Dong Binh Thiên Hạ
Chương 37 : Tao Ngộ
Tuyết Nguyên thành cực kỳ nổi tiếng, điều này không chỉ là bởi tòa thành này là nơi định đô của Cáp Mễ Nhân đế quốc, mà quan trọng hơn là bởi vì trên thế giới này có 3 tòa thành khó phá nhất, Tuyết Nguyên thành là một trong số đó.
Tường thành cao 23 thước, tính từ nền móng đặt sâu dưới đất 10 thước, thành lâu phải cao tới 30 thước, toàn bộ được xây dựng từ những tảng đá lớn lấy từ Long Nha sơn, tường thành dày tới 10 thước, có thể để cho 15 thớt Tuyết lang chạy song song.
Trong vòng 10 thước bình nguyên quanh thành, có mấy cái hồ bạc nhỏ, trong 1 năm chỉ có khoảng 2, 3 tháng bị đóng băng.
Mười thước bên ngoài là rừng rậm, rừng lá kim rộng mênh mông vô bờ, quanh năm suốt tháng băng tuyết không tan.
Tuyết Nguyên thành khó phá được cũng là bởi tuyết lớn, rừng rậm, bình nguyên, tường thành bốn yếu tố tạo nên lớp hàng rào độc hữu không thể vượt qua.
Có thể thuận lợi băng qua tuyết lớn, rừng rậm, chỉ có tuyết lang hoặc là bộ binh, tới bình nguyên rồi, bất kể là bộ binh gì cũng không thể thúc đẩy Tuyết lang trùng kích, vượt qua được 2 cửa ải, tường thành cao 20 thước lại cấu thành chướng ngại không thể vượt qua.
Giả sử có người muốn vây thành, Băng Phong đại lục một năm chỉ có 3 tháng không đóng băng, cũng chính là tối đa chỉ có 3 tháng vây thành, điều này so với Tuyết Nguyên thành thì có đáng là gì đâu.
Sơn hải kinh – Hiểm địa
Bóng đêm càng lúc càng dày đặc, ánh trăng xuyên thấu qua tầng mây che phủ, tỏa ra ánh sáng màu phấn hồng trên nền tuyết trắng.
Bốn xe trượt tuyết của đoàn sứ thần rất nhanh băng qua rừng rậm, mặc dù đã đi ra khỏi Băng Tuyết sâm lâm, nhưng dọc đường đi những rặng phi lao cao ngất vẫn rậm rạp như trước, cây này nối tiếp cây kia, mỗi xe trượt tuyết có 12 con Tuyết cẩu kéo, dưới sức kéo của tuyết cẩu rất nhanh chóng di chuyển, chẳng mấy khi thấy phát ra tiếng thở phì phò.
Xe trượt tuyết đi đầu là của 2 quân nhân đế quốc dẫn theo một hướng đạo; Tiếp đến là Ngả Mễ cùng với Đại Thanh Sơn, Đằng sau là một binh lính đế quốc cùng với 2 nữ hài tử; Áp trận là 3 binh lính đế quốc.
Tại xe trượt tuyết giữa loáng thoáng truyền đến tiếng của 2 cô gái.
“Vũ Thường, ngươi sao lá gan lại lớn như vậy? Lại dám tin tưởng Đại Thanh Sơn cùng với Ngả Mễ?” Sa Nhược ghé vào bên tai đồng bọn hỏi nhỏ.
“Hắc, bé con chưa lớn, lo lắng lại quá nhiều.” Lâm Vũ Thường cười xòa: “Không nên xem thường bọn họ, ta dám tuyển bọn họ, chủ yếu là có mấy nguyên nhân. Đầu tiên, thực lực của bọn họ không tệ, ngươi xem cái gã nam hài tên Ngả Mễ kia kìa, vừa hét to một tiếng, tất cả mọi người đều đã gục xuống, hơn nữa trước sau khi bọn họ tiếp nhận nhiệm vụ, tuy rằng có rất nhiều kẻ cảm thấy ngứa mắt, song bất luận kẻ nào cũng không dám đứng lên khiêu chiến, điều này nói lên cái gì? Tiếp theo, ta biết bối cảnh của bọn họ, ngươi biết không? Cái gã Ngả Mễ kia là một người có 3 thuộc tính: kiếm sĩ, ma pháp sư trung lập cấp 2, ma kiếm sĩ. Nam hài bằng tuổi hắn tại đế đô đại bộ phận mới chỉ là kiếm sĩ hoặc là đang học tập trong ma pháp học viện, thường thường ngay cả một bài học còn làm chưa xong, mà hắn một mình đã có tới 3 thuộc tính, điều này không đơn giản đâu. Hắn là đồ đệ của Lôi Cát, ta hoài nghi hắn còn là một hậu duệ của đế quốc quý tộc, ngươi nhìn ánh mắt hắn ấy, về phần Đại Thanh Sơn thì còn kinh người hơn, ngươi biết không? Hắn là một long kỵ sĩ, ngươi nhìn trên trời kìa…”
“A, đó là cái gì?” Sa Nhược kinh hô một tiếng.
