Cố Tiểu Ngải nhìn mây bên ngoài cửa sổ máy bay, lông mày nhợt nhạt nhíu lại. Hắn càng như vậy...... cô càng không dám ở bên cạnh hắn quá lâu...... Cho tới bây giờ cô cũng không có yêu hắn, cũng không dám thừa nhận tình yêu của hắn...... Còn như vậy nữa, quan hệ của bọn họ chỉ biết trở nên càng ngày càng quỷ dị, càng ngày càng đi quá xa...... Cô tuyệt đối không muốn như vậy. ************************* Bảo mẫu cùng Angus, bác sĩ Joel đều ở trên máy bay chìm vào giấc ngủ, chỉ có một mình cô cầm quyển《 Quy tắc nhân tình 》 nhìn ngoài cửa sổ, không có một chút buồn ngủ nào...... Trái tim bỗng nhiên rất loạn. Có lẽ...... đã đến thời điểm phải chấm dứt đoạn quan hệ này. Nhưng..... cô đâu có năng lực chấm dứt chứ? Dùng một loại phương thức không tổn thương bất luận kẻ nào...... Có phương thức như thế không? Máy bay hạ cánh, Võ Giang chờ vài vệ sĩ lái xe tới đón, bảo mẫu thay cô mở cửa xe. Cố Tiểu Ngải đang muốn ngồi vào, bảo mẫu bỗng nhiên nói, "Cố tiểu thư muốn về thẳng Lệ gia chứ?" "Chẳng lẽ tôi còn có thể đi chỗ khác sao?" Cố Tiểu Ngải hỏi lại. "Lệ tiên sinh không nói với Cố tiểu thư sao? Chỉ cần trước chín giờ tối Cố tiểu thư trở lại Lệ gia, thời gian còn lại Cố tiểu thư có thể đi dạo." ...... Cố Tiểu Ngải ngơ ngác mở to mắt, chợt nghe đến tin tức này bỗng nhiên toàn thân không thích ứng. Cái gì gọi là có thể tự mình đi dạo? Ý là trả lại cho cô tự do sao? "Tự tôi đi dạo sao? Các người không đi theo tôi sao?" Cố Tiểu Ngải không dám tin hỏi lại, Lệ Tước Phong tốt như vậy? Đồng ý cho cô tự do thật không?! "Đúng vậy, chỉ cần trước chín giờ về nhà là được." Bảo mẫu cười nói, "Cố tiểu thư có phải....." "Tôi đi một chút, các người đi về trước đi." Cô đương nhiên không muốn bỏ qua cơ hội tốt như vậy, có thể không quay về cái biệt thự Lệ gia kia làm cho cô hít thở không thông tất nhiên là tốt rồi. Biệt thự Lệ gia đối với cô mà nói, không gì tốt để nhớ lại. Lệ Tước Phong hiểm độc...... Lệ Tước Phong cường bạo...... Lệ Tước Phong cưỡng bức dụ cô thành giao dịch tình phụ...... Cuối cùng...... còn có cái xiềng xích nhốt cô nữa, tất cả đều thuộc về biệt thự Lệ gia. Giam cầm tự do của cô, trói lại người của cô...... "Được, Cố tiểu thư mang theo túi kia đi, bên trong có tiền mặt cùng thẻ, còn có di động của cô, muốn mua cái gì liền mua cái đó, thẻ không có giới hạn." Bảo mẫu đưa cho cô một cái túi, "Cần sắp xếp cho cô tài xế không?" "Không cần, các người đi trước đi, tạm biệt." "Tạm biệt." Vẫy tay chào bảo mẫu, Cố Tiểu Ngải đi một mình trên đường rộn ràng nhốn nháo, bỗng nhiên trong lúc đó, giống như mất đi phương hướng...... Cô đi theo Lệ Tước Phong lại có khát vọng được tự do như vậy, nhưng đột nhiên có được, cô lại không biết đi đâu. Về nhà sao? Lại nghe mợ chanh chua nhắc tới. Hay quay về tòa soạn? Cô không biết mình bây giờ trở về tòa soạn có thể bước vào hay không...... Đi dạo phố? Cô giống như không có cái gì cần mua. Lệ Tước Phong cho cô đời sống vật chất cũng đủ rồi, cô không có thiếu cái gì cả. Ven đường, nhìn vật phẩm trang sức trong tủ kính, một cái móc khóa hình chú chó Samoyed trắng, thoạt nhìn có chút giống chồn bạc, lộ ra vài phần cười khẽ đáng yêu. Cô biết cô có thể đi đâu rồi...... Đi vào cửa hàng vật phẩm trang sức mua móc khóa hình chú chó Samoyed kia, Cố Tiểu Ngải đón xe ra bờ biển ở C thị, biệt thự màu trắng ven biển đắm chìm trong ánh mặt trời đang từ từ lặn xuống...... Đi đến trước biệt thự, Cố