[Đồng Nhân Anh Hùng Xạ Điêu] Tĩnh - Khang
Chương 4 : Luyện cung tiễn
Edit: Miu Miu.
Beta: Bạch Hồ.
—oOo—
Đợi bọn họ sau khi an định, Dương Khang không thể chờ đợi được dắt Quách Tĩnh đi tìm Triết Biệt học cung tiễn.
Triết Biệt đang dạy tam tử Thiết Mộc Chân là Oa Khoát Đài bắn cung, Dương Khang đối với đại thúc có vẻ mặt ôn hòa ấn tượng cũng không tệ lắm, nếu là Truật Xích động một chút là đánh người, Dương Khang lúc này nhất định không dám đến nhờ Triết Biệt dạy cung tiễn
Triết Biệt cũng là vừa lúc hoàn tất việc dạy, loay hoay tìm cớ một chút, chỉ đành cười nói với Dương Khang cùng Quách Tĩnh, chờ bọn họ lại lớn một chút hãy đến tìm hắn học cung tiễn.
Dương Khang nhìn ra hắn từ chối, bất quá y nghĩ lại cũng hiểu được, Triết Biệt hiện tại không có thời gian rỗi dạy bọn họ bắn tên, liền dắt Quách Tĩnh về nhà bạt của bọn họ.
Dương Khang không muốn học bắn tên, nhưng đã đi tới thế giới ‘Xạ điêu anh hùng truyện’, không học cung tiễn là một thiệt thòi.
Y từng nhớ đã đọc qua cuốn sách nào đó viết, muốn học cung tiễn trước hết phải luyện tập nhãn lực, cho nên tại nhà bạt bắt một con ruồi trói lại, mỗi ngày vừa luyện tập ngôn ngữ Mông Cổ vừa nhìn con ruồi rèn nhãn lực.
Quách Tĩnh không biết Dương Khang đang làm cái gì, nhưng mẫu thân lén dặn dò qua hắn, Dương Khang làm cái gì, hắn cũng phải làm theo, bởi vậy hắn đi theo bên cạnh Dương Khang nhìn chằm chằm vào con ruồi.
Dương Khang tuy ghi hận hắn không cùng mình đổi chủy thủ, nhưng bọn họ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cuối cùng kiên nhẫn giải thích chuyện luyện nhãn lực.
Không biết Quách Tĩnh có nghe hiểu hay không, nhưng mỗi ngày ngồi ở chỗ kia luyện nhãn lực thời gian so với Dương Khang còn nhiều hơn.
Dương Khang biết rõ nghị lực của bản thân và Quách Tĩnh, về chuyện luyện trung bình tấn hay luyện nhãn lực, y bất quá chỉ kiên trì nhiều nhất là nửa canh giờ, Quách Tĩnh lại có thể học tư thế của y, luyện chính là một ngày, thật là làm y siêu cấp bội phục.
Kỳ thật ngẫm lại, Quách Tĩnh trong nguyên tác ngốc như vậy, cũng là do không có bạn bè cùng lứa tuổi. Lý Bình mỗi ngày vì kế sinh nhai mà bôn ba, có rất ít thời gian chú ý tới sự phát triển của Quách Tĩnh.
Nguyên lai Quách Tĩnh mỗi ngày chỉ có dê bò làm bạn, hiện tại có y ở bên người, Quách Tĩnh lại vừa vụng về vừa ngốc, Dương Khang sẽ gặp trở ngại.
Dù sao cũng theo bộ lạc Thiết Mộc Chân hai năm, Quách Tĩnh ngoại trừ ít nói chuyện với bên ngoài, ngược lại cũng không có cái gì không giống người bình thường.
Dương Khang học ngôn ngữ Mông Cổ được một thời gian rồi cũng dạy hắn, vốn đồng thời học Hán ngữ cùng Mông Cổ ngữ sẽ khiến cho người ta loạn trí, thực tế Dương Khang dạy rất không có kiên nhẫn, nhưng Quách Tĩnh lại học rất nhanh, chắc là do không có chăn dê nuôi ngựa, nên chuyên tâm học hành.