“Ta nghĩ đó chính là rồng của Đại Thanh Sơn.” Lâm Vũ Thường khẳng định nói: “Cuối cùng là, kỳ thực ta hâm mộ ánh mắt trong suốt của bọn họ, không hề lẫn tạp chất, chuyến đi này nguy hiểm như vậy, nếu có ác nhân… Ta nghĩ bọn họ không phải là dạng người đó.”
“Hi hi, Thường tỷ, ngươi lo lắng quá rồi…” Sa Nhược đột nhiên mạc danh kỳ diệu cười: “Ở đế đô khi ta lần đầu tiên gặp ngươi, bao nhiêu năm qua có rất nhiều kẻ vây quanh theo đuổi ngươi. Ha ha, cho nên ngươi mới toàn đem người ta biến thành kẻ xấu.”
“Hắc, ngươi dám cười nhạo ta, ngươi thì không thế sao?” Vũ Thường nâng tay lên khẽ đánh một cái.
“Ha ha, Thường tỷ, ngươi tha cho ta đi.” Sa Nhược cười đưa tay lên đỡ: “Ta lớn lên tại giáo đình, xung quanh đều là người của giáo đình, hơn nữa giáo đình của chúng ta phân rất rõ ràng, khu vực ta sống hầu như đều là nữ nhân, lần này ra ngoài gặp nam nhân còn nhiều hơn so với 16 năm nhận thức của ta.”
“Tiểu nha đầu, động tâm rồi sao? Có phải đã thích anh chàng nào đẹp trai không, ta sẽ giúp ngươi giới thiệu.” Vũ Thường đùa bỡn cười.
Trên mặt tuyết sáng lóa truyền đến tiếng cười trong trẻo như chuông ngân của 2 cô gái.
“Đại Thanh Sơn, 2 nữ hài kia cười cái gì vậy?” Ngả Mễ buồn bực: “Phiền quá, đã muộn thế này rồi, có để cho người ta ngủ hay không, ngày mai ta phải tìm bọn họ tính phí tổn thất giấc ngủ!”
Khác xa so với trong tưởng tượng, dọc đường đi vô cùng an toàn, chẳng có động tĩnh nào cho thấy có thể sẽ có người tập kích đoàn sứ thần, Lục Nhi thường thường bay lên rất cao trên không trung đi tìm kiếm, song cũng chẳng thu hoạch được gì, trong quá trình tiến lên, chỉ ngẫu nhiên thi thoảng có con chó sủa oăng oẳng, sau đó cũng chỉ còn lại tiếng xe trượt xoẹt qua tuyết mà thôi.
Còn 3 ngày nữa là sẽ đến Tuyết Nguyên thành, đúng lúc binh sĩ đế quốc đang thở phào nhẹ nhõm thì sắc mặt Ngả Mễ lại càng ngày càng ngưng trọng hẳn lên, sau bữa chiều, hắn gọi mọi người tụ tập lại bên đống lửa, vô cùng trịnh trọng nói ra tâm sự của mình.
“Chúng ta hiện tại đang ở trong nguy hiểm vô cùng!” Ngả Mễ xuất ra lời kinh nhân.
Vũ Thường nhíu nhíu mày: “Vì sao lại nói vậy?”
Bên cạnh một binh lính đế quốc khẽ nói một câu: “Là muốn thu thêm dong binh phí a, lừa bịp tống tiền.”
