Dong Binh Thiên Hạ

Chương 36 : Huyễn Thú

Đã từ lâu lắm, tại học viện bồi dưỡng ma pháp sư Thanh Hoa, các học sinh thường truyền miệng nhau một đoạn ca khúc: Tự cổ anh hùng yêu mỹ nữ, không phải anh hùng cũng yêu mỹ nữ. Các cố sự về ái tình thường đều có chung một kết cục na ná như nhau —— Hoàng tử cùng công chúa từ đó về sau sống hạnh phúc bên nhau trọn đời. Nhưng những cố sự về ái tình ấy đều lảng tránh 2 sự thực cần phải đối mặt: 1/ Hồng nhan thì cũng đến lúc già, mỹ nữ nhân loại tuổi xuân thường tối đa cũng chỉ có 10 năm, nhưng nhân loại hoàng tử thì phong thái thường thường có thể kéo dài đến 30 năm. 2/ Hoàng tử sau khi trở thành Quốc vương, thường thường sẽ có rất nhiều hồng nhan tri kỷ hoặc là tam cung lục viện. Sơn hải kinh – Mạn đàm về cái đẹp Bên cạnh Ngả Mễ cùng với Đại Thanh Sơn nhốn nháo vang lên tiếng bước chân —— Một đám lớn dong binh cùng với những kẻ không phải là dong binh vọt vào nghiệp đoàn, tựa hồ vây quanh đám người vừa mới đi vào. Ngả Mễ khẽ nhíu mày một cái, nhiều người tụ tập lại như vậy, cơ hồ nghe chẳng ra tiếng gì nữa. “Chúng ta muốn tìm một nhóm… Hoàn thành một cái… Hộ tống…” Một giọng nữ êm êm ái ái nói với cán sự viên. “1000 kim tệ…” Giọng nữ lại vang lên. Oa, Ngả Mễ lập tức nhảy dựng lên, vọt vào nghiệp đoàn —— Ngất, sao lại đông người như vậy chứ, mới có mấy phút đồng hồ ngắn ngủi, bên trong đã tụ tập phải đến gần 30 người, tất cả mọi người đều kiễng mũi chân, trợn to mắt nhìn thứ gì đó phía trước. Ngả Mễ vóc dáng chỉ thuộc tầm giữa giữa, mà bên trong những cái đầu cao lớn của Cuồng chiến sĩ chẳng khác nào bức tường hầu như đã che kín phía trước mặt, chẳng nhìn được gì cả. Ngả Mễ hít một hơi dài, hô to một tiếng: “Lục Nhi, đừng phóng thiểm điện nha.” “Rầm rầm.” Trong phòng mọi người bao gồm cả cán sự viên đều nằm xuống, trong mấy ngày này, tất cả mọi người đều đã lãnh hội đầy đủ mị lực vô địch của Lục Nhi —— phóng ra ma pháp chưa bao giờ cần đọc chú ngữ, chưa bao giờ sợ dùng hết pháp lực, mỗi ngày giật 20 người tinh lực vẫn còn dư thừa, đánh thì đánh có điều, sau này cơ hồ tất cả mọi người thường trú tại Thụ Ốc Tửu quán đều biết làm thế nào để tránh thiểm điện —— lập tức nằm xuống, những kẻ còn đứng thẳng thì nhất định sẽ trở thành cột thu lôi thịt người. “Nhờ cái, nhờ cái…” Ngả Mễ cùng với Đại Thanh Sơn thật cẩn thận lách qua những đầu người, chân cẳng, trực tiếp nhón mũi chân đi tới trước quầy: “Mọi người đừng vội vã, ta đã ngăn nó lại kịp thời rồi, ài, đã hơn 200 tuổi rồi mà vẫn còn như một đứa bé chẳng hiểu chuyện gì.” “Tiểu thư muốn tìm dong binh sao?” Ngả Mễ ngẩng đầu nhìn thẳng vào 2 cô gái cũng đang đứng thẳng tại đó: “Ta