Đối với Dương Khang mà nói, cùng những tiểu hài tử Mông Cổ kia chơi ném đá gì gì đó, mới là làm cho y không thể chịu đựng được.
Quách Tĩnh thấy Dương Khang không đi chơi, hắn cũng đè xuống tâm tính tiểu hài tử, ở bên cạnh y học tập ngôn ngữ Mông Cổ, luyện tập nhãn lực.
Thời gian dài sau, mọi người đều biết trong nhà bạt có hai tiểu hài tử rất đặc thù, chưa bao giờ đi ra chơi.
Một người lớn lên phấn nộn đáng yêu, một người lớn lên đôn hậu thành thật. Tuy đều bảy, tám tuổi nhưng lại rất ít khi chơi với các hài tử cùng tuổi khác, mỗi ngày đều tránh trong trướng bồng không biết làm cái gì.
Lý Bình được Dương Khang giải thích, cho rằng bọn họ mỗi ngày luyện tập nhãn lực là do Triết Biệt dạy, vui mừng vì hai người từ khi biết thân thế bản thân nên khắc khổ luyện tập để báo thù cha, cho dù người bên ngoài tỏ vẻ nghi hoặc, đều dùng lí do hai huynh đệ bất đồng ngôn ngữ Mông Cổ, giải thích qua loa.
Đến bộ lạc Thiết Mộc Chân hai năm, Triết Biệt bắt đầu dạy tứ vương tử Đà Lôi bắn cung, lúc này hắn mới nhớ còn có hai người con trai, vội vàng tự mình tìm đến, phân phó bọn họ ngày mai đến học bắn cung.
Quách Tĩnh hưng phấn cơ hồ một đêm không ngủ, cùng hắn ngủ chung một cái giường, Dương Khang cũng bị hắn làm cho một đêm không ngủ, mang theo mắt thâm quầng kéo Quách Tĩnh đến học bắn cung.
Trời lúc này mới tảng sáng, nhưng trường tiễn đã có người chờ, Dương Khang thấy hắn ăn mặc phú quý, liền biết hắn là tứ tử của Thiết Mộc Chân, Đà Lôi.
Kỳ thật hai năm trước, lúc tìm Triết Biệt dạy bắn cung, Đà Lôi đã ở đó, nhưng Dương Khang không có chú ý tới hắn.
Qua hai năm gặp lại, hắn so với Dương Khang cùng Quách Tĩnh lớn hơn hai tuổi, Đà Lôi một thân áo lông, đầu đội mạo thượng còn có hai cái khổng tước mao diễm lệ, tự cho là uy phong lẫm lẫm, không ngừng tìm cơ hội đong đưa đầu.
Dương Khang như thế nào lại cảm thấy như hai cái râu trên đầu Tiểu Cường, càng xem càng muốn cười.
Tiểu Cường: tên một con gián trong phim hoạt hình Trung Quốc, đánh hoài không chết.
Đà Lôi đã sớm quên tiểu hài tử năm đó, nhưng lúc này vừa thấy Dương Khang đã không thể dời mắt.
Tại thảo nguyên này, hắn vốn cho là không có ai có thể so với muội tử Hoa Tranh đáng yêu hơn, nhưng hài tử đứng trước mặt hắn, ngũ quan tựa như búp bê đồng dạng đáng yêu, da thịt giống như mỡ dê, làm cho người ta nhịn không được muốn sờ một phen.
Đà Lôi trên thực tế cũng đã làm như vậy, hắn từ trước đến nay muốn làm cái gì là làm cái đó. Nhưng hắn vừa duỗi tay ra, nhưng lại bị người bên cạnh nắm cổ tay.
Đà Lôi nghi hoặc nhìn lại, thấy một hài tử cùng hắn không sai biệt lắm, mày rậm mắt to, vẻ mặt bình tĩnh nắm cổ tay của hắn.
Đà Lôi nghĩ muốn hất tay ra, ngoài ý muốn phát hiện tay của đối phương rất lớn, hắn nhất thời giãy không ra.