Ngả Mễ như chẳng hề nghe thấy, đem suy nghĩ trong lòng mình nói ra: “Địch nhân vì sao không đuổi theo chúng ta? Mọi người có nghĩ đến việc này không?” Hơi dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: “Nếu thật sự theo như lời các người nói, vậy địch nhân biết rất rõ lộ tuyến của các người, hơn nữa rất có tổ chức, nhất định sẽ đuổi theo, ta đoán chừng bọn chúng rất có thể biết cả chuyện thuê dong binh, đối với bọn chúng mà nói, hẳn phải biết rất rõ rằng, chúng ta không đi trên công lộ của Long Nha sơn, như vậy nếu bọn chúng đuổi theo, đối với bọn chúng sẽ vô cùng bất lợi, kỵ binh tác dụng trong rừng rậm hay trên tuyết đều rất thấp. Như vậy bọn chúng sẽ làm như thế nào?”
Nói mấy câu lập tức hấp dẫn mọi người, mỗi người đều tự hỏi.
“Nếu là ta, ta sẽ không đuổi theo, đã biết mục đích cuối cùng của đoàn sứ thần, vậy lo liệu cho kỹ càng, sau đó ta sẽ trực tiếp cưỡi ngựa đến bên ngoài Tuyết Nguyên thành đợi các người là xong. Ở một nơi kín đáo, bố trí một ít trạm lưu động canh gác, đại đội nhân mã tập trung ở bên ngoài, một khi nhận được tín hiệu, lập tức đuổi tới đánh úp. Thời điểm đó, đoàn sứ thần sao có thể phòng thủ?”
Phù —— Mọi người đều hít vào một hơi lãnh khí.
“Vậy… vậy… Chúng ta làm sao bây giờ?” Nghĩ đến lực trùng kích khủng khiếp của hắc kỵ binh, Vũ Thường mặt mũi trắng bệch.
“Đúng thế, làm thế nào đây? Ta vẫn đang đau đầu suy nghĩ, Đại Thanh Sơn, ngươi nghĩ sao?” Ngả Mễ cau mày.
“Ồ, hay là chia binh ra mấy đường? Như vậy bọn chúng sẽ không biết đuổi theo ai.” Đại Thanh Sơn cũng cau mày.
“Đúng rồi!” Ngả Mễ vỗ tay một cái: “Bọn chúng đều biết các người, như vậy, các ngươi cứ đi thẳng ra bên ngoài, đợi sau khi bọn chúng vây lấy các ngươi, ta cùng Đại Thanh Sơn sẽ đi gọi viện binh, bọn chúng khẳng định sẽ không ngăn chặn chúng ta. Ta phỏng chừng cứu binh đại khái cần 1 canh giờ là có thể trở về, khi đó chúng ta liền…”
“Thay chúng ta nhặt xác ——” Vũ Thường nghiêm mặt cắt đứt lời Ngả Mễ: “Nếu như vậy chúng ta cần dong binh làm cái gì! Các ngươi tự mình tới Tuyết Nguyên thành chẳng phải là an toàn hơn sao? Dong binh chẳng lẽ lại hy sinh lợi ích của cố chủ để tìm viện binh ình hay sao?”
“Hắc hắc…” Ngả Mễ thè lưỡi: “Ta chỉ nói là một giả thuyết thôi mà, các người vội cái gì, không nhất thiết phải như vậy, mặc dù nếu làm như vậy thì xác suất thành công là 100%.”
“Còn có một cách khác, xác suất thành công cũng rất cao, nhưng cũng rất mạo hiểm. Đại Thanh Sơn, ngươi mang theo Vũ Thường hoặc Sa Nhược núp ở đằng sau, lợi dụng Lục Nhi để xem xem địch nhân có bao nhiêu người, hướng chạy thế nào, chúng ta đi trước thu hút địch nhân, hơn nữa sẽ dụ bọn chúng vào trong rừng rậm. Ta đoán chừng bọn chúng sẽ lưu lại một ít bonh lực, nhưng hẳn không phải là quá nhiều, chúng ta cầm chân được chúng càng lâu thì các ngươi càng an toàn. Sau khi đến Tuyết Nguyên thành, lập tức tìm lính thủ thành dẫn đến hỗ trợ.”
“Không, ta sẽ thu hút bọn chúng, ngươi mang các nàng đến thành đi.” Đại Thanh Sơn lập tức cự tuyệt.
