Một hồi lâu. Sở Thế Tu thu hồi tầm mắt của mình, đem tây trang bỏ tới trên sô pha ở một bên, tiến lên quì một gối xuống, xoa đầu Bỉ Sóng, tiếng nói dịu dàng êm tai, "Bỉ Sóng, ngoan, đừng ăn, ta cho ngươi uống sữa." Như là nghe hiểu được, Bỉ Sóng ngoan ngoãn đưa móc khóa bỏ ra trên mặt đất. Tay vuốt vuốt lông của Bỉ Sóng, Sở Thế Tu chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, tiếng nói có chút khàn khàn, có chút tổn thương, "Anh nghĩ...... em sẽ không đến nơi này nữa." Trong nháy mắt, hốc mắt trở nên chua xót. Mỗi một lần nhìn thấy Sở Thế Tu, lòng của cô đều đau, đau đớn vô cùng. Cố Tiểu Ngải rất nhanh lấy túi, cố gắng không để cho cảm xúc mình không khống chế được, giọng điệu lạnh nhạt nói, "Em còn có việc, em đi trước." Nói xong, Cố Tiểu Ngải liền đi ra ngoài. Cô thực không nên tới, vì sao lại nghĩ đến nơi này. Cô làm sao có thể đem nơi này trở thành nơi tạm lánh của mình. Nơi này không phải dreamhouse của cô...... cho tới bây giờ cũng không phải. "Anh đối với em mà nói, thật sự là người vô vị sao?" Cố ý đè thấp giọng lại mang chút cố chấp ở sau lưng cô vang lên, ngăn cản bước chân cô bước ra cửa. Cố Tiểu Ngải đứng nguyên tại chỗ. Người vô vị sao? Nếu Sở Thế Tu đối với cô là người vô vị, thì cuộc đời của cô, còn lại bao nhiêu người quan trọng? Nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, Cố Tiểu Ngải liều mạng trừng mắt nhìn, thành khẩn nói, "Thực xin lỗi." Cô biết nói vậy thực tổn thương anh...... Cô cũng biết từ lúc gặp lại anh tới nay, lời của cô đều làm tổn thương anh...... Cô dùng lời nói...... gây thương tổn người đàn ông cô yêu thương nhất. "Ngải Ngải......" Giọng nói trầm thấp bỗng nhiên ở sau lưng cô vang lên, ngay sau đó, cô liền bị anh ôm lấy từ phía sau. Không có ôm sát, Sở Thế Tu chỉ là ôm bả vai của cô, như là từ trong cổ họng gian nan nói ra, giọng nói dịu dàng mang theo đau đớn, "Anh không trách em. Ngải Ngải...... em còn có thể tới nơi này, anh rất vui vẻ." Nước mắt lập tức trào ra hốc mắt. Anh vẫn dịu dàng, dịu dàng giống như chưa từng có chuyện gì. Nhưng cô còn nhớ rõ anh bị Lệ Tước Phong đánh đến bị thương tích, đứng ở trước bãi cỏ bối rối như vậy dám tin nhìn cô...... "Sở Thế Tu, buông tay." Giọng của cô có chút nghẹn ngào, tay khẽ run bỏ tay ấm áp của anh ra. Anh vốn không có ôm chặt, bị kéo ra như vậy, bàn tay ấm áp cùng mùi hương bạc hà thơm ngát liền cách xa cô. Xa giống như...... cho tới bây giờ cô chưa từng chạm qua. Nhìn tay mình bị cô bỏ ra, bên môi Sở Thế Tu hiện lên một chút cười khổ, có chút tự giễu nói, "Anh không đủ tư cách, phải không? Ngải Ngải." Anh đối với cô đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi...... Giống như anh cùng Lệ Tước Phong đánh nhau thì cô lựa chọn bảo vệ cũng không phải anh. Hai đứa nhỏ vô tư, thân thiết hơn mười năm, nhưng tình cảm bây giờ giống như không đến một tháng...... Chín năm không gặp dường như anh không thể bù đắp được lỗ hỏng đó. "......" Cố Tiểu Ngải không trả lời, đưa tay lau nước mắt. Không tư cách không phải chỉ có anh Sở Thế Tu, hai người bọn họ đều không có tư cách đứng ôm nhau ở trong biệt thự này...... Trên ghế dài trước biệt thự màu trắng, hai người ngồi trầm mặc, cách