Đồng kí ức

Chương 14 : chỉ cần anh yêu em

Phó Nghi Ân mím chặt môi, định chạm tay lên gó má của anh, năm ngón tay vẫn còn in hằn rõ rệt. Trong lúc rối loạn, cô đã quá mạnh tay, nhưng chưa kịp đã bị anh gạt ra. Trác Thiệu Ninh quay đi để lại cho cô bóng lưng cô đơn, nhìn anh như vậy cô thật sự không đành lòng. “Xin lỗi” Cô cúi đầu nói khẽ, xin lỗi vì đã đánh anh, cũng là vì đã thẳng thừ từ chối tình cảm anh dành cho mình. “Không sao, là lỗi của anh” Giọng anh khản đặc, nắm chặt vô lăng. Một lát sau, anh lại nói “Thắt dây an toàn vào, anh đưa em về” Hai tay cô yếu ớt nắm chặt vào nhau, có phải anh đã tổn thương rồi không? Cúi thấp đầu không dám nhìn nữa, nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Không gian tĩnh mịch đáng sợ, Trác Thiệu Ninh trầm mặc nhìn về phía trước, không dám nghĩ ngợi, không muốn chấp nhận lời từ chối, anh sợ nhìn cô rồi bản thân sẽ không khống chế được. Trong lòng Phó Nghi Ân không hề cảm thấy dễ chịu một chút nào, ngày hôm nay rốt cuộc là ngày gì mà liên tiếp những chuyện không ngờ đến đều đồng loạt xảy ra, cô từ chối hai người, một là vị hôn phu kiếp trước, hai là người đã luôn đối xử tốt với cô ở kiếp này. Tháo dây an toàn, căn bản không dám nhìn anh, không dám quay đầu lại, cứ thế chạy một mạch vào nhà. Niềm hi vọng hoàn toàn tắt rụi, cô thật sự không yêu anh, một chút tình cảm cũng không có. Phó Nghi Ân xuống xe chạy đi không ngoảnh đầu lại, cô quên luôn lời tạm biệt hằng ngày, luống cuống như tìm đường chạy trốn. Nhìn theo bóng cô khuất dần đằng sau cánh cổng, Trác Thiệu Ninh mở chiếc hộp nằm trong hộp lái, ngay cả món quà này cũng chẳng còn lí do gì để tặng. Anh thở dài chua chát, hốc mắt đỏ hoe những giọt nước mắt nóng hổi tự nhiên chảy xuống. Anh đã sai sao? Anh không nên vì một chuyện cỏn con mà nổi giận với cô, không nên vì nó mà mất hết lí trí. Lời đã nói không thể rút lại nhưng lòng anh lại cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường, nếu cô đã biết thì anh không cần giả vờ, từ bây giờ, có thể quang minh chính đại theo đuổi cô. Kiếp trước anh không đánh mà thua, bại dưới tay của tên nhóc miệng còn hôi mùi sữa, hại cô gặp phải bất hạnh. Kiếp này muốn anh buông tay là điều không thể, Nghi Ân... tha thứ cho anh, là lúc trước anh không hiểu rõ trái tim mình nên mới bỏ lỡ tình cảm của chúng ta. Hơi thở Trác Thiệu Ninh lạnh dần, trái tim anh như vỡ vụn đóng thêm lớp băng mỏng bao bọc trong khí tiết lạnh lẽo. ...Trà Muộn d.đ.l.q.đ Một đêm thật dài, nỗi thê lương trải rộng trong căn phòng trống vắng, chìm dần trong bóng tối, ánh mắt u buồn của người đàn ông nhìn chằm chằm vào chiếc hộp trong tay, một lúc sau anh cởi bỏ sợi dây chuyền bạch kim lấp lánh gắn trên chiếc di động, lặng lẽ bỏ vào túi quần. Phó Nghi Ân rầu rĩ chôn mặt trong tấm chăn, lăn lộn hơn nửa đêm nhưng không tài nào chợp mắt được, ánh mắt của anh cứ mãi quấn quanh dòng suy nghĩ trong đầu. Sờ nhẹ lên đôi môi, thật sự không có chút rung động nào sao? Trác Thiệu Ninh có tình cảm với cô từ lúc nào? Là cô quá thờ ơ hay là do anh cất giấu quá kỹ. “Cốc cốc” Cô ôm theo gối đầu, gõ cửa phòng của mẹ. “Nghi Ân, con không khỏe ở đâu hả?” Mẹ lo lắng kiểm tra trán cô. “Con muốn ngủ với mẹ” Phó Nghi Ân ôm chầm lấy mẹ, làm nũng như đứa trẻ. Nằm trên giường, gục đầu vào người mẹ. “Có chuyện gì sao?” Mẹ vuốt tóc mai trên trán cô, thủ thỉ hỏi. Cô vội lắp đầu, nhắm mắt làm bộ thở đều giống như đang