Dương Khang lười biếng ngáp một cái, nhàn nhạt hướng Quách Tĩnh phất phất tay nói:
“Buông hắn ra a, không có việc gì.”
Dương Khang lên tiếng, Quách Tĩnh liền buông tay Đà Lôi ra, hắn và Dương Khang cùng nhau lớn lên, tự nhiên biết rõ Khang đệ lớn lên dị thường xinh đẹp.
Nghe mẫu thân nói, Dương bá mẫu là mỹ nữ Giang Nam vùng sông nước, Dương Khang kế thừa hoàn toàn mỹ mạo của nàng.
Tại trung nguyên đều là dẫn người chú mục dung mạo, trên thảo nguyên mênh mông này càng là hạc giữa bầy gà.
Cho nên từ nhỏ đến lớn, chỉ cần có người nhìn mặt Dương Khang, sẽ không tự chủ được mà vươn tay đụng đụng xoa xoa. Quách Tĩnh không biết từ đâu đảm đương chức bảo tiêu, ngăn cản các loại ‘tay heo’ quấy nhiễu.
Quách Tĩnh mặt không biểu tình nhìn Đà Lôi, trong nội tâm kì thật lại hò hét. Thật sự, hắn không phải vì Khang đệ, hắn chỉ là muốn giúp đỡ Đà Lôi mà thôi. Nếu như Đà Lôi thật sự chạm vào mặt của Khang đệ, kết cục của vương tử này sẽ rất thảm…..
Chính là Đà Lôi hoàn toàn không có cảm kích Quách Tĩnh, hắn đem mặt không biểu tình của Quách Tĩnh xem thành một loại khiêu khích.
Thân là đứa con của Thiết Mộc Chân, làm sao có thể bị khí thế người khác dọa ngược lại? Đà Lôi lạnh lùng nhấc cung trong tay nói:
“Ta muốn cùng ngươi quyết đấu!”
Dương Khang lập tức tỉnh táo tinh thần, quét sạch bối rối, hưng phấn cười nói:
“Quyết đấu như thế nào? Có cái gì cược không?”
“Đơn giản, ba mũi tên, xem ai bắn mũi tên trúng hồng tâm nhiều nhất sẽ thắng. Về phần cược thì…..”
Đà Lôi nhìn thoáng qua Dương Khang, cười nói:
“Nếu ta thắng, ngươi theo ta chơi một tháng.”
Hắn thỏa mãn nhìn Quách Tĩnh bên cạnh vừa nghe xong lời này, vốn không lộ vẻ gì trên mặt rốt cuộc xuất hiện biểu tình.
Mà lúc này Quách Tĩnh trong nội tâm lại nghĩ, muốn Khang đệ cùng hắn chơi một tháng? Đà Lôi này không muốn sống nữa sao?
Dương Khang không nói hai lời thay Quách Tĩnh đáp ứng, cùng Đà Lôi cười nói:
“Nếu Quách Tĩnh thắng, ngươi phải ôm muội tử Hoa Tranh của ngươi theo ta chơi một tháng.”
Đà Lôi sửng sờ, nhưng lời hắn nói đã ra miệng, đành phải cắn răng gật đầu.
Dương Khang lúc này càng cười đến thiên chân vô tà nói:
“Vị ca ca này, Quách Tĩnh chưa từng cầm qua cung tiễn, có thể hay không mời ngươi làm mẫu một cái?”
Đà Lôi vừa nghe, sầu lo trong lòng lập tức bị quét sạch sẽ, cảm thấy đứa nhỏ này thật sự là hồn nhiên tựa như tiểu bạch thỏ, mà chính mình thật giống như đại hôi lang.
Cùng tiểu tử không có cầm qua cung tiễn so tài bắn cung? Hắn không phải là khinh người quá đáng đi? Nhưng muốn nhìn thấy mục quang sùng bái của Dương Khang, Đà Lôi lại không muốn làm phật ý của y, lập tức lắp tên hướng mục tiêu cách đây năm mươi bước ngắm bắn.
