Itachi và Yumina đến Lôi quốc để bắt cóc con tin là lãnh chúa rồi đề nghị tiền chuộc. Mất một ngày truy tìm, cuối cùng, hắn và cô cũng bắt được lãnh chúa-người đứng đầu của một quốc gia. Vác trên vai vị lãnh chúa của Lôi Quốc đang bất tỉnh, Itachi lặng lẽ bước đi, cùng cô nhẹ nhàng rời khỏi đó, đề phòng gặp ninja ở đây. "Itachi này! Anh đã bao giờ ăn đồ ăn ở đây chưa?" "..." "Đồ ăn ở đây trông ngon mà, hay là chúng ta thử ghé vào nhà hàng kia đi!" Nói rồi cô kéo một bên tay áo của Itachi định bước đi thì bị kéo giật lại. "Sao thế Itachi? Anh không khỏe ở đâu à?" "..." Yumina cứ luôn miệng như thế kể từ lúc bắt được vị lãnh chúa này. Itachi thầm thở dài. "Cô im lặng một chút có được không?" "Sao?" Yumina quay lại, dừng mọi câu nói của mình. "Tôi bảo, cô yên lặng một lúc đi! Chúng ta không phải đến đây để chơi đâu". Itachi lúc này dùng một tay đưa lên day day thái dương, mắt nhắm lại, cái cau mày càng rõ hơn. "Xin lỗi vì đã làm phiền anh, tôi im ngay đây, mà anh có sao không?" Yumina lo lắng nhìn Itachi. Hắn hé mở mắt nhìn lại cô. Kỳ lạ. Trước giờ chưa có ai đó tỏ ra lo lắng cho hắn kể từ lúc hắn rời Làng Lá, quê hương hắn nhiều năm về trước. Đã bao lâu rồi, hắn chưa được cảm nhận quan tâm từ ai đó? Một kẻ đơn độc như hắn đây... liệu sẽ có được hạnh phúc? Không. Hắn khẽ lắc đầu, kẻ phản bội như hắn không xứng đáng một cuộc đời hạnh phúc. Itachi lại nhắm mắt, giả vờ không nhìn cô. Hắn đi nhanh về phía trước, lại bỏ mặc cô ở phía sau. ************************* Mấy ngày sau đó, Yumina gặp Tofu tại khu rừng X. Yumina: "Nguyên, cậu dạo này có vẻ phờ phạc... Sao? Mất ngủ à?" Tofu: "Nah! Không có gì..." Tofu ngại ngùng quay sang chỗ khác dụi dụi mắt, rồi quay lại, đối diện với Yumina. Cậu không thể để cô biết rằng, mấy hôm nay cậu không ngủ được chỉ vì thao thức được gặp cô. Yumina: "Vậy, suốt hai năm qua, kể từ khi xuyên không vào thế giới này, cậu đã sống như thế nào, kể tớ nghe đi?" "Cũng chẳng có gì... Tớ đã phải vật lộn với đống công thức nấu sơn hào hải vị, nên giờ mới mở được một nhà hàng 3 sao". Tofu nhún vai. Yumina nghe đến thế mắt sáng bừng: "Thật sao, khi nào dẫn tớ đi ăn đê! Có gì nhớ giảm giá cho bạn bè đấy, tớ bây giờ nghèo rớt mồng tơi rồi!" Tofu biết rõ cô bạn từ bé tới lớn ham ăn như thế nào, nên chỉ gật đầu, tủm tỉm cười. Tofu: "Thế còn cậu, Thư Anh, hai năm qua làm gì thế?" Yumina uể oải đáp: "Ăn với ngủ". Cốc! "Gì thế?? Sao cốc đầu tớ?" Yumina ôm đầu. "Cậu là heo à mà suốt ngày ăn với ngủ"Tofu bật cười trong cái lườm nguýt của Yumina. "Mà khoan đã!" Đang cười, Tofu chợt dừng lại, rồi quay ra nhìn cô với ánh mắt băn khoăn và nghi ngờ: "Tại sao lần trước, cậu lại đi với tên đó?" "Tên đó? Ai cơ?" Yumina lười biếng đáp. "Là Uchiha Itachi đó!" "À, chuyện dài lắm, không tiện kể. Mà thôi, sắp hết thời gian thuốc ngủ rồi, tớ phải quay về đây!" "Thuốc ngủ? Cậu cho hắn uống thuốc ngủ sao?" "Ờ...