đề cử dong binh đoàn của ta nha, là 1000 kim tệ sao?” Ở trong mắt mọi người, 2 cô gái hiển nhiên là nhân loại, cô gái mặc xiêm y màu đỏ vóc dáng khá cao, mái tóc đen dài xõa xuống từ đầu tới lưng, mặt trái xoan, mắt to màu nâu, khóe miệng lộ ý cười; cô gái xiêm y màu lam hiển nhiên là một ma pháp sư, tại vị trí mẫn cảm trên ngực lộ ra ấn ký ma pháp sư cấp 2, tóc nâu dài, mềm mại rũ qua vành tai xuống trước ngực, cặp mắt to màu lam, trong ánh mắt lộ ra một cỗ thần sắc bình thản. Hai cô gái tuổi tác đại khái đều khoảng dưới 20. Sau lưng bọn họ là vài quân nhân đế quốc, tựa hồ là kỵ sĩ, trong tay còn cầm vũ khí, trên người có một vài vệt máu. Hiển nhiên, 2 cô gái cũng cảm thấy thần kỳ trước phương thức gặp mặt toàn bộ đều nằm sấp úp mặt xuống ở đằng trước. Có điều ở trước mặt có 2 chàng tiểu dong binh trẻ đẹp trai tự đề cử mình cũng khiến các nàng sinh ra hảo cảm. Ngải Mễ toàn thân vận áo da màu trắng, nửa bờ vai trần lộ ra ngoài, da ngăm đen, mũi thở mạnh như một pho tượng, khóe miệng phô ra nụ cười nhợt nhạt cùng với ngạo khí điển hình của quý tộc, mặt mày tuyệt đối không có loại thần sắc mê đắm khi những người khác đang nhìn mình; Đại Thanh Sơn so với Ngả Mễ thì cao hơn một chút, vận áo da màu đen, nửa bả vai cũng tương tự lộ ra bên ngoài, mày rậm mắt to, ánh mắt thuần khiết cũng với vẻ chất phác vô bì. Cô gái vận xiêm y màu lam hơi thấp hơn một chút lên tiếng: “Thật có lỗi, chúng ta cần Cấp A. Hơn nữa nhiệm vụ rất nguy hiểm.” “Tính 1000 kim tệ nha, chúng ta chính là Cấp A.” Ngả Mễ sốt ruột nói, mặc dù là đang sốt ruột tranh thủ nhiệm vụ nhưng khóe miệng lại cười nhàn nhạt. Nữ hài hiển nhiên là không tin, nhưng không nói thêm gì nữa, nàng khẽ lắc lắc đầu, hướng cán sự vừa mới đứng lên nói: “TÌm một nhóm Cấp A hoặc là một nhãn hiệu dong binh Cấp B lâu đời, đưa chúng ta đến quốc đô của Cáp Mễ Nhân, người dẫn đường của chúng ta trong lúc xung đột đã bị giết chết rồi.” Cán sự cầm quyển trục nhiệm vụ lên, viết xuống mấy dòng: Nhiệm vụ hộ tống Cấp B, yêu cầu dong binh đoàn từ Cấp B trở lên hoàn thành, nhân số không giới hạn, dong binh phí 1000 kim tệ, không có khoản trả trước: “Nếu dong binh Cấp A cùng với Cấp B đồng thời tham gia cạnh tranh, tiểu thư, người có khuynh hướng lựa chọn bên nào?” “A”, cô gái áo lam khẳng định nói. “Ồ.” Cán sự viên hướng đám người nói: “Hiện tại bắt đầu báo danh, tất cả mọi người đã nghe thấy rồi đấy, cần một nhóm dong binh đoàn Cấp B hoặc là Cấp A.” “Ta, ta muốn tham gia.” Ngả Mễ đứng gần nhất, tay giơ lên nhanh nhất. Đằng sau cũng có mấy dong binh đoàn rải rác ứng tiếng, nhưng rất nhanh đã trầm xuống —— Điều kiện mọi người đều biết, trừ phi