[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Chương 134 : Ngoại truyện Snape

27.6.1995 Một người mặc áo choàng màu đen rách nát vô cùng đột ngột xuất hiện trước một ngôi nhà ở quảng trường Grimmauld. Dáng người gầy yếu đứng nghiêng bên trong chiếc áo choàng, anh ta đứng ở tư thế này một lúc, thật giống như nhánh cỏ dại, giống như là có đồ vật gì đó đáng để anh ta cẩn thận. Sau đó anh ta lấy xuống một cái tắt đèn. Các ngọn đèn đường cũ nát mờ nhạt, lập lòe không ổn định tất cả đều bị tắt phụt. Lập tức một cái cánh cửa đột ngột hiện ra giữa hai căn phòng bẩn thỉu, tiếp theo là bức tường, cửa sổ, cái đỉnh nhọn của ngôi nhà cũng xuất hiện. Nhà Black nhìn không còn sạch sẽ khí phái như mấy hôm trước. Bây giờ mặt tường cùng với cửa sổ đều là bùn bẩn thỉu cùng với những đồ vật linh tinh. Con gia tinh nuôi trong nhà còn thêm sức vào việc làm bẩn ngôi nhà. Bóng đen không dừng lại bước lên đến bậc trên cùng gần cánh cửa, rút đũa phép điểm vào cánh cửa một cái, đi vào. Hắn hơi dừng một chút ở cánh cửa, lưng càng thẳng hơn, bỏ mũ chùm đầu ra, hiện ra khuôn mặt tái nhợt gầy gò. Trong bóng đêm, Severus Snape đi về phía căn phòng sáng duy nhất. Thoạt nhìn tất cả mọi người đều ở trong căn phòng này. Tonks ngồi trên tay vịn ở góc sáng sủa, khẩn trương làm đổ cái ghế. Mắt điên Moody nhẹ nhàng gõ cái chân gỗ, tay kia thì nắm cây trượng gỗ. Kingsley ngồi trên ghế salon cạnh Moody, cơ thể cao lớn ngồi lọt thỏm trong chiếc ghế mềm, hình như là đang ngủ. Black đứng đối diện họ, đang tức giận cái gì đó. Remu Lupin với khuôn mặt mệt mỏi sau khi trải qua kỳ trăng tròn, không hề khó chịu khi bạn tốt luôn luôn cáu gắt. “Dumbledore tại sao lại để Harry đến nhà Dusley chết tiệt đó. Ở đấy Harry khổ sở như thế nào chẳng lẽ cụ không biết sao? Huống hồ Harry vừa trải qua chuyện tệ hại ở cuộc thi Tam Phép thuật!” Black lớn tiếng nói, “Tôi không quan tâm mọi người nói gì. Ngày mai tôi sẽ đến chăm sóc nó. Tôi là cha nuôi của nó, tôi phải có trách nhiệm với nó, không ai có thể ngăn cản một người giám hộ cả.” Trên mặt Snape hiện lên một nụ cười châm chọc. Có thể nghe thấy Black thể hiện trách nhiệm thật là một chuyện không dễ dàng... Con chó ngu ngốc này còn không biết bản thân đã đánh mất thứ gì. Cho dù là thế giới phù thủy, đánh mất người thừa kế là một trong những chuyện khó tin. Snape thấy lòng mình thanh thản thì hơi kinh ngạc, anh bước từng bước vào phòng. “Đương nhiên, phải đi thôi, cẩu cha nuôi của Harry Potter.” Anh nhẹ nhàng nói, “Ngươi có thể biến thành chó cùng cậu ta sống mà. Tôi chỉ biết anh không thể rời khỏi khuôn mặt của James Potter, đúng không?” Tonks lật mình khỏi chiếc ghế dựa, cô chật vật đứng lên khỏi chiếc ghế. Kingsley đang ngủ thì nhảy dựng lên, cảnh giác khua cây gậy, thấy là Snape thì mới thở ra. “Đồ điên,” anh ta nói, “Anh đi đường chẳng lẽ không thể không phát ra tiếng động sao?” “Tôi nghĩ nên để thêm một bùa chú Cảnh báo ngoài nhà Black nữa.” Moody nói. Black ngạc nhiên một chút, ngay sau đó vì giọng nói ác độc của Snape lập tức vang lên. Trên khuôn mặt anh tuấn nổi đầy gân xanh, sự phẫn nộ trong đôi mắt màu xám, giống như sắp nổi điên. Nhưng Lupin lập tức nói lảng sang chuyện khác: “Đêm nay thế nào Severus?” “Kẻ... à, thuốc làm kẻ đó sống lại... Ý tôi là đó cũng không phải là phương pháp chế tạo thông thường, vậy mà hắn có thể biết.” Tonks nói tiếp, “Mọi người ý là nói đến cái đó sao?” Peter Pettinggrew cho tới bây giờ chưa bao giờ nói về phương pháp chế tạo dó, hắn nhát gan nên vô cùng cẩn thận, biết cái gì có thể nói, mà cái