Dòng dõi quý tộc
Chương 5
Ân Phong lấy chai rượu rót một ít vào ly, tiến lại bàn làm việc bật laptop lên. Những ngón tay thon dài lướt nhẹ nhàng trên bàn phím tạo thành những âm thanh lách cách yếu ớt. Để thoát khỏi những áp lực gia đình thì việc vùi đầu vào đống công việc là liều thuốc tốt nhất đối với anh.
Nhấp ít rượu nhẹ, vị đắng nơi đầu lưỡi, chát trong cổ họng rơi xuống như cạo rửa sạch toàn bộ axit trong đường ruột, cái dạ dày anh đang biểu tình kịch liệt. Hôm nay Ân Phong không nuốt nổi cơm, anh bị mẹ tra tấn bằng hàng chục câu hỏi liên quan đến “trợ lý mới”.
Mặc dù không đến công ty nhưng thông tin đến tai bà nhanh thật. Không lẽ bà còn theo dõi cả anh? Vì ba anh nhất định không phải là người nói ra chuyện này. Trước giờ mẹ chỉ muốn anh lấy Ỷ Lam thôi, chẳng biết Ỷ Lam đã làm gì mà bà cứ phải bắt anh lấy cô ta cho bằng được.
- Yên tâm thằng nhỏ chỉ nói nó cần thêm người phụ do công việc không dễ dàng như ngày xưa nó nghĩ. Vả lại nó tuyển nữ là vì tính nó hơi khó chịu nên cần có nữ phụ giúp sẽ dễ dàng hơn trong những cuộc gặp mặt đối tác.
Bà Diệp Châu cúp điện thoại đôi mày lá liễu nhíu lại suy nghĩ. Tay với ly vang đỏ trên bàn nhấp một ngụm nhỏ. Đây là cuộc điện thoại thứ hai bà nhận được trong ngày của Lệ Dương liên quan đến việc Ân Phong tuyển trợ lý mới.
Cũng hơi khó hiểu ngày trước bà kêu tuyển trợ lý thì con trai bà khăng khăng rằng mình chẳng cần đến trợ lý bỗng nhiên bây giờ lại kiếm đâu ra một cô gái làm trợ lý.
Diệp Châu còn chưa biết thế mà…. Thông tin của Lệ Dương thật nhanh nhạy, bà ta luôn như vậy, luôn nhanh chân đi trước bà một bước. Diệp Châu cố nén một tiếng thở dài đôi mắt nhìn như không vào cánh cửa phòng con trai thầm trách mình quá bất lực.
- Thứ Sáu này con cùng bác Diệp Châu đến công ty Ân Phong nhé.
Lệ Dương cúp điện thoại khuôn mặt hơi cười có đôi phần xảo trá. Lệ Dương tuyệt đối sẽ không để ai ngáng chân mình.
Nhất định Ân Phong phải lấy Ỷ Lam, khi mọi việc còn chưa đâu vào đâu nhất nhất phải đề phòng mọi người con gái bên cạnh Ân Phong.
Bà đã xử lý nhiều rồi nhưng chủ yếu là tụi con gái bám riết và dụ dỗ Ân Phong nhưng cô gái này do Ân Phong trực tiếp điều về có vẻ không dễ khử.
- Thưa bà chủ. Một người đàn ông bước vào kéo Lệ Dương ra khỏi đám suy nghĩ lộn xộn trong đầu. Lệ Dương không nói gì ngước mắt nhìn người trước mặt chờ đợi.
- Chủ tịch đang dò tìm tung tích của một người tên Chiêu Hà.
- Cái gì??? Lệ Dương giật mình rụt nhẹ hai tay chống xuống thành ghế như chỉ một xíu nữa thôi là toàn thân bà sẽ đứng ngược dậy. Nét mặt điềm tĩnh của bà chủ tập đoàn Hoàng Gia bỗng nhiên biến mất thay vào đó là khuôn mặt tỏ rõ vẻ sửng sốt tột cùng kèm theo một chút sợ hãi trong đáy mắt.
