Vừa giải quyết xong chuyện Phượng Cửu thì chuyện khác lại xảy ra. Bạch Thiển vì nhớ nhung Dạ Hoa mà đã lén lút xuống trần gian làm quen với Dạ Hoa khi còn nhỏ. Tố Cẩm biết được chuyện này, trong lòng ghen tị nổi lên, tự tay làm một người gỗ trông giống Thiển Thiển lúc còn là phàm nhân, rồi để bên cạnh Dạ Hoa đang hạ phàm. Bạch Thiển lúc xuống thăm Dạ Hoa thấy cả hai đang nói chuyện tâm tình với nhau thì hiểu lầm bỏ về Thanh Khâu.
Cảm thấy như bị phản bội, Bạch Thiển phiền não vô cùng, ngày ngày uống rượu. Trong lúc say xỉn, bất cẩn hất tay đánh vỡ cây đèn kết phách, những kí ức quá khứ hiện ra, Bạch Thiển nhớ lại tất cả chuyện lúc trước. Buồn, đau, chua, chát, phẫn hận đan xen khiến Bạch Thiển quay quồng trong cơn say, tỉnh trong cơn say.
Bạch Thiển, ngươi thật là ngu hết thuốc chữa! Đã biết đám người Thiên tộc đó hại bản thân ra sao, vậy mà còn ảo tưởng hắn yêu mình, bất chấp tất cả cùng hắn dây dưa, để rồi bây giờ nhớ lại tất cả đâu khổ thế này đây! Bạch Thiển, ngươi như một con hề vậy, làm trò yêu yêu đương đương trước mặt hắn! Ba trăm năm trước ta bị hắn mê hoặc đến mức đầu óc choáng váng; ba trăm năm sau lại bị hắn mê hoặc đến mức đầu óc mụ mẫm, đúng là oan nghiệt mà! Thật nực cười làm sao! Chẳng qua là một hồi độ kiếp, vậy mà lại tự khiến bản thân khúm núm, nhục nhã trước mặt bao người! Bạch Thiển, ngươi mất hết mặt mũi làm người rồi. Tố Cẩm, ngươi đợi đó, món nợ này ta chắc chắn phải khiến ngươi trả giá đắt! Để rồi xem bọn họ sẽ phỉ nhổ ra sao khi biết bộ mặt thật kinh tởm của ngươi! Ha.. ha..ha”_ Bạch Thiển vừa cười vừa khóc gào thét.
Phượng Cửu lo lắng hỏi: “Cô cô, người sao vậy?”
“Ta nhớ lại hết rồi.”
“Vậy người định...”_ Phượng Cửu.
“Ta đi chút sẽ về ngay, con không cần phải đi theo ta.”
Phượng Cửu nghĩ ngợi: “Không được, cô cô đi như vậy quá nguy hiểm, cô cô muốn đến Cửu Trùng Thiên đánh nhau, sao có thể thiếu ta chứ! Ta phải đi mời Mặc Uyên thượng thần cho cô cô chống lưng mới được.”
Phượng Cửu liền đến Côn Luân Khư tìm Mặc Uyên.
Sau khi hoàn toàn tỉnh rượu, Bạch Thiển lập tức lên Thiên Cung tìm Tố Cẩm đòi mắt.
- -------Côn Luân Khư:
“Mặc Uyên thượng thần, cô cô của ta đã nhớ hết mọi chuyện, giờ đã tới Thiên cung tìm Tố Cầm đòi mắt rồi. Ta sợ đám người Thiên tộc đó sẽ trách tội cô cô. Ngài mau tới giúp cô cô đi.”_ Phượng Cửu khẩn trương nói.
Mặc Uyên nhướng mày: “Ồ, mười bảy làm tốt lắm. Cũng đến lúc đến Thiên cung tính toán sổ sách rồi. Nguyệt nhi, ngươi thấy sao?”
