Động lòng 101 lần: sủng vợ bảo bối đáng yêu
Chương 7 : mẹ đảm bảo không đánh con bay lên tường!
Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân “Diệp Bình An, mẹ nói với con lần cuối cùng, giờ đi làm của công ty là 9h00, cách bây giờ còn 1 tiếng rưỡi, từ nhà tới công ty của mẹ chỉ cần hơn hai mươi phút, 7 giờ con đã đánh thức mẹ, có phải con lại muốn giãn gân cốt không?”
Diệp Bình An rụt rụt cổ, chọc chọc tay vào nhau, trưng ra vẻ mặt vô hại, gãi gãi đầu, nói, “À, con nhớ nhầm, trường con vào học lúc 8h00 nên con cũng nghĩ là mẹ cũng đi làm vào giờ ấy.”
“Diệp Bình An.”
Sư tử Hà Đông rống chắc cũng chỉ như thế này mà thôi!
Cậu nhóc vội vàng che tai mình lại, giả vờ như một con thỏ trắng vô hại khi bị một con sói xám nhìn chằm chằm, nhìn thấy vậy, Diệp Thiên Lạc tức đến phát điên.
Ông trời ơi, ông cố ý phái tên ác ma nhỏ này tới để hành tôi sao?
Nhìn cảnh cậu nhóc ngồi trên mép giường, nhàn nhã lắc lư hai cẳng chân, trưng vẻ mặt vô tội ra…
Cô càng cảm thấy buồn bực!
Cuối cùng nghiệm chứng câu nói: Không thể nhịn được nữa thì không cần phải nhẫn nhịn nữa…
Diệp Thiên Lạc duỗi tay túm lấy cổ áo cậu nhóc, kéo cậu bé khỏi giường, mở cửa phòng, ném cậu ra ngoài, trước khi đóng cửa cô còn bỏ lại một câu, “Nếu con còn dám gõ cửa nữa, mẹ bảo đảm sẽ không đánh con bay lên tường đâu!”
Diệp Bình An thè lưỡi, nhìn cửa phòng đóng chặt trước mặt mình, khẽ cong môi cười để lộ ngũ quan tuấn tú dù vẫn chưa hết vẻ trẻ con.
Sau khi quay lại phòng, Diệp Thiên Lạc không còn buồn ngủ nữa. Cô kéo rèm phòng ngủ ra, giờ đã là cuối thu, mới bảy giờ rưỡi nên mặt trời cũng vừa mới ló dạng, ánh mắt trời chậm rãi chiếu sáng muôn nơi.
Năm năm trước, sau khi nghỉ học, cô có được Bình An, một đứa trẻ thông minh và lanh lợi, kể tử đó, cuộc sống hơn hai mươi năm u ám của cô mới chậm rãi được mặt trời chiếu sáng.
Diệp Thiên Lạc tựa vào bệ cửa sổ, lẳng lặng ngắm nhìn Hải Thành, thành phố đứng số một số hai cả nước này, trong lòng bình yên đến lạ, đúng là năm tháng tốt đẹp!
Cô ở đây, có một ngôi nhà, có cô, có một đứa trẻ, cuộc đời này thế là đủ!
Sau khi đứng lặng bên cửa sổ tầm mười phút, Diệp Thiên Lạc thu lại cảm xúc đang thả lỏng, bước tới tủ quần áo, lấy một bộ đồ công sở ra, đi vào phòng tắm.
Khi đi ra, cả người cô như rực rỡ hẳn lên.
Mở cửa, mùi trứng chiên thơm nức đập vào mũi, cô hít sâu một hơi, cánh môi đỏ hơi cong, cô bước thẳng tới phòng bếp.
Chờ đến khi nhìn thấy thân ảnh bé nhỏ đang bận rộn bên bệ bếp, hai mắt cô bừng sáng lộ rõ vẻ tự hào của một người mẹ.
“Mẹ dậy rồi à? Mẹ vào phòng ăn đi, con đã hâm nóng sữa bò rồi, ở trên bàn đó mẹ. Ngoan, trứng chiên sắp xong rồi.”
Vốn dĩ là một đứa bé lại cố ý dùng giọng điệu của người lớn dỗ dành mẹ mình.
Nhìn thân ảnh nho nhỏ vẫn có thể tự lực cánh sinh khi không có cô bên cạnh, Diệp Thiên Lạc bỗng thấy sống mũi cay cay.
Thông thường thì một đứa trẻ lớn tầm này hay làm gì?
Được cha mẹ ôm ấp, được tận tình làm nũng…
Hoặc ăn vạ trên giường, chờ cha mẹ dịu dàng dỗ dành gọi dậy…
Nhưng con trai của cô lại không như thế, thằng bé đang ở trong cái tuổi chỉ cần ngây thơ chất phác lại phải nhiễm bụi trần thế.
Diệp Bình An tắt bếp, xoay người, thấy mẹ mình đang buồn bã đứng cạnh cửa thì cất bước đi tới, cười nói, “Mẹ, sao mẹ như đi vào cõi thần tiên thế?”
Diệp Thiên Lạc lấy lại tinh thần, hơi khom lưng, hôn lên sườn mặt tuấn tú của cậu bé một cái.
Tục ngữ có câu “có qua có lại”, trong lúc Diệp Thiên Lạc đang sung sướng nghĩ rằng con trai sẽ hôn lại mình thì lại nghe nhóc con bất mãn nói, “Diệp Thiên lạc, mặt con là để cho con dâu tương lai của mẹ hôn, mẹ đừng có mà…”
Cậu còn chưa nói xong thì một bàn chân đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt.
Truyện khác cùng thể loại
102 chương
30 chương
66 chương
71 chương
59 chương
83 chương
24 chương