“Trà này là trà gì vậy? Thật thơm.”_Ly Nguyệt ngửi một hơi rồi mới uống.
Mặc Uyên cũng uống một ngụm rồi nói: “Đây là trà bồ công anh, rất tốt cho sức khỏe.”
Ly Nguyệt tiếp tục nhấm nháp: “Rất dễ uống.”
“Ân. Ta dựa theo khẩu vị của nàng mà làm, nàng thích chứ?”_ Mặc Uyên chờ mong hỏi.
“Ừ, cảm ơn.”_ Ly Nguyệt hơi ngượng ngùng nói.
“Không cần khách khí. Chỉ cần nàng thích là tốt rồi.”
Bỗng nhiên nhớ tới chuyện của Phượng Cửu, Ly Nguyệt tò mò hỏi: “Nè, nếu ngài là Đông Hoa đế quân, ngài sẽ làm thế nào?”
Mặc Uyên thản nhiên nhìn nàng: “Vốn không có nếu, ta mãi mãi cũng không phải Đông Hoa.”
Ly Nguyệt nghe vậy bĩu môi cảm thấy không thể bắt bẻ nhưng vẫn muốn nghe quan điểm của Mặc Uyên: “Ta cũng chỉ nói nếu thôi mà, cần gì nghiêm túc đến vậy. Ngài cứ thử nói quan điểm của ngài đi, ta muốn nghe.”
Mặc Uyên sủng nịnh mà cười khi nhìn dáng vẻ muốn biết cho bằng được của Ly Nguyệt: “Được rồi. Nếu ta là Đông Hoa thì ngay từ đầu sẽ không có chuyện tự hủy tên của bản thân trên đá Tam sinh, sẽ càng không yêu Bạch Phượng Cửu vì người ta yêu mãi mãi là nàng, chứ không phải cô ấy.”
Ly Nguyệt ngẩn người không kịp tiêu hóa câu thổ lộ của Mặc Uyên, đợi đến lúc hiểu được ý của hắn thì Ly Nguyệt cảm thấy cả mặt nóng bừng bừng, xấu hổ không dám nhìn Mặc Uyên: “Ngài.. Ngài, ta ta..”
Mặc Uyên thấy vậy thì càng sung sướng mà cười: “Bình tĩnh, không cần phải trả lời sớm đâu.”
“Vậy nếu người ngài tiếp xúc trước không phải ta mà là Phượng Cửu hoặc một cô gái khác thì sao! Lúc đó ngài sẽ còn yêu ta sao?”_ Ly Nguyệt nghiêm túc nhìn Mặc Uyên.
Mặc Uyên cũng kiên định nhìn Ly Nguyệt: “Người ta yêu vẫn sẽ là nàng, không có gì thay đổi cả.”
Nếu ta không tới thế giới này thì ngài sẽ yêu Bạch Thiển và sẽ không yêu ta, Mặc Uyên à. Vận mệnh vốn dĩ là vậy, chẳng qua là sự xuất hiện của ta có lẽ đã tác động tới cuộc sống của ngài khiến vận mệnh bị thay đổi mà thôi._ Ly Nguyệt nghĩ thầm trong lòng, tự nhiên cảm xúc có chút xa xút xuống.
Thấy Ly Nguyệt thẫn thờ, Mặc Uyên tưởng nàng lại suy nghĩ lung tung: “Đừng suy nghĩ linh tinh nữa, mọi chuyện vốn không có nếu như.”
“Cũng phải.”_ Ly Nguyệt thông suốt, cười yếu ớt nói.
- -----
“Ôi chao, Thiển Thiển, ngươi đưa ta đi đâu vậy?”_ Ly Nguyệt nghi hoặc nhìn Bạch Thiển đang lôi kéo mình.
Bạch Thiển nhìn con đường quen thuộc trước mặt, lại nhìn bộ dạng không biết gì của Ly Nguyệt, bất dắc dĩ hỏi: “Ly Nguyệt, ngươi không nhớ con đường này dẫn đến phòng của ta à? Hôm qua ngươi còn cùng sư phụ và Đông Hoa đế quân đi cùng nhau kia mà!”
“Nha! Hóa ra căn phòng mà Phượng Cửu đang ở lại là phòng của ngươi. Thông cảm ta còn không nhớ ra.”
Bạch Thiển: “Thôi, ta hiểu mà. Phượng Cửu tỉnh rồi, nếu biết ngươi đã tỉnh lại thì sẽ vui lắm.”
“Trước kia ta và Phượng Cửu có quen biết à?”_Ly Nguyệt hỏi.
Bạch Thiển thở dài nói: “Trước kia, ngươi từng sống ở hồ li động, cùng ta trông coi tiên thể sư phụ. Ngươi và tiểu Cửu cũng từ đó mà quen biết nhau.”
“Là vậy à. Vậy có cần ta khuyên giải Phượng Cửu không?”
Bạch Thiển: “Con bé cứng đầu đó cũng chưa chắc đã nghe, bất quá, ngươi giúp ta khuyên nó từ bỏ đi.”
“Ừ, ta sẽ tận lực.”
Trong phòng Bạch Thiển, Phượng Cửu nằm thẫn thờ, Bạch Thiển phải gọi mấy lần nàng mới hồi phục tinh thần.
“Nha đầu ngốc, xem ai tới này.”_ Bạch Thiển đỡ Phượng Cửu ngồi dậy.
Phượng Cửu kinh ngạc, có chút vui mừng khi nhìn thấy Ly Nguyệt: “Nguyệt cô cô, người tình lại rồi, thật tốt quá!”