Người đàn ông vừa báo tin có hơi hoảng sợ trước thái độ của bà chủ khép nép đứng im trả lời bằng chất giọng lí nhí: – Dạ.
“Không lẽ Chiêu Hà chưa chết, ba đã phát hiện ra điều gì?” Lệ Dương thầm nghĩ, đôi mắt xa xăm khó nắm bắt.
- Phải cố gắng tìm ra Chiêu Hà trước chủ tịch cho tôi. Lấy lại chất giọng uy nghiêm của một bà chủ cao quý Lệ Dương ra lệnh.
Căn phòng trở lại vẻ tĩnh lặng mà cảm giác lúc này của bà là đáng sợ. Hóa ra việc mà bố chồng bà bí mật làm là tìm kiếm tung tích Chiêu Hà, năm đó bà đã bịt kín mọi thứ thế mà sau hai mấy năm rồi ông ta vẫn tìm ra. Có lẽ bà quá lơ là chủ quan, thật không thể không cảnh giác.
Lệ Dương thở dài lo lắng, không thể để ông ta tìm ra Chiêu Hà nếu không mọi công sức của bà hai mươi mấy năm nay coi như đổ sông đổ biển.
Hàn Đông mím môi nhìn ông sếp của mình. Lòng căm tức vô cùng. Suốt ngày anh ta chỉ bắt cô làm chân chạy, bưng bê cà phê, mang công văn giấy tờ hợp đồng từ phòng này sang phòng khác từ lầu dưới lên lầu trên rồi lại từ lầu trên xuống lầu dưới mà không cho cô đụng gì đến sổ sách.
Nực cười, thế này khác nào làm ô sin có liên quan gì tới công việc chuyên ngành đâu chứ. Khi cô hỏi thì anh ta chỉ nhìn cô như vật thể lạ rồi đưa ra cái chiết lý điên khùng rằng: “Nhân viên mới thì phải làm những công việc lặt vặt như thế trước rồi mới dần dần đi lên được”. Rõ ràng là cô có hai năm kinh nghiệm đầy mình trong chính cái công ty này rồi đó chứ.
- Cô ngắm đủ chưa? Ân Phong vẫn cắm cúi vật lộn với mấy đống hồ sơ trên bàn không hề nhìn lên. Hàn Đông cũng chẳng trả lời tiếp tục nhìn và nhìn…
Ân Phong cảm thấy ánh mắt ấy vẫn còn đang hướng về mình mới ngẩng lên ra lệnh cho Hàn Đông không được nhìn nữa tuy nhiên cô nàng không hề sợ hãi.
- Tôi rảnh. Mắt của tôi mà. Hàn Đông nhún vai nheo mắt sau đó bình thản đưa tay chống cằm đôi mắt xám tro kiên định, thách thức nhìn chằm chặp vào khuôn mặt Ân Phong tỏ vẻ thích thú.
Thật ra nhìn kỹ thì cô cảm thấy anh ta rất đẹp, sống mũi cao dựng thẳng, hàng mi dài chẳng kém cạnh gì cô tuy nhiên ánh mắt anh ta có cái gì đó lạnh lùng và khó nắm bắt.
Thường thì ánh mắt của cô luôn làm người khác thấy lạnh lùng u uất, còn đôi mắt anh ta đó là đôi mắt duy nhất cho cô cái cảm giác lành lạnh chạy dọc sống lưng khi lần đầu tiên cô nhìn thấy. Hàn Đông nhếch môi nghĩ lại thái độ điên khùng của sếp mình trong công ty thương mại “Đúng là giàu quá hóa rồ mà”.
- Đi lau nhà đi. Ân Phong ngẩng lên nhìn Hàn Đông ra lệnh. Hành hạ cô làm chân chạy mấy ngày rồi bây giờ Ân Phong không còn nghĩ được việc gì hành cô nàng nữa cả. Quả thật anh không thể nào tập trung được nếu cô gái ấy cứ nhìn anh kiểu vậy nên đành phải cho cô ta làm cái gì đó.
- Tôi đâu phải lao công? Hàn Đông không nhúc nhích, cô vẫn nhìn sếp và từ tốn nhả từng từ mặc dù trong lòng dung nham đã bắt đầu tuôn trào.