là Ngân Sắc Tuyết Lang, nếu không không ai có thể tham dự cạnh tranh. “Tiểu thư, vô cùng vinh hạnh được đề cử với ngài, một trong số cực kỳ ít những siêu cấp dong binh đoàn trên thế giới.” Cán sự viên vô cùng chuyên nghiệp chỉ tay về phía Ngả Mễ: “Dong binh đoàn Cấp A – Ngả Mễ tiên sinh.” “A ——” Cô gái cùng với mấy quân nhân hiển nhiên là không thể tin nổi. Một quân nhân nhịn không được nói một câu: “Chúng ta yêu cầu dong binh cũng là Cấp A hoặc là Cấp B, nếu là dong binh Cấp G hoặc Cấp F Ngân Sắc Tuyết Lang, chúng ta cũng không cần.” “Đúng thế”, cán sự viên vẻ mặt tỏ ra cố chấp: “Ngả Mễ tiên sinh tôn kính cùng với bạn của hắn đều là dong binh Cấp A, hơn nữa còn là đoàn trưởng cùng với phó đoàn trưởng của dong binh đoàn này.” Ngả Mễ trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý xấu xa. “Tiểu thư, chúng ta là tiểu dong binh, nhưng thực sự có thực lực không phải tầm thường. Tin ta đi, ta sẽ chịu 100% trách nhiệm đối với 1000 kim tệ.” “Nhưng mà, dọc đường đi rất nguy hiểm.” Nữ hài áo đỏ bổ sung một câu. “He he, không nguy hiểm thì cần dong binh làm gì? Không cần phải tin vào thực lực của chúng ta, nơi này nhiều dong binh như vậy, nàng thử hỏi bọn họ xem đã có ai từng trải qua hiểm cảnh lợi hại như chúng ta chưa?” Để tranh thủ nhiệm vụ 1000 kim tệ này, Ngả Mễ triệt để phát huy tính năng động chủ quan của hắn. Xung quanh tất cả các dong binh đều lắc lắc đầu. “Được rồi, vậy chọn các ngươi. Chúng ta trao đổi về nhiệm vụ thôi.” Thực sự nếu nói là tìm được dong binh đoàn thích hợp, thì chẳng thà nói là có hảo cảm đối với 2 chàng trai trẻ tầm tầm tuổi cho rồi, 2 cô gái trao đổi ý kiến một chút, bỏ ngoài tai sự phản đối của các quân nhân, cùng với Tiểu dong binh đoàn đạt thành hiệp nghị. Ở bên trong một căn phòng nhỏ độc lập, một số người bắt đầu nói đến chuyện làm ăn —— Cô gái áo lam bảo tửu quán cấp ột gian phòng nhỏ rồi lập ra một tấm màn cách âm. Nguyên lai, hai nữ hài này là sứ thần của Ngả Mễ đế quốc, đi sứ Cáp Mễ Nhân đế quốc để đón huyễn thú. “Huyễn thú?” Ngả Mễ cùng Đại Thanh Sơn nghe vậy thì cảm thấy vô cùng kích thích, Đại Thanh Sơn bỏ một câu: “Không phải là năm ngoái đã đón rồi sao, 5 năm mới có thể đón 1 lần cơ mà.” "Keng ——" Hai quân nhân trẻ của đế quốc nhảy dựng lên, rút bội kiếm ra: “Nói, các ngươi làm sao biết tình hình thực tế của huyễn thú, có phải chính các ngươi tập kích sứ đoàn hay không?” “Chuyện này thì có gì kỳ quái đâu?” Ngả Mễ sắc mặt vẫn bình thản như cũ, nhưng khí chất quý tộc lại khiến cho bất luận kẻ nào cũng không thể coi thường: “Sư phụ của ta là đế quốc ma đạo sư Lôi Cát, ngươi thử nói xem liệu ta có biết không?” Ngả Mễ phỏng