“Có nợ đương nhiên phải trả, đó không phải là lẽ đương nhiên sao?”_ Ly Nguyệt hỏi lại.
Nè, Mặc Uyên, đây là chuyện của đồ đệ nhà ngươi, kéo theo ta làm chi?_ Ly Nguyệt thầm nghĩ trong lòng.
Mặc Uyên nắm tay Ly Nguyệt định đi thì chúng đệ tử cũng nhao nhao đồng loạt đứng dậy, Điệp Phong nói: “Sư phụ, chúng con cũng muốn đi trấn áp khí thế của đám người Thiên cung không hiểu lí lẽ kia. Sao có thể để bọn họ khi dễ người của Côn Luân Khư ta được.”
“Vậy chúng ta đi.”_ Mặc Uyên gật đầu đồng ý.
Phượng Cửu, Mặc Uyên, Ly Nguyệt và quần chúng đệ tử cùng nhau hiên ngang tới Thiên cung.
Đông Hoa và Ti Mệnh dự định tới sông Nhược Thủy, đi tới cổng cung thì gặp đoàn người Mặc Uyên đi đến.
Đông Hoa thấy Mặc Uyên cùng Ly Nguyệt, Phượng Cửu và cả các đệ tử cùng nhau tới thì nghi vấn hỏi: “Mặc Uyên, các người đây là...?”
“Tới tính toán sổ sách với thiên quân.”_ Mặc Uyên mặt không biểu cảm nhàn nhạt nói.
Đông Hoa, Ti Mệnh nghi hoặc nhìn nhau.
Biết hai người không hiểu, Phượng Cửu nói: “Cô cô của ta chính là nương tử người phàm, người trong lòng của thái tử điện hạ năm xưa. Sau khi làm vỡ đèn kết phách, cô cô đã nhớ lại mọi chuyện, tìm Tố Cẩm đòi mắt.”
Ti Mệnh kinh ngạc tròn mắt: “Cái gì, điện hạ đừng có đùa.”
“Đang yên đang lành, sao ta phải lừa các người. Cô cô nói lúc trước trở thành phàm nhân, chẳng qua là tình kiếp phi thăng thượng thần. Năm xưa cô cô bị hàm oan, mất đi đôi mắt, nay kí ức đã hồi phục, tất nhiên sẽ đi tìm Tố Cẩm lấy lại mắt rồi. Ta còn mời cả Mặc Uyên thượng thần để giúp cô cô lấy lại công đạo đây này.”_ Phượng Cửu.
“Ồ, ta hiểu rồi, hóa ra là vậy.”_Ti Mệnh tỏ vẻ đã hiểu.
Đông Hoa tỏ vẻ lại có kịch hay để xem.
Lúc này, Tố Cẩm đã đến tìm thiên quân cáo tội Bạch Thiển. Đám người Mặc Uyên đến đại điện thì đã thấy Tố Cẩm ở đó quỳ gồi khóc lóc tố cáo Bạch Thiển: “Thiên quân, người nhất định phải làm chủ cho Tố Cẩm. Chuyện năm đó, thiên quân là người hiểu rõ nhất. Người nhất định phai làm chủ cho Tố Cẩm, thiên quân! Bạch Thiển thượng thần không chỉ lấy đi đôi mắt của con, cô ấy còn...Cô ấy còn muốn con đền tội cho việc năm đó cô ta phải nhảy xuống Tru Tiên đài. Bắt con tự mình loại bỏ tiên tịch, đi canh giữ chuông Đông Hoàng giam giữ Kình Thương ở bờ sông Nhược Thủy, vĩnh viễn không được lên trời nữa!”
“Tuy Thiên tộc của chúng ta vì chuyện Tang Tịch đã nợ một món nợ với Thanh Khâu bọn họ, nhưng không thể để thượng thần muốn làm gì thì làm được. Xử lí oan uổng người Thiên tộc chúng ta! Nếu như để mặc người khắc ức hiếp Tố Cẩm, chúng ta làm sao xứng đáng với huynh đệ của chúng ta ngày trước.”_ Cậu của Tố Cẩm bất bình nói.
