[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám
Chương 133 : Biệt thự nhà Sadie
Blaise mặc một chiếc
áo màu xanh thẫm có tay áo được làm từ vải lưới, ôm tôi thật chặt. Cô còn muốn cầm hành lý của tôi nhưng tôi đã đoạt lại được, giữ trong tay.
Cô bực bội thở dài, nhéo cánh tay tôi, vừa đi vừa cằn nhằn: “Mẹ cũng không phải là không làm được.”
“Thực sự là nó không nặng, con phóng bùa Trôi nổi vào nó mà.” Tôi cười, “Hơn nữa con sắp cao hơn mẹ rồi, con nên tự mình cầm nó thôi.”
“Đúng là thế.” Cô liếc nhìn đỉnh đầu tôi rồi quay ra quan sát cả người tôi,
“Con vẫn... gầy như thế. Hồi mười ba tuổi mẹ vẫn mập mạp hơn con. Con nên kế thừa các ưu điểm của mẹ mới đẹp.”
“Mẹ nhìn cũng vẫn béo đấy. Sắc mặt cũng tốt lắm.” Tôi nhìn cô nói, “Con còn nghĩ là mẹ sẽ bị công việc vụn vặt ở nhà Sadie mà tiều tụy vô cùng cơ.”
“Những chuyện này đã làm xong – bởi vì thời gian qua không có ai giải quyết chúng nên mới có thể chất đống đến thế.” Blaise cười mỉm nói, “Sự thật là hiện tại mẹ rảnh vô cùng. Con gái yêu, nghỉ hè này mẹ sẽ thường xuyên ở cạnh con.”
Chúng tôi đi xuyên qua cây cột, đi vào Ngã tư Vua, đi ra phía ngoài.
“Có thể thường xuyên ở bên con?” Tôi tỏ vẻ ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn cô, “Chẳng lẽ mẹ không có hẹn sao? Con muốn nói là, giáo sư Snape đã nghỉ hè. Hai người có thể... à, ví dụ như đi dạo phố?”
“A.” Blaise buồn cười nói, “Đi dạo phố là một ý kiến hay.”
Tôi nghĩ đến cảnh tượng Blaise và giáo sư Snape đi dạo phố, không nhịn được rùng mình.
“Bỏ đi.” Tôi lầu bầu, “Ông ấy sẽ không lãng phí thời gian cho đi dạo đâu.
Cho dù là thầy xuất hiện trên đường... nhưng sắc mặt của thầy sẽ làm cho những người đã được thầy ấy dạy gặp bất hạnh, nên buông tha cho mọi người khỏi chạy mất.”
“Con yêu, đừng nói như thế,” Blaise ngọt ngào nói, “Con không nghĩ đấy là điểm đáng yêu của anh ấy sao?”
Tôi khụ một tiếng, “Có vẻ hai người hình như là... ở chung rất ổn.”
“Cũng gần như thế.” Blaise nhăn mặt, “Chẳng qua là gần đây anh ấy...”
Cô lập tức im lặng, nhẹ nhàng thở dài, xoa xoa đầu tôi. “Có lẽ mẹ không nên nói cho con biết. Chúng ta đi nhanh lên.”
Blaise và tôi lên xe taxi, cô báo địa chỉ Muggle của quán Cái Vạc Lủng.
“Quán Cái Vạc Lủng?” tôi liếc nhìn lái xe, xác định ông ta không chú ý đến cuộc nói chuyện của khách thì mới kinh ngạc nói, “Con cho là chúng ta sẽ đến căn biệt thự của gia tộc Sadie.”
“Đúng là chúng ta phải đến đó,” Blaise nói, “Nhưng rất tiếc là biệt thự Sadie cũng không chuẩn bị đường vào cho chúng ta. Vốn chúng ta có thể sử dụng mạng Floo của người nào đó... Nhưng hiện tại, chúng ta vẫn dùng lò sưởi của quán Cái Vạc
Lủng là được rồi.”
Xe taxi dừng lại, Blaise kéo tôi vào quán Cái
Vạc Lủng, quen thuộc xuyên qua vài bà lão đang ngồi uống rượu trên bàn, đi tới hành lang ở mặt sau của quán.