gì nói ra có thể làm hắn đau đớn. Ngoài ba loại thuốc dẫn... không ai biết thuốc kia còn cần những gì. Snape cả đời ngâm trong độc dược cũng chưa bao giờ nghe nói qua có phương pháp chế tạo đó. Nhưng Snape cũng không ngạc nhiên. Trước kia cũng như thế, từ phép thuật Hắc Ám, độc dược, thậm chí là một số vấn đề khác, những hiểu biết của Chúa tể Hắc ám còn nhiều hơn so với những gì mọi người tưởng tượng, hắn gần như là đem một nửa tri thức cùng sách vở của thế giới phép thuật vào đầu hắn. Khi đó hắn không điên cuồng cùng mất lý trí như sau này, ngẫu nhiên chỉ điểm lập tức đủ để cho người khác được lợi lớn. “Cho dù đến bây giờ không có người nhắc đến, nhưng Chúa tể Hắc ám cũng là một vị đại sư độc dược.” Snape lạnh nhạt nói, “Thật vui mừng khi cô có thể nhận thấy thuốc sống lại cũng không phải là cách chế tạo thuốc nâng cao tinh thần. Nhưng cô đã nhắc đến nó, điều này làm tôi thật kinh ngạc... Nếu là cô, chỉ sợ cô dùng hết đầu óc cùng vận may của cả đời cũng không thể chế tạo ra nó.” Cô đã từng nao núng ở Hufflepuff khi nhận được ánh mắt lạnh lùng của giáo sư độc dược. Kingsley buồn cười ho khan. “Nếu tôi là anh, Snape, tôi sẽ không nói chuyện với Dora như vậy.” Black cảnh cáo, trong giọng nói có chút không kiên nhẫn nữa rồi. Snape nhíu mày mà Black cực kỳ ghét. “Xin lỗi,” anh như đột nhiên hiểu ra nói, “Tôi quên anh là cậu của cô ta... tôi nên thông cảm anh hiện tại giống như một con chó hoang đang cần phải bày ra sự trân trọng với vãn bối.” Con chó ngu ngốc, hắn còn không biết con nhóc có tư cách trở thành đối tượng bảo vệ của hắn còn không thèm để ý đến hắn. Trên môi Snape nở nụ cười châm biếm. Black tức giận trừng mắt với Snape. Khi anh chuẩn bị xóa sạch khuôn mặt với nụ cười đáng ghét kia thì Lupin yếu ớt nắm tay hắn. Nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, sắc mặt Người Sói còn trắng bệch mệt mỏi hơn. “Severus,” anh thở hổn hển vài cái, “Đêm nay có thông tin gì cần báo cáo gập với cụ Dumbledore không?” Snape liếc nhìn người Sói cực kỳ yếu đuối dường như là đang dựa toàn bộ cơ thể vào con chó ngu ngốc kia, mà người kia bởi vì lo lắng cho cơ thể bạn tốt mà nén giận. “Trụ sở mới của Tử Thần Thực Tử.” Hắn nói. Lupin hơi ngồi thẳng lên. Moody mắt điên lập tức hỏi: “Nơi nào?” Snape hơi ngập ngừng. “Biệt thự Malfoy.” Tonks phát ra một tiếng rên rỉ. “Anh đáng lẽ phải nói sớm cho chúng tôi biết.” Black dằn cơn giận dữ xuống. “Tiếp theo?” Snape khẽ nhếch miệng. “Tiếp theo?” Black không hiểu nói, “Chúng ta có thể sớm chuẩn bị để sẵn sàng...!” “Chuẩn bị tốt thì...?” “Chúng ta tiến vào biệt thư Malfoy, giết chết Voldemort. Hắn vừa mới có cơ thể mới, đúng không?” Black nghiến răng nghiến lợi nói, “Những Tử Thần Thực Tử hưởng ứng lời kêu gọi của hắn cũng không nhiều giống như mười mấy năm trước...” “Giống như ngươi có biện pháp xử lý những phòng ngự của biệt thự Malfoy vậy.” Snape châm chọc không chút khách khí. “Ừ...” Tonks vội vàng đánh gãy sự thù hận của hai người, chen vào nói, “Có lẽ chúng ta có thể báo cho Bộ Phép thuật. Nếu Bộ có thể phái các Thần Sáng đi...” “Tonks, cô nghĩ đi, tôi không cho là...” Kingsley nói. “Thật là một ý kiến tuyệt vời, tôi nghĩ là cụ Dumbledore nên đem nhiệm vụ thuyết phục Bộ Pháp thuật giao cho cô nhỉ?” Snape lạnh lùng nói, “Có lẽ bọn chúng chỉ đi vào chỉ khi nào xác định được Chúa tể Hắc ám không ở tại biệt thự Malfoy, thật không thể tìm thấy được sự trợ giúp nào của bọn họ đâu.” Cho dù là con chó ngu ngốc này có biện pháp với các phép thuật phòng ngự này, cho dù nhóm Thần Sáng thật sự đồng