Sau cái lần Yoon Ji Hoo hôn Eun Bi, quan hệ của hai người ngày càng thân thiết hơn, Eun Bi đã có thể tự nhiên nhận những nụ hôn, cái ôm của Yoon Ji Hoo, thậm chí đôi lúc còn có thể ngây thơ đáp lại, khiến Yoon Ji Hoo vừa mừng vừa ảo nảo. Mừng vì Eun Bi và anh đã tiến gần thêm một bước, ảo não là dục vọng của anh đối với cô càng ngày càng khó kiềm chế được, thế nhưng cứ mỗi lần anh nhìn thấy gương mặt non nớt của cô, lại nghĩ đến chuyện Eun Bi vẫn còn chưa trưởng thành thì dù có không muốn cỡ nào cũng phải nhịn xuống. Từ giờ đến lúc Eun Bi trưởng thành có lẽ anh còn phải chịu đựng dài dài. Bệnh của Eun Bi kéo dài 3 ngày sau mới hết. Sau khi bác sĩ gi đình xác nhận là Eun Bi đã khỏi hẳn, Song Woo Bin và Yoon Ji Hoo mới đồng ý cho Eun Bi đến trường. Ngồi trong lớp, Eun Bi vẫn rất ngoan ngoãn mà lấy sách ra, chăm chú dò tìm trên đó và nghe giáo viên giảng bài, hiện đang là tiết lịch sử nên Eun Bi không thấy khó khăn như mọi lần. Tuy nói là không cần mình tham gia các cuộc thi, Yoon Ji Hoo cũng đảm bảo với bản thân, thế nhưng Eun Bi không muốn làm một người cái gì cũng không biết, vì vậy nên trong các tiết học, Eun Bi vẫn rất chăm chỉ nghe giảng. Cho đến hiện tại, môn mà Eun Bi giỏi nhất là quốc ngữ, lịch sử, địa lý. (Văn, sử, địa => khối C nha!) Đến trưa, khi Yoon Ji Hoo đến, nhìn thấy Eun Bi lại đang ngẫm nghĩ bài tập thì không dấu vết thở dài, thôi vậy, cô muốn làm gì cũng được, chỉ cần không để bản thân quá mệt mỏi thì anh sẽ không phản đối. Như mọi lần, Eun Bi cùng với Yoon Ji Hoo đi đến nhà ăn của F4, hôm nay có vẻ náo nhiệt hơn mọi ngày, vừa đi đến cửa đã nghe thấy tiếng ồn ào bên trong: “Thế nào, rốt cuộc là Ji Hoo đi đón ai vậy? Bạn gái à?” – Một giọng nữ vang lên. Tiếp theo là giọng ngả ngớn của So Yi Jung: “Đúng rồi, chị cứ chờ xem, lát nữa ắt sẽ biết.’ “Cái gì! Thần bí như vậy? Cũng không biết là cô gái như thế nào, có thể lay chuyển được Ji Hoo của chúng ta?” – Cô gái bên trong có vẻ hứng thú. Lần này là tiếng của Goo Jun Pyo: “Chị à! Lát nữa thấy người, đừng có giật mình nhé!” Eun Bi dùng ánh mắt hoang mang nhìn Yoon Ji Hoo, có vẻ như bọn họ đang nói về mình, hơn nữa Eun Bi nghe thấy giọng lạ lạ ở bên trong, có nghĩa là trong này có một người mà cô bé chưa từng gặp. Yoon Ji Hoo khẽ xoa đầu Eun Bi, mỉm cười trấn an: “Không sao, bên trong là một chị gái mà em quen biết, trước đây rất thương em, lần này nhìn thấy em, chắc chị ấy sẽ vui lắm.” Nói xong, thấy Eun Bi gật đầu thì anh mới đưa tay mở cửa. Cùng lúc đó, những tiếng vui vẻ cười đùa bỗng im bặt. Eun Bi theo Yoon Ji Hoo đi vào bên trong. Trên bộ sô pha giữa phòng, Song Woo Bin và So Yi Jung đang ngồi một bên, Goo Jun Pyo và Geum Jan Di thì chiếm một bên khác, ngoài ra thì ở giữa, một cô gái trẻ đang ngồi đó, quay lưng lại phía cửa ra vào nên Eun Bi chưa thể nhìn ra được là ai, chỉ nhìn ra được cô gái này có thân hình rất đẹp. “Đến rồi kìa!” – Song Woo Bin nhìn về phía hai người họ, la lên. Cô gái kia cũng buông xuống ly cà phê trên tay, từ từ quay người lại phía sau, đó là một cô gái trẻ rất xinh đẹp. Khi nhìn thấy bóng dáng Eun Bi đứng bên cạnh Yoon Ji Hoo, đôi mắt bỗng mở to, không thể tin được mà nhìn chằm chằm vào bóng dáng đó. 8 tuổi và 14 tuổi, con người tuy lớn lên nhưng cũng không thay đổi quá nhiều, vì vậy Goo Jun Hee có thể nhanh chóng nhận ra bóng dáng quen thuộc đó. Cô em gái nhỏ bé thường nhìn cô nhu thuận gọi chị Jun Hee, cô bé đáng yêu tuy còn nhỏ nhưng đã biết quan tâm đến những người xung quanh, cô em gái ấy đã giúp cô có được cuộc sống hạnh phúc như bây giờ,… Đó là thật sao. Người đứng trước mắt cô, lại thật sự là Eun Bi sao, đôi mắt Goo Jun Hee dần ươn ướt. Trong cái đám