Cuối hành lang là một cái lò sưởi âm tường bẩn kinh khủng, bên cạnh là một cái hộp hình vuông có cái cửa để tiền. Blaise bỏ vào đó vài đồng sickle, phía dưới lập tức xuất hiện một vốc bột phấn.
Blaise đón lấy, đưa một nửa cho tôi.
“Mẹ nghĩ là con chưa bao giờ sử dụng bột Floo nhỉ? Hãy nhìn mẹ làm như thế nào, nhớ là phải phát âm rõ biệt thự nhà Sadie nhé.”
“Mẹ đừng lo mà.” Tôi trả lời, “Con biết rồi.”
Blaise gật đầu, vẩy một dúm bột vào trong lò sưởi, bước vào ngọn lửa màu xanh biếc, nói câu “Biệt thự Sadie” rồi biến mất.
Cho dù là tôi biết nguyên lý hoạt động của mạng Floo nhưng đây là lần đầu tiên tôi sử dung nó nên có chút hồi hộp.
Tôi vẩy bột Floo vào lò sưởi, tiến vào rồi lớn tiếng nói: “Biệt thự Sadie.”
Lập tức tôi cảm thấy như mình bị hút vào một cái ống lớn không ngừng xoay tròn trong đấy – sau đó bị phun ra ngoài, ngã sấp trên một cái thảm.
Tôi ngẩng đầu thấy Blaise đang xoa khuỷu tay của mình, hai con gia tinh nuôi trong nhà đang ra sức phủi bụi trên váy cô – mà thực tế là không hề có.
Tôi đứng lên, phát hiện một cái trần nhà vô cùng cao trong đại sảnh. Tất cả các đèn trong sảnh đều sáng, làm cho các đồ kim loại đều lóe sáng. Ánh sáng buổi chiều chiếu vào qua các cửa sổ cao cao, tạo một mảng ánh đỏ trên vách tường màu xám.
Tôi ngạc nhiên nhìn chăm chú vào đại sảnh, phát hiện đèn này cũng không phải là nến mà Hogwarts hay sử dụng hoặc là đèn măng sông mà nhà Black sử dụng, chúng là đèn điện.
“Con thích chứ?” Blaise nói. Cô thấy tôi chú ý đến đèn điện, “Vì cải tạo sửa chữa lại đèn thắp sáng mà không để thay đổi phong cách của ngôi nhà, mẹ mất rất nhiều sức lực đấy.”
“Ồ. Con còn tưởng rằng cho dù là ngày nghỉ thì con cũng tạm biệt những thiết bị điện rồi chứ.” Tôi nhìn phía dưới tường để một chiếc điện thoại bàn màu mâu đậm, “Còn có cả điện thoại nữa?”
“Thói quen của thế giới Muggle gì đó, con biết mà,” cô nhún nhún vai, “Chúng rất tiện lợi. Mà dùng điện thì tiện lợi hơn dùng nến hoặc các thứ khác. Để chiếu sáng cả căn biệt thự trong một đêm, con có biết cần dùng bao nhiêu ngọn nến không?”
Cô cười tủm tỉm bổ sung, “Mẹ dòng dây điện từ thôn trang bên cạnh đến đây.”
Tôi nghẹn họng nhìn cô.
“Ý mẹ là...”
“Haha, mẹ cũng muốn đăng ký theo quy định,” Blaise chẳng hề để ý nói, “Nhưng mà mẹ không biết làm thế nào để giải thích cho bọn họ về một ngôi nhà không thể thấy?”
Cái cục tròn tròn mà tôi tưởng là đồ trang trí màu nâu đang lăn lộn nhanh như chớp về phía tôi, tôi ôm lấy mới phát hiện đó là Gadda. Nó có vẻ béo lên rất nhiều, hiển nhiên là cuộc sống khá dễ chịu. Tôi vuốt ve nó, vô lực nói: “Mẹ nói thế là lấy cớ có lệ thôi.”
“Có lẽ thế.” Blaise ôm tôi, “Hiện tại mẹ có thể nói với con... Hoan nghênh về nhà. A, đúng rồi,” Cô chỉ chỉ hai con gia tinh đang đứng quy củ hai bên người cô, “Đây là Dolly, đây là Mia.”