“Đầu ngươi có sạn à!” Ngả Mễ đập một cái vào sau gáy Đại Thanh Sơn: “Không có Lục Nhi thì sao có thể đột phá ra ngoài được? Đừng… đừng có bảo ta mang Lục Nhi đi, ông trẻ đó ta hầu không nổi, nói thật, cho dù phải tác chiến cùng 100 hắc kỵ sĩ còn an toàn hơn so với ở bên cạnh Lục Nhi.” Ngả Mễ nghiêm mặt đập tan giấc mộng của Đại Thanh Sơn.
“Sa Nhược, Ngả Mễ nói có lý, ta lấy danh nghĩa đoàn trưởng đoàn sứ thần, lệnh cho ngươi cùng Đại Thanh Sơn một mình tiến vào Tuyết Nguyên thành, trước tiên trình quốc thư cho đối phương, sau đó quay lại cứu chúng ta, nếu xảy ra vấn đề, ngươi một mình dẫn Huyễn thú còn nhỏ quay về đế đô là được rồi, nhỡ kỹ nhất định phải kịp thời gian, nếu không cơ hội lần này coi như là mất trắng.” Lâm Vũ thường đứng dậy, lạnh lùng nói với Sa Nhược.
“Không!” Sa Nhược quật cường lắc đầu, mái tóc dài tung bay phấp phới trong không trung.
“Hảo muội muội, ngươi là mục sư hệ, ta là ma pháp sư, trong chiến tranh ai hữu ích hơn? Hơn nữa ngươi là sứ thần đại biểu của 2 quốc gia, ta thì sao? Ta có thể đại biểu cho Thần Thánh giáo đình sao? Giúp tỷ tỷ một lần đi, được không? Muội muội, xin ngươi đấy, nếu không chúng ta đều…” Thấy cứng rắn không được, Lâm Vũ Thường ôm bả vai gầy của Sa Nhược, nhẹ nhàng khuyên nhủ, nước mắt tuôn rơi.
“Được rồi, tỷ tỷ, không cần phải như vậy, ta đi là được rồi.” Thấy Lâm Vũ Thường rơi lệ, Sa Nhược lập tức cũng luống cuống, nhưng nghĩ đến việc có thể gặp nguy hiểm, nước mắt cũng lập tức tuôn ra.
“Được rồi, 2 vị tiểu thư, còn có nhóm dong binh chúng ta nữa mà, không cần sinh ly tử biệt như vậy, không việc gì đâu. Sáng ngày mai chúng ta sẽ tách ra hành động. Đại Thanh Sơn, sau khi chúng ta rời đi 1 khoảng thời gian, nhớ kỹ là nhất định phải để Lục Nhi liên tục giám thị mọi tình huống. Tốt rồi, trời tối rồi, ngủ đi.” Ngả Mễ cười lạnh, nói xong liền bước về phía xe trượt tuyết của mình.
Sáng sớm ngày hôm sau, Ngả Mễ, Lâm Vũ Thường cùng 6 binh sĩ rời đi mang theo 3 cái xe trượt tuyết, Đại Thanh Sơn cùng Sa Nhược sau khi nhìn bọn họ biến mất trong tầm mắt, mới thở dài một hơi, sau đó lên xe trượt tuyết, đợi kim đồng hồ ma pháp chỉ xuống dưới, chỉnh hướng một chút rồi bắt đầu lao về phương bắc.
Theo Ngả Mễ phỏng đoán, sau khi tiến về phía bắc một đoạn, sau đó lại đi theo hướng đông, như vậy đường sẽ xa hơn 20 kim, nhất định là sẽ ra khỏi rừng rậm chậm hơn so với bọn Ngả Mễ một giờ.
Có lẽ là bởi nguyên nhân mồ côi từ nhỏ, Đại Thanh Sơn là một người trầm mặc, cho dù ở chung với Ngả Mễ cũng nghe nhiều hơn, nghĩ nhiều hơn, làm nhiều hơn, nhưng nếu lúc nào không cần lên tiếng, Đại Thanh Sơn tuyệt đối sẽ không nói một câu nào. Lần đầu tiên cùng với nữ hài tử đi xa nhà, cũng là như thế.