ngủ. Bà Phó cúi đầu nhìn gương mặt non nớt ngủ an ổn, lòng thầm thở dài, con gái bà không biết vì lí do gì từ ngày té cầu thang hôn mê suốt một ngày khi tỉnh lại đột ngột thay đổi tâm tính. Tuy thay đổi này là đều mà bà mong còn không được, nhưng có những điều con bé mãi giữ chặt trong lòng, con bé chỉ mới là đứa trẻ gần mười tám tuổi cần nhất chính là sống vui vẻ. Từ nhỏ đã thiếu thốn một mái ấm trọn vẹn, con bé ít cười hẳn, cái gì cũng để trong lòng. Ngoài việc lo chu toàn cuộc sống của cả hai, bà cố gắng dành thời gian quan tâm đến con gái. Phó Nghi Ân của hiện tại đã trở về với Phó Nghi Ân của năm trước mười hai tuổi. “Nghi Ân của mẹ đã quay trở về rồi” Bà Phó gạt nước mắt hạnh phúc. ...Trà Muộn dien dan le quy don “Mẹ ơi! Tập vé xe bus của con đâu rồi?” Mới sáng sớm Phó Nghi Ân đã chạy đôn chạy đáo tìm kiếm khắp đầu tủ ti vi. “Con cần để làm gì? hết hạn rồi mà” “Haizz con đi học đây” Tránh né câu hỏi của mẹ, Phó Nghi Ân chạy gấp, còn không nghe tiếng mẹ gọi đằng sau. “Anh Thiệu Ninh” Đứng trước cổng là bóng lưng không thể quen thuộc hơn, có tránh né cũng chỉ càng thêm mất tự nhiên. Cô rụt rè lên tiếng “Hôm nay em ra sớm mười phút, lên xe đi” Tự động mở cửa xe, anh mỉm cười nhìn cô. “Anh không giận em hả?” Phó Nghi Ân giương đôi mắt to tròn đen láy nhìn lên, không phát hiện bất kì điểm bất thường trên mặt anh. “Tại sao phải giận?” Trác Thiệu Ninh bật cười, nhìn bộ dạng ngây ngốc của cô, lên tiếng trêu đùa “Em làm gì khiến anh phải giận sao?” “...” Cứ ngỡ những chuyện tối hôm qua chỉ là giấc mơ, sao anh có thể bình thản như vậy. Phó Nghi Ân chần chừ muốn hỏi lại thôi. Lúc cô chăm chăm nhìn xuống mặt đường thì âm thanh trầm thấp vang lên “Nghi Ân, anh biết hiện tại sẽ rất khó khăn để em chấp nhận tình cảm của anh nhưng anh sẽ đợi” “Em…” “Bao lâu cũng được....Đừng từ chối anh ngay có được không?” Câu cuối thấp đến nỗi nếu không gần bên cạnh cô sẽ không tài nào nghe thấy. Sự chân thành xuất phát từ trái tim không cho cô cơ hội từ chối. Nguyên một ngày, đầu óc cứ treo lơ lửng đâu đâu. Đọc sách, làm bài tập đều mất hết hứng thú, chỉ muốn lười biếng nằm ườn trên bàn. Che chắn quyển sách giáo khoa trước mặt, Phó Nghi Ân mệt mỏi lăn ra ngủ. Thậm chí quên mất thầy giáo đang say sưa giải bài. “Bàn số 4 đọc lại đoạn vừa rồi” Bỗng nhiên thầy từ bục giảng bước xuống, giọng uy nghiêm không hài lòng. “Nghi Ân, dậy đi thầy kêu bạn kìa” Phương Nhạc chồm lên lay mạnh lưng Phó Nghi Ân. Phó Nghi Ân bị lay tỉnh, cô ngước lên nhìn thấy thầy giáo đang đứng bên cạnh, vô cùng xấu hổ vội bật dậy. “Ra ngoài đứng, cuối giờ nộp bảng kiểm điểm cho tôi” Thầy nói xong nghiêm nghị quay người đi. Đứng như trời trồng mới kịp tiêu hóa những lời vừa rồi, cúi gằm mặt bước ra khỏi lớp. Vào nhà vệ sinh, cô dội thẳng nước lạnh vào mặt, lấy lại tỉnh táo. Xong đời rồi! lần đầu bị kiểm điểm lại vì chuyện này. Hết giờ học, Phó Nghi Ân thiu thĩu bước ra khỏi cổng trường, nộp bảng kiểm điểm không nói còn phải chép phạt toàn bộ bài học hôm nay, cô khóc không ra nước mắt. “Sao vậy?” Lo lắng nhìn vẻ mặt yểu xìu của cô, không muốn gặp anh đến như vậy sao? Lòng Trác Thiệu Ninh giống như bị đâm một nhát thật đau. “Xin lỗi, anh đợi lâu rồi hả?” Cô áy náy nhẹ giọng “Không lâu” Trác Thiệu Ninh khôi phục tâm trạng, ôn nhu lắc đầu. Nắm lấy bàn tay, sợ cô lại tránh né nên anh dùng lực hơi mạnh. Đến cổng nhà, Phó Nghi Ân định lựa lời nói vài câu thì Trác