“Ân, ngươi thấy thế nào rồi, có còn đau nữa không?”_ Ly Nguyệt gồi xuống bên cạnh Phượng Cửu hỏi.
“Tiểu Cửu không còn đau nữa nhưng mà...”_ Nhớ tới Đông Hoa, Phượng Cửu mắt hoe hoe đỏ, cố gắng kiềm lại xúc động nhưng những nhức nhối trong lòng cứ trào ra khiến nàng không ngăn lại được nước mắt tuôn rơi.
Ly Nguyệt bối rối nhẹ nhàng ôm lấy Phượng Cửu an ủi: “Không sao, ta hiểu mà. Cứ khóc đi, khóc ra rồi sẽ thoải mái hơn.”
“Nguyệt cô cô... hức hức...”
Bạch Thiển để lại không gian cho cả hai, yên lặng ra ngoài.
Thấy Phượng Cửu đã ngừng khóc, Ly Nguyệt giúp nàng lau mặt: “Cảm giác tốt hơn không?”
“Ân, quả thật đỡ nhiều rồi.”
Ly Nguyệt bắt đầu nghiêm túc hỏi: “Ngươi cảm thấy làm vậy đáng sao?”
“Nguyệt cô cô...”_ Phượng Cửu tỏ vẻ đáng thương.
“Ta càm thấy không đáng chút nào. Phượng Cửu, ngươi biết không, nếu là ta, ta sẽ không ngốc như vậy. Sẽ không làm chuyện mà khiến người thân mình phải đau lòng vì mình. Càng không làm chuyện tự tổn thương bản thân mình. Khi ngươi tự cắt đuôi mình, ngươi có từng nghĩ tới gia đình ngươi sẽ cảm thấy như thế nào, có từng nghĩ tới bản thân không? Ngươi hi sinh cho tình yêu nhiều như vậy nhưng kết quả lại có được gì? Ngươi có hạnh phúc sao?”
Phượng Cửu cúi thấp đầu không nói gì.
“Tiểu Cửu, không phải chuyện gì chúng ta cũng được như ý. Cũng không phải ước mơ nào cũng thành sự thật. Ta cũng vậy và ngươi cũng vậy, trong cuộc đời, ai cũng từng phải chịu đau khổ. Nhưng chỉ cần vượt qua, chúng ta sẽ lại bước tiếp trên con đường của mình và những đau khổ kia sẽ trở thành một phần của quá khứ. Ngươi hiểu ý ta nói không?”_ Ly Nguyệt nhìn nàng.
Phượng Cửu lắc đầu: “Tiểu Cửu không hiểu ý cô cô nói.”
“Haiz... Ý ta là.. Tiểu Cửu, từ bỏ đi, Từ bỏ Đông Hoa đế quân thì mới tốt, giữa ngươi và hắn sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu. Nếu ngươi cứ vương vấn không buông thì sẽ chỉ khiến ngươi và hắn đều đau khổ thôi. Chưa nói đến chuyện Đông Hoa và ngươi tuổi tác cách biệt rất lớn, hắn sớm muộn cũng sẽ trở về hỗn độn trước ngươi. Đến lúc đó ngươi có thể chịu được cảnh sống một mình cho đến cuối đời sao?”
Phượng Cửu lắc đầu: “Tiểu Cửu không buông xuống được. Rất nhiều lần tiểu Cửu đã thử nhưng đều bỏ không được.”
“Tiểu Cửu, không phải không thể mà là ngươi không muốn mà thôi. Chỉ cần ngươi thực sự muốn từ bỏ, thì mọi trói buộc sẽ biến mất, ngươi cũng sẽ nhẹ lòng hơn. Thứ tình cảm mà ngươi đang có bây giờ sẽ chỉ là gánh nặng dày vò ngươi thôi. Đừng quên, tiểu Cửu, ngươi còn là tiểu đế cơ Thanh Khâu, tương lai sẽ là nữ đế trị vì Thanh Khâu. Mặt mũi của ngươi cũng là mặt mũi của Thanh Khâu. Trên đời nam nhân tốt cũng không phải ít, hà cớ chi cứ phải lưu luyến một người không hợp với mình.”
“Tiểu Cửu...”_ Phượng Cửu khổ sở không biết phải trả lời sao.
“Ngươi cứ suy nghĩ thực kĩ những lời ta nói, không cần vội. Thôi, nghỉ ngơi đi.”_ Ly Nguyệt nói xong thì liền rời khỏi.
Trong lòng Ly Nguyệt có chút không nỡ khi phải nói những lời để kích thích Phượng Cửu phải tự ép bản thân buông bỏ tình cảm nhưng nếu không nói vậy, Phượng Cửu sẽ không có nghị lực từ bỏ đoạn tình cảm kia và sẽ chỉ khiến nàng đau khổ không dứt thôi. Đau ngắn còn hơn đau dài, không phải sao?
Hơn nữa, theo như Tam sinh thạch thì nhân duyên của Phượng Cửu có tên một nam nhân, tên nam nhân đó là gì nhỉ? Thôi, tên người ta là gì cũng không quan trọng, quan trọng là nếu tên người đó xuất hiện bên cạnh Phượng Cửu thì cũng có nghĩa là người đó mới là nhân duyên chính thức của Phượng Cửu. Như vậy thì chắc chắn về sau Phượng Cửu sẽ yêu người đó, cho nên người đó mới xuất hiện ở Tam sinh thạch. Phượng Cửu à Phượng Cửu, vì hạnh phúc về sau, ngươi tạm thời chịu khổ đi
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
72 chương
106 chương
564 chương
35 chương
23 chương