Hắn đem tấm chắn của mình ném cho Sa Nhược, sau đó yên lặng tiến lên đầu xe trượt tuyết, giơ cung bên trong đã lắp sẵn một cây nỗ tiễn, ném sang bên cạnh chân, trường kiếm đã tuốt ra khỏi vỏ, mà ngay cả Hoàng Kim Long Thương mà Long Thần đưa cho cũng lôi ra từ trong túi ma pháp kết giới, cầm trong tay một nhánh cây thật dài, thi thoảng quất lên đầu chó một chút, chỉ dẫn hướng đi cho chó.Qua một lúc, Lục Nhi liền bay lên không trung, tuần tra tình huống ở khu vực phụ cận.
Sa Nhược cũng không nói gì, gió lạnh mãnh liệt thổi qua, muốn nói cũng thật khó khăn, hơn nữa Sa Nhược cũng không biết nên nói gì, cũng ‘dị dạng’ như Đại Thanh Sơn, nàng cũng là lần đầu tiên ở chung cùng một người khác giới.
Thời gian ở trên tuyết trắng cùng với rừng cây rất nhanh trôi đi.
Trong rừng rậm, màn đêm nhanh chóng buông xuống.
Thấy Đại Thanh Sơn ban ngày vất vả cả buổi, Sa Nhược thoáng băn khoăn, nhảy xuống xe trượt tuyết, hoạt động đôi chân đã tê cứng, nàng chuẩn bị đi thu thập củi về để nhóm lửa nướng thịt.
Đúng lúc nàng nhúc nhích đôi chân, vừa quay đầu lại, đã thấy Đại Thanh Sơn làm mất rồi, mới vừa định gọi, nhưng cảnh tượng kỳ quái trước mắt lại khiến cho nàng chết lặng.
Đại Thanh Sơn tìm một cây cổ thụ đã mục nát đổ xuống, rút trường kiếm bên hông ra, vung kiếm muốn chặt cây.
“Đúng là đồ ngốc a?” Sa Nhược cười thầm, sao có thể chặt cái cây đó được, cho dù là trường kiếm tốt nhất thiên hạ cũng không thể chặt cây, nếu không sẽ chỉ làm mẻ lưỡi kiếm, kiếm rất nhanh cũng sẽ gãy —— Thân kiếm dài tinh tế không thể chịu đựng được lực lớn như thế, hơn nữa hiện tại còn là bãi phi lao, thân cây kia có dùng búa chặt cũng phải mất nửa ngày. Kỳ thực một cái xe trượt tuyết đều có trang bị 2 thanh búa, chuyên môn dùng để chặt cây trong rừng qua đêm.
Sa Nhược vừa mới chuẩn bị nhấc búa, chỉ thấy thân cây to đã bị trường kiếm của Đại Thanh Sơn cắt thành 2 đoạn, tiếp theo trường kiếm lại múa may, một cây gỗ dài 40 thước tiêu chuẩn đã bị chẻ thành những cái cọc rồi. Đại Thanh Sơn đem cọc dựng đứng lên trên mặt đất, múa trường kiếm lên, phập, phập, phập… Từng nhát kiếm qua, từng thanh củi gỗ theo tiêu chuẩn lập tức đổ xuống từ đoạn cây gỗ.
Đây là loại người gì vậy? Thế mà cũng có thể đốn củi sao? Loại hiện tượng này cơ hồ phủ định toàn bộ kiến thức của Sa Nhược, thật là kỳ quái. Sa Nhược trong lòng thật sự nghĩ không thông.
Đại Thanh Sơn căn bản chẳng hề chú ý đến việc người khác nghĩ gì về hắn, trên thực tế, hắn cũng không dám nhìn xem bộ dạng Sa Nhược là thế nào nữa, nếu hiện tại lập tức xuất hiện một người ăn mặc không khác gì mấy so với Sa Nhược, hắn lập tức sẽ nhầm lẫn luôn. Củi gỗ đã chặt xong, hắn nhanh chóng đem bó củi xếp thành đống để nhóm lửa, sau đó đổ dầu lên —— Ngọn lửa bùng cháy.
Rất nhanh, trên đống lửa đã tản ra mùi thịt nướng thơm phức.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
52 chương
353 chương
26 chương
34 chương
57 chương
44 chương
50 chương