Hai con gia tinh mặc tấm khăn trải bàn trắng tinh, cung kính cúi đầu chào tôi. Con gia tinh gọi là Dolly có vẻ già hơn, mà Mia có vẻ còn nhỏ, cơ thể nhỏ bằng một phần ba Dolly, những nếp nhăn trên mặt nó còn ít hơn những con gia tinh tôi đã từng thấy, màu da còn có sắc hồng hồng.
Mia nhẹ nâng mắt lên, cực kỳ nhiệt tình nhìn tôi, bên cạnh Dolly bực bội dẫm lên chân cô bé.
“Không có quy củ tí nào!” Dolly bực bội gào lên, “Không thể nhìn cô chủ nhỏ như thế!”
Tôi nhìn con gia tinh nhỏ đang thút thít khóc đầy ấm ức mà mỉm cười.
“Dolly” Blaise nói, “Mang Mia đi chuẩn bị cơm chiều đi.”
Dolly lại chào, một tay cầm lấy hành lý của tôi, một tay túm lấy Mia, “bùm” một tiếng biến mất.
“Đến đây.” Blaise vươn tay về phía tôi, “Đầu tiên chúng ta đi xem phòng của con nhé? Con có thể thay quần áo trước.”
Tôi đặt Gadda lên vai, chậm rãi đi theo cầu thang tròn lên tầng hai.
Cuối hành lang là phòng ngủ của người đứng đầu trong nhà, Blaise mở cánh cửa nhỏ bên cạnh.
“Đó là phòng mẹ.” Blaise chỉ chỉ vào cánh cửa kia, “Thật ra phòng con đáng lẽ không ở đây, cũng không đơn giản như thế này... nhưng mẹ nghĩ là con không muốn cách mẹ quá xa.”
“Mẹ nói đúng rồi đấy ạ.” Tôi đi vào căn phòng.
Căn phòng lấy ánh sáng tự nhiên rất tốt, hai cánh cửa sổ thật to, qua cửa sổ có thể nhìn thấy màn đêm biến mặt cỏ và khu rừng nhỏ phía xa xa giống như những bóng ma. Đồ đạc trong phòng đều là gỗ màu trầm, những tay cầm của ngăn kéo cũng như của tủ đều là con rắn màu bạc. Một bên mặt tường là giá sách kéo từ mặt sàn lên đến trần nhà, quần áo của tôi được các gia tinh treo trên mắc áo, sách giáo khoa cũng được đặt trên mặt bàn.
“Con thích không?” Blaise nhìn mặt tôi, “Có chỗ nào không thích chúng ta có thể thay đổi.”
“Thay đổi ạ? Trời ơi, thật tuyệt vời.” Tôi thở dài, “Nếu vào ban ngày thì nó sẽ thật tuyệt. Ánh sáng chiếu vào qua cửa sổ làm con say mê. Tại
Slytherin thì phòng ngủ rất tuyệt nhưng tiếc là nó ở đáy hồ, ánh sáng đều là màu xanh biếc.
Blaise cười nói, “Nghe là đã thấy rất đẹp.”
“Đúng là rất đẹp, nhưng nếu đã ở đó bốn năm... con luôn hi vọng là phòng ngủ của mình có ánh sáng mặt rời.” Tôi nhún nhún vai, đặt Gadda lên mặt bàn học, tìm quần áo đi thay, sau đó cùng Blaise đi xuống lầu ăn tối.
Sau bữa tối, Blaise nói: “Con vừa ngồi tầu hỏa một ngày, con cần nghỉ ngơi... Ngủ một giấc, ngày mai mẹ sẽ đưa con đi thăm quan.”
Tôi cũng có chút mệt nhọc, gật đầu đồng ý.
Nhưng sau khi tắm thoải mái, nằm trên chiếc giường lớn thì tôi lại không thể nào ngủ được.
Tôi đã có thói quen ngủ một mình, nhưng khi ở cùng Blaise thì chúng tôi chưa bao giờ phân phòng.
Dù đây là căn phòng ngủ “Đơn giản” nhưng so với trước kia thì phòng rất lớn.
Không hiểu vì sao, tôi bắt đầu thấy nhớ căn phòng nho nhỏ, căn phòng áp mái ấy.
