Hàn Đông hé đôi mắt nặng trĩu, đôi hàng mi dính chặt vào nhau như không thể tách ra. Tiếng cô giúp việc vẫn vang nhẹ bên tai và cô cảm thấy lười biếng kinh khủng, hiện giờ toàn thân ê ẩm cô chẳng muốn xuống khỏi giường. - Cho tôi ngủ thêm đi, mệt quá. – Hàn Đông xua tay kéo chăn tiếp tục ngủ, lâu rồi không đi làm cô cũng lười biếng hẳn ra. Hàn Đông không nghe tiếng người nói nữa định tiếp tục sự nghiệp ngủ nhưng có lẽ đầu óc đã bắt đầu tỉnh táo và nhớ mang máng về một giấc mơ đi uống rượu. Cô đã uống đến say khướt với Ân Phong trong một quán rượu nào đó và còn khóc bù lu bù loa lên nữa. Khoan. Không đó không phải là mơ, đó là sự thật, hôm qua…. – Hôm qua ai đưa tôi về? Sao tôi lại ở nhà? – Hàn Đông bất ngờ bật dậy, đưa hai tay che trước ngực rồi lúng túng lật chăn nhìn xem cơ thể mình. Hành động bất ngờ của Hàn Đông khiến cô người hầu giật mình, ông Tô Phúc vừa từ ngoài vào, thấy người giúp việc không gọi được cháu gái dậy đang định tiến lại gọi thì cũng bất ngờ với hành động đáng yêu vừa rồi của Hàn Đông. - Con gái mà đi ra ngoài uống say khướt mướt như thế sao? – Tô Phúc nén cười hắng giọng nói. Hàn Đông nhìn Tô Phúc tròn mắt ngại ngùng rồi bất chợt ỉu xìu. - Cháu xin lỗi ông. – Ngưng đoạn Hàn Đông tiếp – Hôm qua là Ân Phong đưa cháu về? – Hàn Đông ngước nhìn ông nội cùng cô người giúp việc chờ câu trả lời. - Cháu mau sửa soạn thay đồ xuống ăn sáng rồi đi cùng ta tới công ty. Hôm nay có cuộc họp báo công bố thân phận thừa kế của cháu đó. Không nhớ gì hết. – Ông Tô Phúc không trả lời câu hỏi của Hàn Đông mà nghiêm giọng nhắc nhở rồi đi ra. Hàn Đông liếc nhìn cô người giúp việc, cô gái đó gật gật đầu thay câu trả lời cho Hàn Đông rồi bật cười. Hàn Đông thở dài bước xuống giường làm vệ sinh cá nhân. Cô thử hết bộ nọ đến bộ kia trong phòng thay đồ mà chẳng biết nên mặc gì. Quần áo quá nhiều khiến cô đứng nhìn mà bộ nào cũng muốn mặc băn khoăn mãi, cuối cùng cô quyết định gọi cô giúp việc khi nãy. Thực ra thì cô ta chắc hơn cô vài tuổi, khi nhìn vào ánh mắt của cô gái ấy Hàn Đông cũng thầm nhận định được đó không hẳn là người xấu, cô cũng để ý cô gái ấy từ hôm về nhà tới giờ là một người ít nói, chăm chỉ chịu khó và khá hiền thục, trong nhà có vẻ thường xuyên bị các người giúp việc khác bắt nạt và có vẻ mẹ con Ỷ Lam cũng không ưa là mấy. Hàn Đông thầm nghĩ cô cũng nên cần có người ở bên trong hoàn cảnh hiện tại. Hai người lựa chọn một lúc khá lâu thì Hàn Đông cũng đã xong xuôi cho việc chuẩn bị ngày hôm nay. Cô chọn một bộ đầm liền màu đen ôm sát thân thể với thiết kế khá đơn giản dành cho dân văn phòng chỉ với một điểm nhấn duy nhất là dây nịt nhỏ ngang eo. Với kiểu đầm như thế giúp tôn lên ba vòng cực đẹp của Hàn Đông, màu váy đen làm nổi bật làn da trắng muốt của cô. Hôm nay cô không mang giày búp bê, không mang giày bít mũi mà