Tiểu Ngải bỗng nhiên do dự. Trước khi đi châu Âu, Lệ Tước Phong cùng Sở Thế Tu đánh nhau một trận, cô nói ra lời nói vô tình như vậy...... anh nhất định bị tổn thương. Kết quả cô anh còn vì cô xây dựng dreamhouse...... Thật nhiều châm chọc. Cô không thể như vậy, cô không thể đem nơi này trở thành nơi tạm lánh của cô...... Nơi này không phải nơi tạm lánh của cô...... Không phải...... Rũ mắt xuống, Cố Tiểu Ngải xoay người chuẩn bị rời đi, cửa biệt thự bỗng nhiên được mở ra, Cố Tiểu Ngải kinh ngạc xoay người. Chính là chú Hách quản gia đang đứng ở cửa nhìn cô mỉm cười, lễ phép hướng cô khom người, "Tiểu thư, tôi vừa mới ở trên lầu ban công nhìn thấy cô, mời vào." Nói xong, chú Hách nghiêng người tránh đường cho cô. "Tôi......" "Gâu gâu ——" một chú chó trắng từ bên cạnh chú Hách chạy ra như điên, vùi đầu chui vào trong lòng Cố Tiểu Ngải, không ngừng dùng đầu cọ cô. Cố Tiểu Ngải lập tức cười vui vẻ, tay xoa đầu lông xù của nó, "Bỉ Sóng, mày còn nhớ tao sao?" Chú Hách đứng một bên vẫn duy trì mỉm cười, "Bỉ Sóng rất khôn, nó nhớ rõ tiểu thư." "Chú Hách." Cố Tiểu Ngải vuốt ve đầu Bỉ Sóng, ngẩng đầu nhìn chú Hách chần chờ mở miệng, "Không được nói chuyện tôi tới đây nói cho Sở Thế Tu biết." "Cậu chủ đã nói với tôi, chủ nhân nơi này là cô, cho nên căn dặn của cô tôi nhất định sẽ nghe." Chú Hách nhìn cô gật gật đầu, vui vẻ đáp ứng, "Tiểu thư, chờ tôi đi lấy một ít hoa quả." ...... Chủ nhân nơi này là cô...... Cố Tiểu Ngải có chút ngơ ngác mở to mắt, bỗng nhiên cảm thấy một tiếng "Tiểu thư" này làm cho cô nhớ về trước đây, người làm trong nhà luôn kêu cô là đại tiểu thư...... Tất cả sắp xếp của Sở Thế Tu đều làm cho cô có loại cảm giác trở lại lúc còn được nuông chiều...... "Được. Cám ơn chú Hách." Cố Tiểu Ngải cười đáp, vỗ vỗ đầu Bỉ Sóng đi vào nhà, "Đi, Bỉ Sóng, cho ngươi xem ta mua quà gì nào." "Gâu gâu....." Bỉ Sóng vui vẻ đi theo. Đi vào trong phòng, Cố Tiểu Ngải lập tức lấy cái móc khóa hình chú chó Samoyed trong túi ra, lắc lắc trước mắt Bỉ Sóng, "Xem này, Bỉ Sóng, nó với ngươi có giống không?" "Gâu gâu......" Bỉ Sóng nhảy dựng lên cắn lấy móc khóa, dùng sức ăn. "Này, Bỉ Sóng......" Cố Tiểu Ngải lập tức nóng nảy, vỗ nhẹ đầu nó, "Đừng ăn Bỉ Sóng, cái này không thể ăn...... Nhổ ra, nhổ ra......" Nguy rồi, cô mua cái móc khóa nhỏ như vậy thật không ổn rồi...... Chó thích cắn này nọ nhất, móc khóa này bằng thạch khắc nên, không thể ăn được...... "Bỉ Sóng, đừng cắn, nhổ ra ngay......" Cố Tiểu Ngải gấp đến độ xoay quanh, Bỉ Sóng cố tình chuyển động thân thể mũm mĩm không cho cô chạm vào. "Bỉ Sóng." Tiếng nói dịu dàng như ngọc vang lên. Cố Tiểu Ngải chấn động, ngơ ngác ngẩng đầu lên. Sở Thế Tu đứng ở cửa, mặc áo sơmi thắt caravat nhạt màu, trên tay cầm một cái áo vest trắng, dáng người cao tuấn tú, một đôi mắt lẳng lặng nhìn chăm chú vào cô, trên mặt tao nhã chưa từng có nhiều biểu tình, chỉ là nhìn cô chằm chằm. Không có vui vẻ, cũng không có chán ghét. Nhưng cô liếc mắt một cái có thể cảm giác được, chuyện đánh nhau lúc kẹt xe lần trước anh chưa quên, hoàn toàn ghi tạc vào trong lòng. Nếu không, câu đầu tiên anh gọi không phải là Bỉ Sóng, mà là Ngải Ngải. Thời gian...... Giống như dừng lại. Hai người đứng lặng im, bốn mắt nhìn nhau. Ai cũng đều không có nói chuyện, cũng không có dời đi tầm mắt, sắc mặt Cố Tiểu Ngải trở nên trắng bệt, ánh mắt bắt đầu trở nên ngấn nước, cô không biết đối mặt anh như thế nào.