Phượng Cửu từ bên ngoài đi vào nghe vậy, cực kì khó chịu nói: “Các ngươi, các ngươi không thể chỉ nghe lời một phía của Tố Cẩm. Các ngươi cũng phải nghe ta nói, nghe lời của cô cô ta nói.”
“Hừ! Cô cô của ngươi móc mắt của người ta, cứ thế mà đi. Cô ta là nữ quân Thanh Khâu, lại là cô cô được cả tứ hải bát hoang tôn xưng, chúng ta làm sao dám động vào cô ta! Nếu cô cô của ngươi thật sự muốn Thiên tộc giải thích, vậy thì cô ta không nên làm chuyện đó, lại lén lút bỏ đi.”
Phượng Cửu tức giận nói: “Cô cô của ta bỏ đi còn không phải muốn giữ mặt mũi cho Thiên tộc các ngươi sao! Lẽ nào muốn cô cô của ta bố cáo tứ hải, nói cho tất cả mọi người, Tố Cẩm nương nương của các ngươi, năm đó lúc làm thiên phi đã độc ác như thế nào. Ức hiếp một người không quyền không thế, cướp đi phu quân của cô ấy, cướp đi đôi mắt của cô ấy, còn hại người phải nhảy xuống Tru Tiên đài!”
Tố Cẩm cướp lời: “Một tiểu cô nương như cô sao lại độc ác như thế! Cô cô của cô cướp đi đôi mắt của ta, cô còn vì cô ta đảo lộn thị phi.”
“Các ngươi...!”_ Phượng Cửu đang định nói gì đó thì bị giọng nói của Ly Nguyệt cản lại.
“Ôi chao, ôi chao! Mấy người Thiên tộc các ngươi quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy, miệng chó không mọc được ngà voi. Thật khiến người ta nghe mà ghê tởm.”
Cậu của Tố Cẩm nghe vậy phẫn nộ quát: “To gan! Ngươi là người nào, cư nhiên khinh thị Thiên tộc ta?!”
“Ngươi sao, không có tư cách giễu võ dương oai trước mặt ta.”_ Ly Nguyệt nhếch miệng, dùng uy áp chèn ép khiến hắn hộc máu.
Thiên quân vô cùng buồn bực khi thấy Ly Nguyệt vẫn chưa chết: “Ly Nguyệt, đây là chuyện của Thiên tộc ta, ngươi không cần lo chuyện bao đồng.”
“Thiên quân nói lời này sai rồi, Nguyệt nhi là vị hôn thê của ta, mà Bạch Thiển lại là đệ tử thứ mười bảy của Côn Luân Khư ta, sao có thể nói là lo chuyện bao đồng.”_ Mặc Uyên lạnh lùng nhìn thiên quân.
Thiên quân ngạc nhiên nhìn Mặc Uyên và cả đám đệ tử đang đi vào: “Mặc Uyên thượng thần, ngài đây là?”
Chiết tiệt, con nha đầu đó lại là vị hôn thê của Mặc Uyên thượng thần! Bạch Thiển thượng thần kia lại là vị đệ tử hắn sủng ái nhất. Nếu xử lí không khéo thì khác nào đắc tội Mặc Uyên._ Thiên quân thầm nghĩ.
“Lần này ta tới cũng vì chuyện của Bạch Thiển và Nguyệt nhi. Vì vậy, hi vọng thiên quân làm tròn trách nhiệm, trả lại công đạo cho Côn Luân Hư ta.”_ Mặc Uyên nổi lên sát khí nhìn xuống Tố Cẩm đang quỳ dưới sàn, sắc bén nói.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
72 chương
106 chương
564 chương
35 chương
23 chương