chừng Lôi Cát đã về tới đế đô, cho nên mạo hiểm mượn danh lão ra làm tấm chắn —— Cũng không thể khai rằng Trì Hàn Phong cùng với Lôi Cát đều từng muốn bắt cóc huyễn thú a. Lúc này người kinh ngạc lại chính là 2 cô gái: “Lôi Cát ma đạo sư? Ngươi là đồ đệ của người? Vậy thì tốt quá. Ta đã nói các ngươi tuổi còn trẻ thế mà đã có cấp bậc cao như vậy, đúng là danh sư xuất cao đồ.” Đế quốc quân nhân hiển nhiên không biết Lôi Cát là thần thánh phương nào, nhưng thấy sứ thần từ đế đô tới đã nói như thế, vậy hẳn là không có vấn đề gì. “Vốn là năm trước phải đi đón huyễn thú, nhưng năm trước mặt trời đen cùng với mặt trời trắng bởi vì ma pháp lực lượng đại tăng, không nhập vào cùng một vị trí, như vậy Huyễn Thú thánh viên căn bản không thể mở ra, vô cùng kỳ quái chính là, tất cả các huyễn thú vốn được sinh ra vào năm trước, đều không chào đời. Sau đó, các quốc gia phối hợp cùng thiên văn học sĩ tính toán theo công thức, đem thời gian lùi lại đến năm nay.” Cô gái áo lam nhẹ nhàng nói tiếp: “Chúng ta 2 tháng trước xuất phát từ đế đô, tháng trước tới Băng Tuyết sâm lâm tại biên thùy đế quốc. Bộ đội biên phòng đế quốc phái một tiểu đội bộ binh xuyên băng tổng cộng 20 người bảo hộ chúng ta hoàn thành nhiệm vụ, nhưng mà, thật không ngờ khi vừa mới ra khỏi Băng Tuyết sâm lâm, đột nhiên gặp phải một đội kỵ binh màu đen tập kích, tiểu đội 20 người, 8 chết, 6 bị thương.” Lần tập kích bất ngờ đó cơ hồ khiến cho toàn bộ quân nhân đế quốc đều ngớ ra, đối phương tựa hồ vô cùng quen thuộc đối với hành trình của bọn họ, đoàn sứ thần đi ra khỏi Băng Tuyết sâm lâm, mới vừa ló đầu ra, một tiếng huýt sáo cất lên, hơn 40 người bịt mặt, toàn thân hắc y, tuấn mã cao cấp màu đen, xếp thành một hàng vọt đến. Đi đầu tiên hiển nhiên là một huyễn thú tuấn mã màu đen. Lấy chủ động đánh bị động, lấy nhiều đánh ít, kết quả có thể đoán ra được. Đại đội trưởng đương nhiệm của bộ binh xuyên băng mang theo 10 người liều mạng cầm chân kỵ sĩ, để cho đội trưởng đoàn sứ thần —— Ngoại vụ thứ trưởng Ngả Mễ đế quốc mang theo đội ngũ lao ra ngoài, đại đội trưởng bộ binh xuyên băng cùng với đồng bạn 7 chết, 4 bị thương, cuối cùng nhờ Băng Tuyết sâm lâm yểm hộ, rời khỏi chiến trường. Sau khi 2 nhánh tàn binh hội hợp, mới được biết, một mũi trường tiễn lạc đích đã bắn xuyên qua ngực ngoại vụ thứ trưởng, gần như chết ngay tại chỗ, sau khi khẩn cấp thương lượng, người trọng thương quay lại theo đường cũ, nữ quan từ đế quốc cung đình đồng thời cũng là đế quốc đại ma pháp sư đệ tử cấp 2 Lâm Vũ Thường (cô gái áo lam) cùng với đặc phái viên của Thần Thánh giáo đình tham dự lần nghênh đón huyễn thú này – Nữ thần quan Sa Nhược (cô gái áo đỏ) dẫn đội, phá vỡ toàn bộ lộ trình đã an bài, đi đường vòng tới quốc đô của Cáp Mễ Nhân vương quốc. “Các ngươi sau đó lại gặp địch nhân à?” Ngả Mễ lại hỏi. “Làm sao ngươi biết?” Lâm Vũ Thường cảm thấy vô cùng khó hiểu. “Các ngươi trên người đều bị thương, hơn nữa nhân số cũng quá ít.” Đại Thanh Sơn bổ sung một câu. “Phải. Đối phương tựa hồ như cũng chia binh ra thành mấy đường đuổi theo chúng ta. Chúng ta đụng phải một nhánh trong số đó, chỉ có 7 người, lần thứ 2 chiến đấu, 2 người hướng đạo đều chết trận, lại còn mất thêm 2 chiến sĩ, nhưng chúng ta lợi dụng ma pháp đã giết chết toàn bộ địch nhân, cho nên chúng ta hy vọng có thể tìm được hướng đạo cùng với dong binh tới giúp chúng ta đến quốc đô Tuyết Nguyên thành của Cáp Mễ Nhân vương quốc.” Nữ hài áo đỏ bẽn lẽn thêm vào một câu. “Nguy hiểm như vậy ư?” Ngả Mễ tỏ vẻ khó khăn: “Nếu nói như vậy, vậy thì tiền…” “Theo ta được biết, nếu chúng ta lập tức xuất phát, như vậy chậm nhất 10 ngày là có thể đến Tuyết Nguyên thành.” Một chiến sĩ đế quốc lên tiếng. “Trời ơi, 10 ngày, như vậy nghĩa là 240 giờ sinh tử khó lường.” Ngả Mễ rùng mình một cái: “Như vậy đi, ta không cần các người thuê thêm dong binh nữa, chỉ cần cho chúng ta thêm một ít tinh thần khẩn trương phí là được rồi.” “Ngươi…” Lâm Vũ Thường vỗ án đánh rầm. “Không phải ta cố ý làm khó dễ.” Ngả Mễ khoát tay… “Ngả Mễ, thôi đi, giúp bọn họ một lần đi.” Đại Thanh Sơn thật sự nuốt không trôi, đánh gãy phấn khích biểu diễn của Ngả Mễ. “Khổ, tại sao mọi lần kẻ xấu xa đều là ta, còn người tốt thì đều là ngươi? Được rồi, cứ như vậy đi.” Ngả Mễ trợn mắt lên, thở dài một hơi, mắt thấy món thịt nướng bay đi mất, nhưng cũng thật sự không thể nề hà rồi, phó đoàn trưởng đã chỉ định rồi, cũng không thể đánh nhau được a. Bên cạnh một gã binh lính đế quốc khẽ thì thầm: “Chưa từng thấy kẻ nào lại không biết thương hương tiếc ngọc như vậy a.” Nhìn sắc trời bên ngoài đang dần ảm đạm, Ngả Mễ cùng Đại Thanh Sơn thương lượng đơn giản một chút, quyết định lập tức khởi hành, đi suốt đêm, tranh thủ chạy cách đám truy binh nửa ngày đường. Từ Thụ Ốc Tửu quán đến Tuyết Nguyên thành, đường chính là Long Nha Sơn công lộ, đang là mùa hè, tuyết trên công lộ đã hoàn toàn tan ra, vô cùng thuận tiện cho việc hành tẩu, nhưng vì lo lắng truy binh có ngựa, nếu mà đi trên công lộ thì sẽ rất dễ bị đuổi theo, hơn nữa nếu chạm trán trên công lộ sẽ rất khó chạy thoát khỏi lực trùng kích của kỵ binh. Cho nên chuẩn bị thẳng tiến hướng bắc tiến vào Băng Tuyết sâm lâm, sau đó nhắm hướng đông đến Tuyết Nguyên thành. Đoàn sứ thần nguyên lai có 4 xe trượt tuyết, nhưng vì trượt tuyết suốt một chặng đường