chọn một đôi sandal cao màu nâu đen đính đá lộ rõ đôi bàn chân nhỏ nhắn với bộ móng sơn màu hồng nhạt quý phái. Vẫn là phong cách trang điểm nhẹ nhàng và mái tóc vàng để xõa tự nhiên. Hàn Đông bước xuống nhà, ông Tô Phúc, Lệ Dương và Ỷ Lam đã chờ sẵn ở bàn ăn. - Là con cháu mà để người lớn chờ cơm như thế sao? Lễ nghĩa học như thế à? – Lệ Dương khó chịu nhìn Hàn Đông mỉa mai. - Con xin lỗi – Hàn Đông hơi chau mày nhưng cô nhanh chóng nhẹ nhàng xin lỗi rồi ngồi vào bàn ăn. - Cháu mau ăn còn đi nữa. – Tô Phúc chỉ Hàn Đông ngồi xuống ăn rồi quay sang Lệ Dương - Lệ Dương con cũng không nên quá khắt khe và nặng lời với Hàn Đông như thế. - Dạ hôm qua cô chủ có hơi mệt nên dậy muộn thưa bà chủ. – Cô người giúp việc lên tiếng thanh minh cho Hàn Đông. - Đây là nơi cho cô lên tiếng? - Ỷ Lam trừng mắt nhìn cô gái giúp việc quát. Cô giúp việc biết thân phận liền nhanh chóng lui xuống. Ông Tô Phúc thấy tình hình căng thẳng liền lên tiếng nghiêm giọng giục mọi người ăn uống nhanh. Không khí trong căn phòng trở nên ảm đạm và ngột ngạt lạ thường, không ai nói với ai câu nào. Lệ Dương bỏ bát ra ngoài đầu tiên rồi Ỷ Lam cũng theo mẹ ra xe. Tô Phúc cũng hối thúc Hàn Đông ăn nhanh rồi đi cùng ông. Dòng Dõi Quý Tộc Dòng Dõi Quý TộcTrong căn phòng 132 rộng lớn trang trọng trên tầng 27 Ân Phong đang ngồi xem xét các hợp đồng, anh đã thuê trợ lý mới và lần này là một nam trợ lý với bằng cấp loại giỏi từ trường đại học quốc tế. Và anh trợ lý mới được sắp xếp làm việc bên cạnh phòng anh, nơi mà xưa kia Hàn Đông nằng nặc đòi sang mà anh không cho. Ân Phong chợt dừng suy nghĩ đưa mắt rời khỏi những bản hợp đồng nhìn chăm chú về phía bàn làm việc đối diện. Trước kia chỗ đó là nơi anh ngồi, cô trợ lý bá đạo ấy xuất hiện đảo tung mọi thứ trong phòng anh rồi giờ lại biến mất. Một cô gái đứng mím môi tức giận nhìn anh khi bị anh bắt làm chân sai vặt. Một cô gái nhún vai nheo mắt rồi chống cằm bình thản nhìn chăm chăm vào sếp mình như vật thể lạ thách thức. Một cô gái loay hoay với đống xô chậu rồi ném luôn đôi giày cao gót đạp chân trần lau nhà. Một cô gái líu nhíu với đống dẻ lau kiếng cuống lên cứ thế lau chùi tới tấp lên lưng áo anh, miệng liên tục xin lỗi nhưng trong ánh mắt có chút gì thầm cười và đắc thắng. Một cô gái vờ loạng quạng rồi xô đổ bể nát mấy chai rượu ngoại đắt tiền của anh. Một cô gái đối trước một đống côn đồ lại bình thản ra lệnh “đứng lại đó” Một cô gái khóc thút thít trong quán rượu, cô gái vòng tay ôm lấy cổ anh áp đầu lên vai anh… Mọi thứ cứ thế dần dần hiện ra trong đầu anh, chẳng thể nào phủ nhận được nữa, anh đang nhớ người con gái ấy, nhớ đến phát điên lên. Ân Phong đưa tay xem đồng hồ, hôm nay cuộc họp báo bên Hoàng Gia diễn ra chắc giờ cũng là sắp xong rồi, anh sẽ qua xin phép Tô Phúc đón Hàn Đông đi ăn. Dòng Dõi Quý Tộc Dòng Dõi Quý