khoảng cách một người, ngồi lẳng lặng. Chim hải âu bay ở xa xa, hòa cùng tiếng sóng biển tạo thành một khúc nhạc du dương. "Chân của em tốt hơn rồi phải không?" Thật lâu, Sở Thế Tu mở miệng hỏi. "Vâng." Cố Tiểu Ngải gật đầu, chuyển mắt nhìn về phía mặt ôn hòa của anh, đã không còn vết bầm nữa, mặt mày ôn hòa, xem ra cũng không còn chuyện gì nữa...... "Ngải Ngải." "Sao ạ?" "Lệ Tước Phong......" Sở Thế Tu ngồi ở trên ghế dài, hai tay để ở trên đầu gối, lưng hơi hơi khom xuống, chần chờ mới nói, "Em thực sự thương hắn ta sao?" ...... Làm sao anh lại có thể hỏi ra vấn đề như vậy. Cô phải trả lời như thế nào. Cô thực không muốn nói dối Sở Thế Tu, cuộc đời cô đã muốn tràn ngập lời nói dối nhiều lắm rồi, cô không muốn ở trước mặt Sở Thế Tu...... nói dối như trước nữa. Không đợi cô mở miệng, Sở Thế Tu lại nói, "Anh cho người ta hỏi thăm qua, Lệ Tước Phong là một người đàn ông có sinh hoạt cá nhân thực hỗn loạn, em biết không?" Cô đương nhiên biết rõ. Lần đầu tiên cô gặp Lệ Tước Phong, hắn cùng ngôi sao ngọc nữ Quan Nana chơi đùa đến chấn động trên xe thể thao. Cô đương nhiên biết...... Lại biết quá rõ ràng..... Cố Tiểu Ngải cúi đầu trầm mặc. "Ngải Ngải, loại đàn ông như vậy không xứng với em." Sở Thế Tu dừng ở trước mặt của cô nói một cách nghiêm. Lệ Tước Phong không xứng với cô. Còn cô xứng với ai chứ? "Dạng đàn ông nào mới xứng với em chứ?" Cố Tiểu Ngải theo bản năng cười khổ hỏi lại, ngước mắt lên chớp mắt một cái, chỉ thấy trong mắt Sở Thế Tu xẹt qua áy náy, hiểu được anh lại vì chuyện lúc nhỏ của hai người mà áy náy, cười cười chuyển sang đề tài khác, "Anh mỗi ngày đều đến đây sao?" Nếu anh nói mỗi ngày đều tới đây thì biệt thự màu trắng này, cô về sau sẽ không thể đến nữa. "Không phải mỗi ngày đều đến." Sở Thế Tu chỉ chỉ chiếc xe dừng ở trước biệt thự, "Anh lại nhìn thấy mấy cái váy liền mua về, thực thích hợp với em, muốn xem hay không?" Cố Tiểu Ngải ngạc nhiên nhìn anh. Sở Thế Tu bị cô nhìn chăm chú như vậy, trên mặt xẹt qua một chút xấu hổ, "Anh đã thành thói quen. Anh quên sở thích của em đã thay đổi rồi." Thói quen nhìn thấy váy công chúa liền mua trở về, nhìn thấy những thứ phù hợp với Cố Tiểu Ngải nhất định không bỏ qua mà mua về...... Giống như là bị nghiện vậy, không thể cai được. Anh cũng không muốn cai. Có lẽ chỉ có bố trí tất cả những thứ trong biệt thự này giống như sở thích của Ngải Ngải, anh mới có thể cảm giác hai người vẫn thân mật giống như trước đây. "Sở Thế Tu......" Cố Tiểu Ngải gọi tên của anh, nhưng lại không biết nên nói cái gì. Cô không đáng để anh bận tâm như vậy. Anh còn có cuộc sống hạnh phúc của riêng mình, vì sao lại lãng phí thời gian mua những đồ vô dụng này chứ. Một chiếc xe thể thao màu vàng nhạt chạy nhanh đến bờ biển, ngồi ở chỗ điều khiển là một phụ nữ trẻ tuổi tóc dài xoăn cuộn sóng màu chocolate, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, trên lỗ tai mang một đôi bông tai kim cương óng ánh. Là Lương Noãn Noãn. Xe thể thao dừng ở trước biệt thự. Cố Tiểu Ngải cắn cắn môi, từ trên ghế dài đứng lên, nhìn Lương Noãn Noãn cách đó không xa. Sở Thế Tu theo tầm mắt của cô nhìn qua, trong mắt xẹt qua một chút kinh ngạc, theo sát sau đứng lên.