- Tôi nghĩ chi nhánh năm sẽ không giám nhận cô đâu. À không cả tập đoàn Phương Định mới đúng. Ân Phong ngẩng lên nhìn cô nàng, hai bàn tay rời khỏi bàn phím đưa lên trước ngực đan vào nhau giọng nói đều đều có đôi phần đe dọa.
Hàn Đông không nói lời nào, ánh mắt long lên sòng sọc những tia sáng màu xám bạc. Cục tức tuôn lên tới cổ, cô nuốt khan rồi đứng dậy đi kiếm dụng cụ lau nhà: “Anh giám dọa đuổi việc tôi tôi sẽ cho anh biết tay”.
Ân Phong nhìn cô gái bước ra khỏi phòng mỉm cười. Nhất định là anh không bao giờ đuổi việc cô. Anh chỉ muốn xem xem cô ngang ngược và chịu đựng giỏi đến mức nào. Và thật sự anh đã phải nếm mùi…
Hàn Đông quay lại với đống xô chậu, chổi dẻ trên tay khuôn mặt có hơi nhăn nhó. Nhà tuy nghèo nhưng cô được mẹ hết sức cưng chiều.
Hàn Đông ít khi phải làm những việc vặt vãnh, nhất là sáu năm trở lại đây do đi học xa cô lại càng không đụng vào việc nhà. Căn phòng trọ của cô cũng nhỏ bé tí ti chỉ cần lấy dẻ rồi cho xuống chân di di một vài vòng là sạch.
Hàn Đông lau lau được một lúc thì khá mệt, đôi cao gót lại cộng thêm đầm liền ôm sát khiến cô cảm thấy khó khăn trong việc dọn dẹp. Cuối cùng cô nàng ném luôn đôi dép vào một góc đạp chân trần miệng lẩm bẩm chử.i rủa “phòng rõ sạch mà bắt lau, đồ biến thái”.
HÁ HẠ… Ân Phong giật mình thốt lên khi một cái gì đó chạm mạnh vào lưng cảm giác mát mát. Anh trân trối nhìn Hàn Đông, miệng không nói nổi câu nào khi hiểu được việc gì vừa xảy ra với mình.
Hàn Đông sau hồi gây sự thì cuống cuồng lao lại miệng liên tục “Tôi xin lỗi” còn tay liên tục lau lau cái lưng cho sếp tổng. Chẳng là lúc lau tấm kiếng phía sau lưng anh ta cô đã cố tình hất một xíu nước vào lưng anh.
Ân Phong giãy nảy đứng dựng khỏi bàn khiếp đảm đẩy cái khăn trên tay Hàn Đông ra, một tay kéo áo, cố ngoái cổ lại nhìn ra phía sau lưng mình.
Hàn Đông đỏ mặt nén cười sau đó cố gắng lấy lại đôi mắt trong veo khuôn mặt vô cảm. Ôi trời xin thưa cái khăn trên tay Hàn Đông nó đích thị là cái dẻ lau ý ạ.
Ân Phong như nổi trận lôi đình khi nhìn thấy vẻ mặt không một chút cảm xúc như chưa hề có chuyện gì xảy ra của cô trợ lý ương ạnh. Nhận thấy sếp đang tiến lại với gương mặt hằm hằm Hàn Đông vờ sợ sệt quơ đôi tay nên kệ tủ ngay bên cạnh.
CHOANG… Một tiếng va chạm chói tai. Chai rượu trên kệ tủ đẹp đẽ sang trọng bây giờ chỉ là một đống thủy tinh vụn vỡ, thứ chất lỏng có mùi nồng nồng chảy loang thành dòng trên sàn nhà chạm đến gót giày bóng loáng. Hàn Đông đang đón chờ một cơn cuồng phong đích thực.
- Có chuyện gì vậy. Hàn Đông giật mình nhìn ra cửa, một người phụ nữ trung niên khuôn mặt uy nghiêm quyền quý cùng một cô gái xinh đẹp bước vào.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
8 chương
75 chương
17 chương
501 chương
125 chương
11 chương
43 chương
147 chương