Dương Khang nắm tay Quách Tĩnh, bảo hắn cẩn thận nhìn tư thế động tác của Đà Lôi, mà lúc này Đà Lôi đã bắn ra một mũi tên, cắm giữa hồng tâm.
Đà Lôi thỏa mãn cười cười, khoan hồng độ lượng đáp ứng Dương Khang cho Quách Tĩnh bắn thử một mũi tên trước.
Quách Tĩnh từ trường tiễn bên cạnh mang tới cung tiễn, hồi tưởng tư thế động tác Đà Lôi mới vừa làm, cũng làm có bài bản hẳn hoi.
Nhưng Dương Khang nhìn ra được một ít vi diệu khác biệt, bảo Quách Tĩnh đừng lộn xộn, chính mình thì loay hoay chỉnh tay chân của hắn, cần phải tái hiện chi tiết, tỉ mỉ tất cả động tác mới nãy của Đà Lôi.
May mắn Quách Tĩnh cùng Đà Lôi cao không sai biệt lắm, làm cho trí nhớ thị giác của Dương Khang không có khoảng cách sai biệt gì. Y cuối cùng thỏa mãn tại bên tai Quách Tĩnh nhẹ nói:
“Nhìn ruồi bọ trong trướng bồng hai năm, nhưng cách hồng tâm năm mươi bước thoạt nhìn không phải khoảng cách rất nhỏ a! Thử bắn một mũi tên nhìn xem.”
Dương Khang là sợ bị Đà Lôi nghe thấy lời bọn họ nói, cho nên tận lực dán bên tai Quách Tĩnh nói. Quách Tĩnh chỉ cảm thấy hơi thở của Dương Khang phun tại chỗ mẫn cảm bên tai hắn, hắn ngứa cơ hồ đứng không vững, tay lắp dây cung đột nhiên buông lỏng ra.
Tên lảo đảo trên không trung mấy mét, thậm chí ngay cả mục tiêu bên cạnh đều không có đụng phải, trên nửa đường liền một đầu cắm trên mặt đất.
Dương Khang sắc mặt rất khó coi, phi thường khó coi. Dương Khang quay đầu nhìn thấy Đà Lôi cười ngửa tới ngửa lui, y bắt đầu nghĩ kế hoạch một tháng này như thế nào làm Đà Lôi sống không bằng chết.
Quách Tĩnh lại đứng lên, một lần nữa di động đến bên cạnh chỗ mục tiêu kia, hai chân mở đứng, kéo căng dây cung, ‘băng’ một tiếng, mũi tên bay đi.
“Ba!”
Cắm giữa hồng tâm.
Đà Lôi két một tiếng, tiếng cười dừng lại.
Quách Tĩnh cầm mũi tên lên, lại bắn tiếp.
“Ba!”
Một mũi tên này cũng trúng ngay hồng tâm.
Đà Lôi há to miệng, mặt không dám tin.
Quách Tĩnh cầm lấy một mũi tên cuối cùng, bắn hết sức.
“Ba!”
Một mũi tên này rõ ràng cắm giữa hai mũi tên kia.
Đà Lôi tay cầm cung nắm không chắc, lạch cạch một tiếng rơi trên mặt đất, khổng tước vũ mao rất giống hai cái râu trên đầu Tiểu Cường kia bay mất trật tự trong gió.
Dương Khang cười tủm tỉm đi đến trước mặt hắn, vỗ vỗ vai hắn nói:
“Tới phiên ngươi. Hoặc là, trực tiếp ôm muội tử của ngươi đến đây đi.”
Quách Tĩnh lau lau mồ hôi trên trán, nghĩ thầm hắn cuối cùng là cứu Đà Lôi một mạng a…..
Ách, không đúng…..
Đại não của Quách Tĩnh lúc này mới kịp phản ứng, cho dù hắn thắng, cũng sẽ có người vô tội bị hại.
Khóc, sớm biết như vậy để cho Đà Lôi bắn tên trước, sau đó hắn bắn hòa nhau mới đúng a!
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
24 chương
90 chương
78 chương
14 chương
9 chương
24 chương