TộcTrong căn phòng vắng lặng không một tiếng động, mọi người ai cũng ra ngoài hết rồi, Ân Phong thì đến công ty, bố mẹ thì được mời qua tham dự buổi họp báo bên tập đoàn Hoàng Gia. Kiều Khanh mệt mỏi nhìn những tia nắng yếu ớt trên khung cửa sổ, bên ngoài vườn con hoàng anh đang cất tiếng hót véo von nhảy nhót trong khung lồng rộng lớn. Toàn thân mình ê buốt, hôm qua lang thang quá lâu bên ngoài khiến cô bị cảm lạnh, cô xuống nhà kiếm vài viên thuốc cảm cúm uống đại rồi lại lên phòng ngồi co ro một chỗ. Nỗi đau là quá lớn với một cô gái 21 tuổi như cô, đến một mảnh tình vắt vai cô cũng chưa hề có. Duyên trời trót mang cô gặp người con trai đê tiện ấy, chỉ là một chút ấn tượng và cảm xúc kỳ lạ đã khiến cô cảm thấy nhơ nhuốc khắp thân mình. Phải làm sao chứ? Ngu dại cũng đã lỡ rồi, làm gì bây giờ? Kiều Khanh tự kỷ một hồi lâu rồi mặc đồ ra khỏi nhà, trong đầu cô hiện tại khá rối bời nên cô muốn lang thang đâu đó cho khuây khỏa. Dòng Dõi Quý Tộc Dòng Dõi Quý TộcCuộc họp báo diễn ra suôn sẻ, chỉ có điều câu nói của ông Tô Phúc khiến cả hội trường xôn xao, Lệ Dương gần như đã muốn ngất đi sau khi nghe câu nói ấy, Ỷ Lam cũng sững sờ. - Để chuộc lại những lỗi lầm mà tôi đã gây ra, tôi chính thức tuyên bố Hoàng Hàn Đông - cháu gái tôi sẽ là người thừa kế tập đoàn Hoàng Gia. Để thực hiện điều này ngay sau khi hoàn tất thủ tục đổi tên và nhập hộ khẩu cho Hàn Đông tôi sẽ chính thức công bố di chúc và chuyển nhượng cổ phần. Cánh phóng viên nhao lên trước tin tức sốt dẻo và "kinh hoàng" này của Hoàng Gia, mọi người đổ xô ống kính vào Hàn Đông và ông Tô Phúc, đương nhiên thì mẹ con Lệ Dương cũng nằm trong tầm ngắm của báo chí. Ai đời vợ cùng con gái đầu của ông Tô Phú lại tay trắng khi chỉ sở hữu số cổ phần nho nhỏ trong tập đoàn và không được thêm chút gì. - Thưa chủ tịch, tại sao người thừa kế lại không phải cô Ỷ Lam? - Tại sao lại giao Hoàng Gia cho Hàn Đông nếu cô gái đó là giả thì chẳng phải ông dâng Hoàng Gia cho người ngoài? - Hàn Đông cô nghĩ sao? Bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống một số tài sản khổng lồ? Vịt hóa thiên Nga. Cảm giác của cô là thế nào? - Cô có cảm thấy mình quá lời trong vụ này trong khi chị gái mình lại không được một cắc? - Thưa chủ tịch cô ta là con gái một người phụ nữ không danh phận trong gia đình tại sao ông lại lựa chọn cô ấy? - Lệ Dương xin bà hãy phát biểu cảm nhận của mình? - Cô Ỷ Lam cô nghĩ sao khi con riêng của ba mình trở về và lấy đi thứ vốn thuộc về cô? -.... Những câu hỏi dồn dập khiến buổi họp báo láo loạn hơn bao giờ hết, cứ như họ đang phỏng vấn những nhân vật nổi tiếng của công chúng. Chen lẫn trong đó là tiếng xì xào lớn nhỏ của những cổ đông trong tập đoàn, ai cũng hết sức ngạc nhiên vì tuyên bố của chủ tịch. Hàn Đông thấy choáng váng, đống câu hỏi như cứa nát trái tim cô