Thiệu Ninh đưa cho cô chiếc hộp giấy màu hồng, anh mỉm cười “Ngày hôm qua quên đưa cho em, sinh nhật vui vẻ” Ngạc nhiên, xáo trộn, cảm động...Phó Nghi Ân lầm lủi cúi đầu, cô khó khăn cất tiếng “Em là em không tốt, Thiệu Ninh em...” “Nghi Ân, em có quyền từ chối thứ mình không muốn. Nhưng xin em đừng vội đẩy anh ra có được không? Dù em xem anh là gì đi nữa, anh chỉ muốn ở bên cạnh em, đến lúc thật sự anh thấy an tâm. Anh sẽ…” Trác Thiệu Ninh không thể nói ra hai từ buông tay, anh đang tự lừa mình dối mình, căn bản không cách nào rời xa cô. “Em còn chưa nghĩ xa xôi như vậy” Phó Nghi Ân lắc đầu “Vậy thì đừng cho bất kì ai có cơ hội đến gần em, ngoại trừ anh” Rõ ràng anh đang tuyên bố chủ quyền của bản thân. Phó Nghi Ân đỏ mặt, nhìn vẻ khẩn trương của người đàn ông trước mặt. Cô che miệng cười, cầm hộp quà lên hỏi “Đây là gì vậy?” “Mở ra đi” “Cái này...” Phó Nghi Ân há hốc miệng, là di động kiểu dáng mới nhất trên thị trường. Kể ra, hiện tại người ta chưa thông dụng phương tiện liên lạc này lắm, chỉ có người làm ăn mới sắm thôi. “Em đâu có cần dùng” “Sẽ cần, em đi đâu anh còn biết đường mà tìm” Cô bĩu môi, ý anh là cô ngốc đến nỗi không tìm được đường về nhà sao. “Trong đó có số của anh, cần gì thì em cứ gọi” Đối với vật dụng này cô quen thuộc hơn bao giờ hết nhưng vẫn cố làm ra vẻ không rành “Sử dụng thế nào?” “Để anh" Trác Thiệu Ninh xích lại gần ân cẩn chỉ dẫn từng chút một, giọng nói trầm ấm dễ nghe. “Sao anh lại đối xử tốt với em” Cô nghi hoặc nhìn anh “Vậy anh không được đối xử tốt với em sao?” “Chỉ là em hơi thắc mắc, sao anh lại trở về đây?” “Nghi Ân, anh thuộc về nơi này, tuy có chút chậm chạp nhưng anh hiểu rõ điều gì là quan trọng nhất, có gia đình, có em ở đây” Nhìn thẳng vào mắt cô, anh thâm trầm đáp. “Anh có chuyện gì giấu em đúng không?” Có phải cô suy nghĩ quá nhiều hay không? “Không có” “Trước đây anh không như vậy” Kiếp trước chưa từng gặp lại, suốt mười năm đó anh chưa từng xuất hiện, giống như một cơn gió nhẹ thổi qua thời thơ ấu, biến mất không vết tích. “Anh định chờ đến khi em trưởng thành" Anh lúng túng đáp “Em mới mười bảy tuổi” “Ừm, anh biết” anh ngại ngùng sờ mũi, mặt đỏ gay. “Hẹn gặp lại, anh về cẩn thẩn" Cô xấu hổ nhỏ giọng Anh liền gập đầu, khóe môi nhếch lên. “Anh mở khóa đi, em còn phải vào nhà” Người đàn ông này, sợ cô chạy sao? Mặc dù cô cũng rất muốn. “Ừm” Anh đáp ngắn gọn, xoay mặt đi hướng khác che giấu vẻ mặt vui sướng. ...Trà Muộn truyện được đăng trên diễn đàn lê quý đôn Tranh thủ lúc còn sớm, Phó Nghi Ân thay quần áo xong xuống bếp chuẩn bị nấu cơm tối, vì ngày cuối tuần mẹ phải tăng ca. Dọn đầy đủ một bàn, cô gục xuống bàn chờ đợi. “Nghi Ân, sao con ngủ ở đây?” “Mẹ về rồi, con chờ mẹ về cùng ăn” Cô dụi mắt tỉnh dậy “Đói bụng lắm đúng không? Từ mai không cần đợi” “Ăn một mình buồn lắm, con đợi được mà. Cũng may thức ăn chưa nguội, con đi múc canh lên đã” Phó Nghi Ân ngồi dậy vui vẻ đáp. “Hôm nay làm việc mệt lắm hả mẹ?” “Cuối năm phải quyết toán cho xong. Hết đợi này mẹ không bận nữa” Mẹ là kế toán trưởng nên lúc nào áp lực cũng rất lớn, nhân viên kế toán bình thường đã bận nay gần đợi tết càng bận gấp trăm lần. Cô xót xa, ước mong thời gian có thể nhanh hơn để có thể thay mẹ gánh vát cuộc sống gia đình. “Con sao vậy? mau ăn cơm thôi. Mấy món này nấu ngon hơn mẹ rồi” Mẹ cười hiền khen ngợi Cô bẽn lẽn gắp thức ăn vào chén của mẹ, không khí gia đình ngập tràn ấm áp.