ý đi tấn công nơi ở một công dân, thì những bố trí ở đó cũng đủ để vợ chồng bạch kim bình tĩnh rời đi cùng với những Tử Thần Thực Tử khác đồng thời cũng không để lại manh mối nào. “Được rồi.” Black bực bội nói, “Vậy ngươi có ý kiến hay hơn?” Snape thở phì đầy khinh bỉ nói, “Nghĩ biện pháp là việc của Dumbledore. Mà những thứ các ngươi nói đều không phải là biện pháp mà là ngu ngốc.” Hắn là gián điệp hai mang của Hội Phượng Hoàng và Tử Thần Thực Tử, đây là công việc chỉ có vô tận nỗ lực mà không có báo thù, chạy sống chết vì công việc này. Vì chuộc tội mà Snape tình nguyện làm việc này, nhưng hắn cũng không vì điều này mà để mình toi mạng vì đồng bạn ngu xuẩn. Cho dù bọn họ tìm được trụ sở của Tử Thần Thực Tử, cho dù bọn chúng tóm được những kẻ râu ria Tử Thần Thực Tử, Snape cho rằng bọn họ có thể dựa vào người đông mà tiêu diệt Chúa tể Hắc ám. Chúa tể Hắc ám đã trở lại. Chúa tể Hắc ám vẫn cường đại như xưa. Snape vẫn còn nhớ rõ thời điểm lần đầu tiên gặp Chúa tể Hắc ám... khi đó khuôn mặt Chúa tể Hắc ám không giống xà như bây giờ, con mắt vĩnh viễn đỏ rực, khuôn mặt trắng bệch luôn vặn vẹo. Nhưng chỉ nhìn thấy hắn, sẽ không có ai để ý đến tướng mạo của hắn. Không thể nào bỏ qua lực uy hiếp của hắn, sự hiểu biết cùng cường đại làm người ta phải ngước nhìn. Là một Slytherin, còn có việc gì hơn việc đi theo một người như vậy? Sau đó là gặp gỡ, Lily đoạn tuyệt quan hệ, tốt nghiệp, gia nhập Tử Thần Thực Tử. Lily gả cho Potter, mà hắn dần phát hiện Chúa tể Hắc ám càng ngày càng trở nên cố chấp và điên cuồng. Anh không có cảm tình đối với Muggle nhưng là một người lai, anh cũng không thể nhiệt liệt ca ngượi lý luận cực đoan về thuần huyết của Chúa tể Hắc ám. Anh không thấy bứt rứt khi giết người nhưng không thích máu cùng với những kẻ điên khốn khổ. Sau đó, là việc anh hối hận nhất. Lily chết đi làm anh vô cùng đau đớn. Lily là người quan trọng nhất của anh, anh biết cô từ năm chín tuổi. Cho dù không phải là người yêu, Lily từ lâu đã trở thành người nhà của anh, là xương của anh, là máu của anh. Anh vì cô mà không tiếc trở thành kẻ phản bội Chúa tể Hắc ám vậy mà cũng không thể cứu được cô. Snape cho rằng bản thân sẽ sống trong đau khổ cùng dày vò suốt quãng đời còn lại. Sau khi gặp Blaise. Một phù thủy bị tước đoạt phép thuật. Một mình mang theo đứa nhỏ gian nan sinh tồn trong thế giới Muggle. Một người yếu ớt nhưng cứng đầu, vừa thô lỗ vừa giảo hoạt. Anh chưa bao giờ kể cho cô về quá khứ của mình, cô cũng chưa bao giờ hỏi qua, giống như là những việc anh không muốn nhớ tới thì cô đều biết vậy. Cô công khai lấn chiếm thế giới của anh, nhưng cũng không can thiệp quá nhiều; cô không phải là coi anh là người chính nghĩa, cô là thưởng thức toàn bộ con người anh, cả phần âm u trong con người anh. Trừ bỏ thời gian đầu kia, bọn họ ở chung rất bình thản. Đôi khi anh cho là bọn họ sẽ bình thản như thế qua cả đời, cho đến khi... “Chúng ta cần báo cho cụ Dumbledore.” Lupin nói xong thì đứng lên, “Severus, có lẽ anh cần đi cùng chúng tôi.” ... cho đến khi Chúa tể Hắc ám sống lại. Anh lại trở thành gián điệp cho Hội Phượng Hoàng. “Không. Tin tức có giá trị nhất đêm nay anh đã biết, tôi không có chuyện gì khác muốn nói.” Snape chậm rãi nói, “Thám thính tin tức báo cho Hội Phượng Hoàng là nhiệm vụ của tôi. Tôi nghĩ mình đã hoàn thành nó. Hiện tại tôi cần phải trở về nhà, ngủ một giấc hoặc xem một quyển sách.” “Được rồi,” Lupin cười nói, “Nghỉ ngơi tốt nhé.” Snape thoáng nhìn đầy địch ý cùng hoài nghi ý tốt của Lupin, lại đội mũ lên, rời khỏi nhà Black.