phương trợn tròn mắt, đây là cái tình huống gì? Lục Tiểu Ảnh nắm tay Quách Tiểu Thạch dắt đi, không khỏi thở dài: Tiểu ăn mày thật đáng thương, không cha không mẹ thì thôi, còn sư huynh cũng không thương nó, quên đi, sau này sẽ đối xử với nó thật tốt! Đầu Quách Tiểu Thạch quay quay, bên trong chỉ có dòng chữ đang chạy vòng tròn: Quách Tiểu Thạch là người của ta, Quách Tiểu Thạch là người của ta……………………..[Ngươi hỏi còn nửa câu sau? A, nó quyết định quên đi!] Cảm thấy bàn tay nắm chặt tay mình, Quách Tiểu Thạch lặng lẽ đỏ mặt, ưm, cái này xem như là tỏ tình đúng không? Nhìn thấy Lục Tiểu Ảnh đội nón liền áo che mất vẻ mặt, trong lòng Quách Tiểu Thạch thầm quyết định, ừ, cả đời đều ở bên cạnh Lục Tiểu Ảnh!