gái trẻ, những lời nói vô tình chạm vào vết thương sâu trong cô, rõ ràng họ nói không có sai, cô là con hoang mà. Tô Phúc nhận ra biểu hiện trên gương mặt Hàn Đông liền lớn tiếng cắt ngang cho tạm dừng họp báo. - Đó là quyết định của tôi xin mọi người không nên ý kiến gì thêm. Chúng ta tạm dừng ở đây! Dòng Dõi Quý Tộc Dòng Dõi Quý TộcHàn Đông vừa bước ra khỏi cửa đã thấy Ân Phong chờ sẵn ở ngoài. Cô định tiến lại phía anh nhưng nghĩ gì chợt khựng lại, cô đưa ánh mắt hướng về phía Ỷ Lam đang đứng bên kia ái ngại. Một bàn tay đẩy mạnh khiến Hàn Đông chúi về phía trước, cô nổi cáu định quay lại la mắng kẻ mất lịch sự kia, nhưng nhận ra ông Tô Phúc đang đứng phía sau cười sảng khoái thì chỉ biết xụ mặt thầm nghĩ "trời ông nội xì tin dữ". Ân Phong thấy cái phất tay của Tô Phúc liền nhanh chóng đến kéo Hàn Đông rời đi. Cánh phóng viên từ đâu nhào ra liên tiếp chụp hình loạn cả lên. Ỷ Lam ở bên kia cũng bị vây kín. Bọn họ bây giờ thật không khác gì minh tinh màn bạc. Hàn Đông ngồi trong xe quay đầu nhìn đám phóng viên xa dần thở dài. - Lần này khổ thật rồi. Ân Phong không nói gì chỉ khẽ mỉm cười, cô thấy anh cười như mỉa mai liền nhíu mi tra khảo. - Anh cười gì? - Em mà cũng biết sợ à? - Ân Phong lại cười. Hàn Đông thoáng sững sờ trước nụ cười kia, cô chớp chớp đôi mắt rồi quay đi giấu nhẹm khuôn mặt đang nóng lên. Ân Phong dẫn Hàn Đông đi ăn trưa sau đó cùng cô đi tham quan một số nơi trong chuỗi nhà hàng khách sạn của Hoàng Gia. Ân Phong mặc dù không phải giám đốc Hoàng Gia nhưng có vẻ am hiểu khá nhiều về Hoàng Gia, cũng dễ hiểu khi toàn bộ kiến trúc của Hoàng Gia đều do tập đoàn Phương Định thiết kế và xây dựng. Anh cùng cô dạo khắp nơi chỉ dẫn cho cô rất nhiều thứ liên quan đến tập đoàn này. - Em muốn uống nước. - Này em nhanh nhẹn xíu coi, không ngờ em chậm chạp thế đó, không phải ông nội giao phó anh đã không rảnh ở đây thế này đâu nhé! – Ân Phong quay lại nhìn Hàn Đông cau có chỉ chỉ cái đồng hồ trên tay mình ra vẻ hối hả. - Này anh khoe đồng hồ đấy à? – Hàn Đông nhăn nhó nhìn Ân Phong hỏi. Thấy thái độ của Ân Phong ngu ngơ như đang cố hiểu câu hỏi của mình cô tiếp. – Anh xem đồng hồ thì cũng phải biết mấy giờ chứ? Anh dẫn em đi dòng dòng nãy giờ cũng hai tiếng rồi không ngưng nghỉ đó. Em khát. – Hàn Đông chỉ loanh quanh rồi ngồi đại xuống một cái ghế đá gần đó chốt câu cuối cùng. - Ây da… thế thì đứng dậy vô trong uống em tính ngồi đây à? – Ân Phong lôi Hàn Đông lên lầu hai, vào khu ăn uống tìm một bàn trống rồi kêu cho mình một ly đá chanh. - Á Á Á…. Sao nhanh dữ vậy? – Hàn Đông đang ăn kem bỗng cầm điện thoại hét toáng lên, Ân Phong cũng giật mình rồi giựt lấy chiếc điện thoại trong tay cô. Hàn Đông đang vào trang đọc báo và trên màn hình hiện tiêu đề to tướng với những chủ đề: “Lọ lem biến thành công chúa với khối tài sản kếch