Gadda nhảy xuống khỏi bàn học, nhảy lên đầu tôi. Tôi thở dài, đẩy Gadda ra, ôm chăn đi vào phòng ngủ của Blaise.
Blaise sắp đi ngủ, cô mặc áo ngủ tựa lên đầu giường, nhìn chăm chăm vào cái đèn, mái tóc quăn dài buông xuống, làn da trắng nõn dưới ánh đèn mờ mờ nhìn vô cùng dịu dàng.
Tôi buông Gadda, lên giường, chui vào chăn ôm cô.
“Con không ngủ được.” Tôi rầu rĩ nói, “Nơi này rất tuyệt, nhưng con cảm thấy như nơi này không thuộc về mình.”
“Nơi này đương nhiên là thuộc về con,” Blaise buông lá thư xuống, vỗ vỗ lưng cô, giống như tôi vẫn còn bé, “Con là con gái của mẹ.”
Tôi nhích vào lòng cô.
“Nếu không ngủ được, hãy nói với mẹ một chút cuộc sống của con ở trường đi.” Blaise nhẹ nhàng nói, “Cuộc thi Tam Pháp thuật thế nào? Mẹ nghe nói là
Harry Potter chiến thắng? Thật là giỏi mà. Cậu nhóc đó là quán quân nhỏ tuổi nhất đúng không?”
“Vâng, đúng thế, Harry là bạn con. Mẹ, cậu ấy là con đỡ đầu của chú Sirius.” Tôi nhắm mắt lại khi Blaise vỗ lưng nói, “Quán quân của Dumstrang là Victor Krum, anh ta là bạn trai của
Hermione. Quán quân của Beauxbatons là Fleur Delacour là một tiên nữ, cô ấy thật kiêu ngạo... nhưng Harry nói cô ấy rất thẳng tính, Cedric...”
Tôi nghẹn lại.
“Cedric? Cậu ấy làm sao?” Blaise nói.
“Mẹ không biết?” Tôi kinh ngạc mở mắt nói, “Nhật báo tiên tri cũng không nói gì về chuyện này?”
“Không, nó chỉ đơn giản nói tên người chiến thắng thôi.” Blaise nghi ngờ hỏi, “Chuyện gì đã xảy ra?”
“Vâng,” Tôi chỉnh lại tư thế, nghiêm túc nói, “Cedric đã chết.”
“Blaise nhíu mày, “Đã chết?”
“Là Voldemort giết cậu ấy.” Tôi hít một hơi thật sâu, “Hạng mục cuối cùng có một âm mưu, Harry cùng Cedric bị truyền tống ra khỏi Hogwarts. Cedric bị giết, Harry mang theo thi thể của cậu ấy trốn thoát trở về. Blaise,
Voldemort đã sống lại.”
“Voldemort sống lại?” Blaise ngạc nhiên nói, “Bộ Pháp thuật không có phản ứng gì?”
“Có lẽ là có,” Tôi cười nhạt, “Bọn họ tạo áp lực để Nhật báo tiên tri không nói đến điều này. Thậm chí Cedric chết đều không nói đến. Bọn họ căn bản không tin điều Harry nói.”
“Điều này quả thật là mọi người không thể tin nổi” Blaise than nhẹ, “Sylvia, con không trải qua cuộc chiến đó nên không biết được Chúa Tể Hắc Ám là một tồn tại đáng sợ đến thế nào... Không ai muốn tin tưởng hắn đã trở lại.”
“Nhưng con tin tưởng Harry.” Tôi kiên định nói, “Hắn thật sự đã trở lại, ngay ngày hai mươi sáu tháng tư. Không nhìn thẳng vào điều này chỉ làm thế giới phù thủy càng thêm bị động.”
Blaise không nói gì.
“Còn có một việc.” Tôi nghĩ nghĩ, “Mẹ có biết giáo sư Snape từng là một Tử Thần
Thực Tử. Ông ấy là một gián điệp, làm việc cho Hội Phượng Hoàng.”
Tay Blaise dừng lại một chút rồi cô lại làm như không có việc gì vỗ vỗ lưng tôi nói: “Mẹ đã biết.”
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
61 chương
20 chương
22 chương
10 chương
3 chương