Đã hai tháng kể từ khi Hoa Vân đến cái thế giới không có thật này. Nàng cũng đã gặp qua cha của Hoa Thiên Cốt là Hoa Sinh rồi. Theo nhận xét của Hoa Vân thì Hoa Sinh là một người cha tốt, nhân hậu, chung thủy, là mẫu người cha lý tưởng của năm a. Hoa Sinh đối với Hoa Vân rất tốt, nhận nàng làm con gái nuôi thật tình mà đối đãi khiến Hoa Vân cảm động không thôi. Hai tháng qua, Hoa Vân đã làm một trạch nữ thứ thiệt, an an ổn ổn mà ở trong nhà không có ra ngoài. Mà nói thiệt, nàng cũng chẳng muốn làm trạch nữ đâu, nàng thuộc con người hoạt bát, năng động a, khổ nổi pháp lực của nàng chỉ hồi phục được phân nữa thôi, đi ra ngoài mà gặp yêu ma gì mạnh không biết nàng có bỏ mạng không a. Nghĩ đến đã thấy sợ rồi, vả lại một phần nguyên nhân cũng tại nhan sắc của nàng quá không bình thường, hoa nhường nguyệt thẹn, người gặp người mê (t/g: lại tự sướng =.=) nên nàng quyết định tránh ra đường để làm ùn tắt giao thông, mất máu tập thể( nghĩa là đẹp quá nên bị xịt máu mũi, té xỉu=> ùn tắt giao thông). Rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, theo như kịch bản, Hoa Sinh lâm bệnh nặng trước khi lâm chung ông gọi Hoa Thiên Cốt Và Hoa Vân vào mà bảo. - Cha… sắ..p kh..ông xong.. rồi, cha không… thể tiếp…. tục chăm sóc hai con được nữa r..ồi. Cốt nhi, …sau khi cha chết… hãy lên Mao Sơn bái Thanh Hư Đạo Trưởng làm sư ….phụ. Còn Vân nhi, con…hãy chăm sóc cho tỷ tỷ con…giúp cha. Tâm nguyện… cuối cùng của cha là… được thấy hai con sống…hạnh phúc, vui vẻ. Tuy quen biết không lâu nhưng Hoa Sinh biết Hoa Vân không phải người thường, bởi vì hễ chỗ nào có Hoa Vân thì yêu ma quỷ quái ở chỗ đó đều tránh xa. Ông biết Hoa Vân có thể bảo vệ tốt cho Thiên Cốt. Hoa Sinh nhìn Hoa Vân với ánh mắt mong chờ. Như biết được Hoa Sinh nghĩ gì, Hoa Vân gật đầu chắc nịch, đáp: - Cha…con sẽ chăm sóc cho tỷ tỷ mà. Cha yên tâm đi. Nói rồi nàng nhìn qua Hoa Thiên Cốt đang quỳ bên giường khóc lóc, lòng thầm tự nhủ sẽ bảo vệ tốt người tỷ tỷ này. Nhận được câu trả lời của Hoa Vân, ông mỉm cười rồi trút hơi thở cuối cùng. - CHA……CHA…… Đau quá, trong lòng Hoa Vân bây giờ đang rất đau. Có lẻ từ trong thâm tâm cô đã xem người này như cha ruột của mình. Tận mắt nhìn thấy cha ra đi, ai mà không đau cho được. Hoa Thiên Cốt và Hoa Vân sau khi an tán Hoa Sinh đàng hoàng thì bắt đầu đi lên Mao Sơn. Đi đến được chân núi nhưng không thể lên núi được do bùa chú trấn giữ núi. Theo nguyên tác, hai người cũng gặp được Lâm Tùy Ý và đến được Dị Hủ Các. Vừa mới bước vào Dị Hủ Các, không gian yên tĩnh đến lạ thường khiến Thiên Cốt cảm thấy bất an đến độ đổ mồ hôi, như thấy được sự lo sợ của Thiên Cốt, Hoa Vân nắm