xù” “Cô gái hóa thiên nga nẫng luôn chồng sắp cưới của chị” “Bỗng nhiên được cả tiền lẫn tình” “Mẹ con bà Lệ Dương bị đá ra rìa, mất cả tiền lẫn tình”….vv Những tấm hình Hàn Đông tràn lan trên các mặt báo, tấm hình Ân Phong đưa Hàn Đông vào xe cũng được đăng lên. Khuôn mặt của Hàn Đông cũng được đưa lên các mặt báo và họ thậm chí còn mang cô ra so sánh sắc đẹp với Ỷ Lam nữa. Có vẻ như tất cả đều đang nóng như trên miệng núi lửa. Ân Phong tắt điện thoại trả lại cho Hàn Đông lấy ly đá chanh chậm chạp uống rồi nói: - Mát quá! - …. @.@ - Em nên học cách quản lý công ty thật tốt đừng phụ lòng ông nội, chứ không phải ngồi đây mà chưng ra cái bộ mặt sốc thảm hại đó. – Nói rồi Ân Phong đứng dậy thong dong bỏ tay trong túi quần bước đi một cách điềm tĩnh. – Đi tiếp nào. – Hàn Đông không nói gì cô thở dài lê bước theo Ân Phong. Dòng Dõi Quý Tộc - Tại sao lại làm vậy? Như thế không phải bất công với Ỷ Lam lắm sao? – Lệ Dương đứng đối diện bàn Tô Phúc đang ngồi, mặt đỏ tới mang tai hỏi Tô Phúc bằng thái độ rất khó coi. - Có sao? Ỷ Lam sống rất sung sướng mà. Ta chỉ muốn bù đắp những thiệt thòi mà Hàn Đông phải chịu. – Tô Phúc ngước nhìn sơ con dâu rồi lại chăm chú vào tờ báo trả lời một cách hờ hững. - Ỷ Lam cũng là cháu của ông mà? Huống hồ hành động của bố khi sáng khác nào nói với báo chí quan hệ của Hàn Đông với Ân Phong trong khi Ân Phong là chồng sắp cưới của Ỷ Lam mà? Bố đã đọc các bài báo trên mạng chưa? - Ờ… ta đâu nói Ỷ Lam không phảo cháu ta. Ân Phong nó đến đón Hàn Đông thật mà. – Tô Phúc vẫn bình lặng nhưng chưa từng xảy ra chuyện gì. Lệ Dương thở hắt ra một cái rồi bỏ về phòng mình, bà biết dù bà có nói gì đi nữa thì ông Tô Phúc cũng sẽ không thay đổi. Dòng Dõi Quý Tộc Cạch… - Lão già chết tiệt! - Tiếng cửa phòng vừa bật mở thì Lệ Dương đã lao nhanh vào phòng, vứt chiếc giỏ sách lên bàn lớn tiếng chửi rủa. - Sao rồi mẹ? - Ỷ Lam thấy thái độ của mẹ không tốt trong lòng cũng nóng như lửa, cô gấp gáp hỏi. - Lão ta đã phũ như thế thì đừng trách con đàn bà này độc ác. – Lệ Dương không trả lời Ỷ Lam mím môi cầm điện thoại bấm nút gọi. Sau một hồi chuông dài kẻ bên kia cũng bắt máy. - Sao rồi? - Chúng tôi đã làm đúng theo kế hoạch. Có lẽ tối nay chuyến xe ấy sẽ tới Khánh Hòa. Chỉ chờ lệnh từ bà chủ. - Giết! – Lệ Dương lạnh lùng buông một từ khiến không khí trở lên xám xịt, Ỷ Lam cũng khẽ giật mình trước từ ngữ ngắn gọn ấy. Cô vô tình làm rơi chiếc cốc đang còn nước trên tay mình. - Cẩn thận một chút. – Lệ Dương ánh mắt đỏ lử nhìn Ỷ Lam cáu gắt rồi bước vào nhà vệ sinh. Còn một mình Ỷ Lam trong phòng, cô nhìn về phía nhà tắm nơi mẹ mình vừa bước vào bất giác giật mình. Ỷ Lam nhanh chóng kêu người thu dọn đống ly bể rồi trở về phòng mình. Cô khép chặt cửa, đặt tay nơi lồng ngực lắng nghe tiếng đập dồn dập nơi trái tim mình. Thình thịch……