Động lòng 101 lần: sủng vợ bảo bối đáng yêu

Chương 6 : bạo lực gia đình, người lớn ngược đãi trẻ con!

Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Một đôi mắt lanh lợi nhìn trộm bốn phía, ừm, không có dấu hiệu nào của quân địch, đúng lúc cậu bé định đứng thẳng người dậy thì một vật không rõ là gì bay thẳng tới, đập vào gáy cậu. Cậu nhóc giật nảy mình, có lẽ biết bây giờ bản thân có lùi lại cũng không kịp nên ăn vạ, ngồi bệt xuống nền gạch hoa, gào to, “Bạo lực gia đình, bạo lực gia đình, người lớn ngược đãi trẻ con, hu hu hu!!!” Diệp Thiên Lạc chậm rãi ngồi dậy, sau khi thư giãn gân cốt, cô thản nhiên nhìn Bánh Bao Nhỏ đang giãy đành đạch trên mặt đất, khóe miệng giật giật. Cô cầm lấy điện thoại đặt ở đầu giường, đưa cho cậu bé, “Lại đây nào, con trai đáng yêu của mẹ, quả cầu nhỏ của mẹ, trước khi mẹ ra ngoài kêu lên thì con gọi cho 110 nhé, có như vậy mới phối hợp tốt được.” Nói xong cô cố ý mở âm báo bàn phím lên, ấn số 110… Giọng nói máy móc, lạnh như băng vang vọng trong phòng ngủ vắng lặng, Diệp Bình An khẽ run, nuốt một ngụm nước bọt, nói, “Dừng dừng dừng, chẳng vui chút nào cả, con không chơi nữa!” Nói xong, cậu bé chống người bật dậy. Hành động dứt khoát mà liền mạch, thực sự rất ra dáng ra hình. Dù vậy sẽ càng đẹp hơn nếu bỏ qua vóc dáng mới tầm một mét của cậu! Diệp Thiên Lạc hừ lạnh một tiếng rồi cười mỉm, nói, “Diễn trò à? Chơi trội ư? Sao không tiếp tục nữa? Mẹ sẽ gọi hai chú cảnh sát tới đây phối hợp với con, cũng sẽ diễn cảnh người lớn ngược đãi trẻ con cho họ xem luôn.” Nói xong cô lại giả vờ muốn gọi điện thoại. Bánh Bao Nhỏ rùng mình, đây là mẹ ruột của cậu đấy. Lúc không cười thì đúng là “người” thật, nhưng lúc cười lại khiến cậu ước gì mẹ không cười còn hơn. Diệp Bình An chạy đến bên giường, vừa chạy vừa kêu, “Diệp Thiên Lạc, mẹ chắc chắn không phải là mẹ ruột của con. Nếu mẹ mà gọi cuộc điện thoại này thì đứa con trai mới năm tuổi đáng thương này của mẹ sẽ phải tới đồn cảnh sát uống cà phê đấy. Trẻ con phải uống sữa mới tốt cho sức khỏe, nếu uống cà phê thì mới vừa vào miệng người đã run lên rồi.” Nhìn con trai như vậy, Diệp Thiên Lạc cố gắng nhịn cười, giả vờ nghiêm mặt, nhắc nhở, “Con còn dám gọi thẳng tên mẹ thì sao mẹ có thể là mẹ ruột của con chứ? Trung Quốc có 1,5 tỷ người nhưng con có thấy đứa con trai nào lại gọi thẳng tên mẹ ruột không?” Diệp Bình An gào lên mấy tiếng quái dị rồi nhào tới chỗ Diệp Thiên Lạc. “Mẹ vừa ăn cướp vừa la làng, rõ ràng mẹ bảo con không được gọi mẹ là mẹ, nói cái gì mà gọi là mẹ thì làm mẹ già đi, bắt con phải gọi là chị Lạc. Từ nhỏ, mẹ đã nhẫn tâm xóa bỏ từ “mẹ” thiêng liêng này, đã lấy đi ánh sáng tâm hồn của con.” Diệp Thiên Lạc rùng mình, da gà nổi khắp toàn thân, cô phất tay như đuổi một con ruồi, đã thế cô còn ngại chưa đủ mà lùi người lại vào bên trong giường, “Vừa rồi con lăn mấy vòng trên đất, giờ đừng có lên giường của mẹ, bẩn lắm, rồi lại phải giặt, tốn nước.” Diệp Bình An rơi lệ đầy mặt, sao cậu lại có một người mẹ coi tiền như mạng thế này? “Tốn nước hay không tốn nước con không biết, nhưng nếu như mẹ không rời giường thì sẽ mất tiền chuyên cần đấy. Một tháng chuyên cần là năm trăm, đủ để mua cho con năm trăm que kẹo Alps, đủ đóng nửa năm tiền nước. Nếu mẹ còn không dậy thì tiền nước của mẹ, kẹo của con đều sẽ đổ xuống sông xuống biển hết.” Diệp Thiên Lạc híp mắt nhìn điện thoại, 7h30… Tốt lắm!!!!