con nít cùng lớn lên bọn họ, so với bọn Jun Pyo nghịch ngợm, quậy phá thì Song Eun Bi nhu thuận hiểu chuyện khiến cho Goo Jun Hee yêu thương nhất. Cô còn nhớ, khoảng thời gian khi cô học năm 2 đại học, lúc ấy mẹ bắt cô phải chia tay với người bạn trai hiện tại, kết hôn với người thừa kế khách sạn lớn nhất thế giới (hình như chồng Jun Hee có thân thế vậy phải không ta), lúc đó cô đã rất là đau khổ, oán hận mẹ mình, chán ghét luôn cả người chồng kia. Suốt một khoảng thời gian dài, quan hệ giữa hai vợ chồng luôn là lạnh như băng, cô không muốn đón nhận tình cảm của anh, anh thì bận rộn chuyện làm ăn nên cũng không mặn không nhạt với cô, cả hai còn phân phòng ngủ. Khi đó, bọn họ chỉ như những đôi vợ chồng hào môn điển hình, bằng mặt mà không bằng lòng. Rồi có một ngày, Eun Bi cùng với ba mẹ sang New York chơi, thế nhưng do bận công việc, cả hai đành gửi Eun Bi cho vợ chồng bọn họ nửa tháng, giải quyết xong công việc thì mới tới đón Eun Bi đi chơi tiếp. Thế nhưng ai ngờ, tối đó thì Eun Bi lại phát sốt, đụng vào cơ thể nóng như lửa kia thậm chí còn nói mê sảng. Cô thật không biết phải làm sao, vừa lo sợ, bất lực, vừa hoảng loạn. Cuối cùng, cô đành phải đi gõ cửa chồng mình. Lúc ấy đã nửa đêm, anh lập tức mặc quần áo rồi ôm Eun Bi đi bệnh viện, còn ôm cô đang lo lắng, hoảng loạn vào lòng mà trấn an, khi cô mệt còn ôm cô lên giường ngủ, bản thân thì thức suốt đêm. Đến khi sáng cô tỉnh dậy, nhìn thấy người đàn ông luôn luôn hoàn hảo, lịch thiệp khi ra ngoài, nay chỉ mặc cái áo ngủ mỏng manh, tóc tai bù xù, một chân còn không mang dép, đang co ro ngồi ngủ gật trên giường bệnh, chợt cô cảm thấy, có lẽ bấy lâu nay, cô đã không chịu nhìn thẳng vào anh, không nhìn thấy được con người thật của anh. Từ hôm đó, quan hệ giữa hai người như có sự thay đổi lớn, lại thêm Eun Bi thường hay phát ra những câu nói ngây thơ “anh chị cũng giống ba mẹ lấy nhau rồi à?”, “ ba rất thích ăn món mẹ nấu, anh cũng thích món của chị Jun Hee nấu đúng không”, “Vì sao hai người không ngủ cùng nhau thế”,… Hai người cũng vì bồi Eun Bi đi chơi, cùng vì chưa có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con mà luống cuống, càng lại vì anh luôn ổn trọng, bình tĩnh, đáng tin cậy, hơn nữa bao dung cô, khiến cho cô càng lúc càng không rời mắt khỏi anh. Cho đến khi Eun Bi được đón đi 3 tháng sau, cô mới biết được, thì ra chồng mình đã yêu thầm mình từ lâu, chính anh là người đề xuất việc kết hôn với cô, cho dù cô có lạnh lùng, đòi phân phòng, không muốn thực hiện trách nhiệm làm vợ, thì anh cũng không trách móc nửa lời, chỉ trầm mặc làm theo. Từ từ yêu anh và cho đến hiện tại, cô đã có một cuộc sống vô cùng hạnh phúc. Đối với Goo Jun Hee, Eun Bi như một thiên thần nhỏ đã khiến cho cô và chồng có cơ hội hiểu nhau hơn, có thể hạnh phúc bên nhau chứ không phải như những cặp vợ chồng hào môn khác, thủ lấy danh nghĩa mà sống suốt đời. Thế mà cô em gái đáng yêu ấy, lại vì tai nạn mà mất, khiến cho mọi người đau khổ. Lần đó, cô đã nằm trong ngực chồng mà khóc suốt đêm. Bởi vậy, hiện tại nhìn thấy cô bé trước mắt này, Goo Jun Hee thật không biết phải phản ứng ra sao, chỉ có run run hỏi: “Đây…đây là…” Song Woo Bin đi đến bên cạnh, dắt Eun Bi tới, nói: “Đúng vậy, đây là Eun Bi, là Eun Bi thật sự, con bé không chết, chị Jun Hee!” Nghe thấy lời xác nhận từ Song Woo Bin, nước mắt Goo Jun Hee lập tức trào ra, cô đứng phắt dậy, chạy tới, ôm lấy Eun Bi, vừa khóc vừa nói: “Eun Bi, Eun Bi, Eun Bi, con bé này, em còn sống sao, con bé hư này, khiến chị đau khổ như vậy?” – Goo Jun Hee buông Eun Bi ra, nhìn kĩ cô bé từ đầu đến chân, sau đó lại ôm Eun Bi lần nữa: “Thật là em rồi, Eun Bi, thật là em rồi!! Hu hu!”