chặt tay Thiên Cốt thêm mấy phần, Hoa Vân bình tĩnh đánh giá xung quanh, chẳng thấy một bóng người, chỉ duy nhất một căn phòng sáng đèn. Hoa Vân nghĩ đó là phòng của Đông Phương Úc Khanh đi, rồi cầm tay Hoa Thiên Cốt đi vào. Đập vào mắt hai người là một căn phòng chứa toàn lưỡi người treo lủng lẳng trên không, nhìn rất kinh dị. Thiên Cốt khẽ hét một tiếng rồi ngồi thụp xuống, người rung lên sợ hãi. Nhưng Hoa Vân thì lại khác, nàng rất bình tĩnh mà nhìn xung quanh, nàng đã từng đi xuống địa ngục rồi, ở dưới đó có vô số hình phạt còn ghê rợn hơn thế này, chỉ bằng bao nhiêu đây chưa khiến nàng sợ đâu. Hoa Vân đỡ Thiên Cốt dậy rồi tìm một chỗ thoải mái mà ngồi xuống, nàng sẽ im lặng đứng sang một bên để không làm thay đổi kịch tình a. Từ trong bóng tối đi ra một nam nhân mặc áo choàng đen phủ kín người, trên mặt đeo mặt nạ hình quỷ dữ. - Kẻ đến là người nào, sao dám xông vào Dị Hủ Các. Một tiếng nói khàn khàn vang lên. Hù dọa Thiên Cốt đang đứng run rẫy, còn Hoa Vân thì ngồi một bên xem kịch tình a. Điều đó không qua mắt được Đông Phương Úc Khanh, từ lúc Hoa Vân đi vào hắn đã chú ý đến nàng rồi, theo dõi từng hành động của nàng, bất quá chỉ là một tiểu oa nhi thôi mà sao lại xinh đẹp đến nổi hoa nhường nguyệt thẹn đến vậy, đẹp đến nghẹt thở. Nhưng làm hắn kinh ngạc hơn là tiểu oa nhi này chẳng những không khiếp sợ mà còn nhàn hạ ngồi một bên xem kịch. Hắn đây là mới thấy lần đầu. Theo như nguyên tác thì Hoa Thiên Cốt trích máu, Đông Phương Úc Khanh đưa cho Thiên Cốt một sợi dây chuyền. Xong xuôi mọi việc, Thiên Cốt Và Hoa Vân xoay người đi ra cửa, chợt một bàn tay xuất hiện nắm cánh tay Hoa Vân lại. - Cho ngươi. Trên tay Hoa Vân xuất hiện một cái vòng nhỏ xinh xắn. Không phải chứ, Đông Phương Úc Khanh tặng mình chiếc vòng tay, nhưng trong nguyên tác không hề có mà, hay tại mình xuất hiện nên có nhiều thêm một vật. Chắc không sao đâu nhỉ, chỉ là một cái vòng thôi mà, chắc cũng không ảnh hưởng đến kịch tình đi, thôi kệ có người cho thì cứ lấy, có gì phải sợ. Hoa Vân khẳng định sẽ không sao rồi mới quay đầu đi, không quan tâm đến kẻ đứng đằng sau kia. Nhìn biểu tình trên mặt của Hoa Vân hết nghi hoặc, nhíu mày, rồi lại thở phào nhẹ nhõm, thật đáng yêu mà. Đông Phương Úc Khanh hắn lần đầu gặp một tiểu oa nhi đáng yêu như vậy, hắn đã quyết định nàng sẽ là nương tử của hắn rồi. Đúng vậy, cái vòng tay kia không phải là vật bình thường mà nó là tín vật nhận biết của các chủ phu nhân a. Trời định sẵn nàng là thê tử của hắn rồi. Bên dưới cái mặt nạ, một nụ cười yêu nghiệt âm thầm nở ra, ánh mắt ôn nhu nhìn theo bóng dáng nhỏ dần khuất xa. Chúng ta sẽ còn gặp lại nhóc con à……