đúng... ". "Vậy, tại sao, cậu lại đi cùng hắn? Tên đó nổi tiếng là bạt nhẫn cơ mà..." nói đến đây, Tofu chợt giật mình nhớ ra, trước khi xuyên không vào truyện tranh "Naruto", cô từng nói, Uchiha Itachi chính là nhân vật phản diện cô yêu thích nhất... "Cậu...thích hắn...?" "Ơ...Không! Cậu nói gì lạ vậy, tớ không..." "Đừng chối nữa! Chẳng phải cậu từng bảo, Itachi chính là nhân vật "cướp đi trái tim" của cậu sao?" Tofu nhìn Yumina một cách khinh bỉ. "Ừ thì đúng đấy, có làm sao không?"Yumina đỏ mặt nói lớn, không để ý đến tiếng động loạt soạt trên một nhành cây. "Thư Anh! Tớ đùa thôi, cậu làm gì mà căng thế?" Tofu nhịn cười, rồi ngay lập tức đổi sang thái độ nghiêm túc: "Thư Anh, nghe tớ nói, ở bên cạnh hắn ta rất nguy hiểm, cậu không nên vì si tình với hắn mà bỏ mặc mạng sống của mình..." Tofu nói đến đây liền bị Yumina ngắt lời: "Nguyên! Đừng hiểu nhầm, tớ là bất đắc dĩ phải theo hắn. Tớ... tớ là một Kunoichi (Ninja nữ), tớ có thế sử dụng Mộc Độn nên tình cờ, hắn thấy được liền bắt tớ về hang ổ của Akatsuki..." "Cái gì? Hang ổ Akatsuki? Cậu có đùa không??" Tofu như hét lên. "Suỵt! Đừng nói to, tớ có cảm giác có ai đó đang nghe lén vậy...!" "Hang ổ của Akatsuki sao?" Tofu ngó nghiêng xung quanh, đổi giọng nói nhỏ" Đó là hang ổ của tội phạm trên thế giới trong "Naruto" mà? Cậu định đâm đầu vào hang cọp?" "Tạm thời là vậy... " "Thư Anh! Cậu phải quay về Làng Lá ngay lập tức, bọn chúng rất nguy hiểm. Cho dù bọn chúng chỉ đơn giản là những nhân vật được tạo bởi những nét vẽ uyển chuyển ngoài đời, nhưng, đây là thế giới của những Ninja, vô cùng nguy hiểm đối với cậu!" "Tớ... Tớ...!" Yumina ấp úng. Cô cảm thấy Tofu nói rất đúng, thực ra, cô đã quá chủ quan vì nghĩ rằng Uchiha Itachi cùng Akatsuki chỉ là những đường vẽ điêu luyện được tác giả Kishimoto sáng tạo nên, một cách vô hại. Giờ cô nghĩ lại, thấy rằng, những vết thương gần đây của mình vô cùng chân thực. Rất đau. Cô thấy nhớ những người bạn ở Làng Lá, nhớ người mẹ thứ hai và em gái của mình, nhớ bạn bè và bố mẹ cô ngoài đời. Cô nhớ những hôm tập ném Shuriken và Kunai, những hôm đi ăn thịt nướng cùng Choji, ngồi nghe Sakura thao thao bất tuyệt về Sasuke với ánh mắt mơ màng, nhớ những lần Shino rủ đi bắt côn trùng. Dĩ nhiên, cô cũng nhớ những lần ở lại lớp ở thế giới cũ, cùng Nguyên đi mua truyện "Naruto", cùng các bạn trong lớp đi chơi dã ngoại, cùng các bạn trong câu lạc bộ Toán ngồi giải bài toán khó. Cô nhớ những lần đi chơi với Nguyên và anh họ cậu ấy, nhớ rằng anh ý đã nhiều lần lén nhìn trộm cô một cách ngại ngùng. Rồi nhớ những hôm Nguyên ốm không đi học được, cô đã phải chép hộ bài cho cậu ấy, rồi đến nhà cậu ấy giục uống thuốc, rồi bắt cậu ta học bài. Thực ra, trong suốt thời gian đó, không phải là cô không nhớ về các kỉ niệm đẹp ấy... Bao lần rồi, cô trốn vào một góc, khóc một mình mà không ai biết, không ai hay. Khi mới xuyên không vào thế giới này, một mình cô độc trong thế giới không thuộc về mình, Thư Anh cảm giác vô cùng sợ hãi, nhiều đêm thao thức không ngủ được vì lạ nhà. Giờ đây, cô cảm thấy nhớ nhà- ngôi nhà trong truyện và nhất là ngôi nhà của cô ở thế giới thực biết bao...