dài, Tuyết cẩu sau mấy ngày lặn lội đường xa đã mệt không chịu nổi, Ngả Mễ trưng cầu ý kiến Lâm Vũ Thường, bỏ thêm 100 kim tệ, ở dịch trạm bên cạnh Thụ Ốc Tửu đổi lấy toàn bộ Tuyết cẩu mới. Màn đêm vừa buông xuống, trong ánh mắt hâm mộ của các dong binh khác, bốn xe trượt tuyết đã rời khỏi Thụ Ốc Tửu. Sau khi rời quán không lâu, Ngả Mễ ra sức vỗ lên người Lục Nhi đang nằm úp sấp bên cạnh vừa mới chợp mắt được một lát. "Ư ——" Lục Nhi cựa mình một cái, lại chui đầu vào dưới y phục của Đại Thanh Sơn tiếp tục nghỉ ngơi. “Này, này, đến lượt ngươi rồi…” Ngả Mễ vẫn bất khuất như trước: “Nuôi ngươi lớn như vậy, ngươi không thể ăn trắng mặc trơn đâu nha! Lục Nhi.” "Ư —— ư ——" Lục Nhi đưa 2 chân trước lên rúc vào dưới y phục Đại Thanh Sơn, ôm chặt lấy đầu —— Ồ, tựa hồ là bịt lỗ tai. "Hắc hắc ——" Ngả Mễ trên mặt tựa hồ lộ ra biểu tình không thể giải thích nổi, từ một cái bao bên cạnh kéo ra 2 con thằn lằn, ra sức nướng lên. Thịt được nướng lên chảy lớp mỡ ra, mùi thơm lực tức phát đi, rất nhanh, hương khí đã phủ đầy toàn bộ xe trượt tuyết. "Hắt xì ——" Lục Nhi ngửi thấy mùi vị yêu mến quen thuộc, lập tức nhao ra, nheo mắt, từ trong bóng đêm dùng cái mũi bắt đầu định vị. Ngả Mễ dùng 1 bàn tay bịt kín cái miệng Lục Nhi đang định mở ra: “Tay làm hàm nhai, tay quai miệng trễ, biết những lời này có nghĩa là gì không?” Lục Nhi thấy thức ăn, vẻ mặt ra vẻ rất là siểm nịnh, đầu lắc lắc liên tục. “Thứ nhất, ngươi đã 4 ngày chẳng làm gì kiếm sống rồi, thứ hai, chúng ta hiện tại đang ở trong tình trạng vô cùng nguy hiểm, rất nhiều kẻ cưỡi ngựa tới cướp đoạt thằn lằn của ngươi.” Ngả Mễ vẻ mặt bi tráng như đang liều chết với địch. Lục Nhi sắc mặt lập tức trở nên khó coi, long tức màu lục vù vù phun ra. “Ngươi bay lên trời khoảng 1 giờ rồi quan sát xem, bao giờ chúng đuổi tới đây, nếu thấy có người buổi tối cũng cưỡi ngựa đuổi theo chúng ta, như vậy chính là bọn chúng, chúng ta sẽ giáo huấn cho chúng 1 trận thật nặng, nghe nói bọn chúng có thịt thằn lằn rất to.” Ngả Mễ vừa nói vừa nhét thằn lằn vào miệng Lục Nhi, sau đó vỗ vỗ mông Lục Nhi: “Đi thôi, ban ngày ngươi lại ngủ tiếp.” ... Trên không trung, Lục Nhi giang rộng đôi cánh lớn, mượn gió đêm vù vù, bay lượn ở trên bầu trời sâm lâm, ánh mắt cấp bách nhìn chằm chằm nhất cử nhất động dưới mặt đất. ... Dưới đất, Ngả Mễ đem một cái da gấu ra đắp lên người, Đại Thanh Sơn nằm ở bên cạnh, khẽ thì thầm: “Lục Nhi hiện tại càng ngày càng khó lừa, phải tìm thứ khác mà nó thích ăn. Ta sợ về sau nó sẽ chán ăn thịt thằn lằn, khi đó phải làm sao bây giờ?” Nói xong, không hề để ý tới biểu tình dở khóc dở cười của Đại Thanh Sơn, tiếng ngáy đã vang lên.