Dong Binh Thiên Hạ

Chương 117 : Tử Vong Tiền Tấu

Trong 3 đại lục được biết đến, Ngả Mễ Nặc Nhĩ đại lục chư quốc sử dụng nhiều nhất và cũng là thuần thục nhất trong việc vận dụng kỵ sĩ bộ đội. Các trí tướng, dũng tướng, danh tướng chuyên gia dụng binh đương thời thông qua lần lượt các chiến dịch quy mô lớn, đã đem nguyên tắc ứng dụng kỵ sĩ thuyết minh vô cùng nhuần nhuyễn. Tương tự, tại Ngả Mễ Nặc Nhĩ đại lục chư quốc, kỵ sĩ bộ đội được hưởng đãi ngộ mà những binh chủng khác không thể bì được. Trong biên chế bộ đội tại Ngả Mễ Nặc Nhĩ đại lục, kỵ sĩ bộ đội đại khái có thể chia làm 2 loại: Kỵ binh bộ đội trang bị nhẹ, khinh kỵ sĩ đa số đều là kỵ binh thuộc biên chế quân đội quốc gia, bình dân thông thường sau khi gia nhập quân đội cũng có thể trở thành 1 viên kỵ sĩ. Đương nhiên, là kỵ sĩ không có danh hiệu quý tộc thì không thể đủ tiêu chuẩn của đế quốc để được gắn dấu hiệu đặc thù lên trên áo giáp kỵ sĩ. Kỵ binh bộ đội trang bị nặng, toàn bộ trọng kỵ sĩ đều không ngoại lệ đều có danh hiệu quý tộc, cho dù là 1 kỵ sĩ bình thường lập được hàng loạt chiến công, cuối cùng được phá lệ tuyển chọn vào trọng kỵ sĩ đoàn đội, như vậy thì trước đó, nhất định sẽ có 1 vị quý tộc tối thiểu là bá tước đại diện cho quốc vương trao tặng cho y danh hiệu quý tộc cấp thấp như “Đế quốc kỵ sĩ” hay “Lam linh kỵ sĩ”, sau đó mới đủ tư cách gia nhập trọng kỵ binh bộ đội. Khác hẳn với tỏa liên giáp thông thường của kỵ sĩ phổ thông, áo giáp loại thấp nhất của trọng kỵ sĩ cũng được kết từ các phiến thép dạng nhẹ - hợp thành khối giáp khổ lớn. Trọng kỵ sĩ xuất thân từ đại quý tộc thậm chí còn sử dụng cả thép nguyên chất để làm áo giáp cũng chẳng phải là chuyện hiếm thấy. Đối với các kỵ sĩ đã được phong quân hàm từ tướng quân trở lên, còn có tư cách được đế vương đích thân trao tặng áo giáp có gắn đá quý hết sức quý hiếm. Cho dù trong quân đội có trường cung thủ có lực sát thương tầm xa đi nữa, thì cũng phải ở khoảng cách tối đa là 30 mét mới có thể bắn thủng khối giáp, bởi khối giáp về cơ bản là rắn chắc đao thương bất nhập. Giá trị của những bộ khôi giáp này đều vô cùng cao, hơn nữa bởi mỗi người lại có hình thể khác nhau, cho nên để có thể tìm được các bộ trọng kỵ sĩ giáp cho những chủ nhân khác nhau là chuyện tương đối khó khăn và mất nhiều thời gian. Trọng kỵ sĩ sau khi xuất ngũ có thể mang theo áo giáp của mình để minh chứng cho thời kỳ đi lính ―― Đại bộ phận trọng kỵ sĩ đều là quý tộc, đối với bọn họ mà nói, áo giáp mang theo dấu hiệu của gia tộc cũng chính là vật phẩm của gia tộc mình. Ngựa của kỵ sĩ thông thương đa số đều được đóng yên cương làm bằng da, đối với công kích thông thường ít nhiều cũng có một chút tác dụng phòng ngự. Chiến mã của trọng kỵ sĩ thì lại được phủ hoàn toàn cương giáp làm từ thép tinh khiết, phía trên yên cương được khoét một lỗ rộng, ghép chặt với phần bên dưới áo giáp của kỵ sĩ thông qua đinh ốc vít vào. Trọng kỵ sĩ được tổ thành khi lao nhanh trên bình nguyên có diện tích lớn của Ngả Mễ Nặc Nhĩ đại lục sẽ tạo thành 1 bức tường sắt thép biết chuyển động, giá trị về mặt chiến lược cũng như chiến thuật là điều mà các binh chủng khác không thể thay thế được. ―― Chư đại lục – Binh luận Ma Pháp lịch mùa thu ngày 22 tháng 3 năm 4, suốt 1 tháng sau khi quân đoàn chinh tây Pháp Tây Tư bất ngờ tập kích Tây Lâm đảo, “Huyết nhiên Sư Tử hà chi chiến” bạo phát. Vùng bán nhiệt đới sáng sớm đa số đều không có gió, mùa thu bên bờ Sư Tử hà không thể cảm nhận thấy một tia mát mẻ nào. Mặt trời đỏ vừa ló rạng phía chân trời đằng đông, mặt trời đen đã hắt tia sáng cuối cùng ở phía chân trời đằng tây, trên thảo nguyên sương sớm lập tức hóa thành hơi nước bay lên trời. Đạt Hải Nặc và Phạm tử tước không hẹn mà cùng chọn 2 triền núi nhỏ để lập doanh địa ình, giữa 2 triền núi nhỏ ước chừng có khoảng 1.300 mét thảo nguyên bằng phẳng, giữa thảo nguyên thỉnh thoảng lại xuất hiện những nhánh cây thấp. Đám linh dương nhát gan cảm nhận được điều gì đó, nhanh chóng rời khỏi vùng thảo nguyên sắp sửa biến thành chiến thường, từ xa xa lén nhìn lại. Cơ hồ là đồng thời, trong doanh địa của cả 2 cánh quân đều sôi sục lên, đại môn ở giữa cùng thiên môn 2 bên doanh địa đồng thời mở ra, các đội khinh bộ binh lao ra ngoài doanh địa mở toang 3 lớp hàng rào chướng ngại vật làm bằng thân cây, tán cây khổng lồ ra, khinh kỵ binh, trọng kỵ binh, trọng bộ binh, cung tiễn thủ… từ thiên môn nối đuôi nhau mà ra. 8:00 sáng ngày 22 tháng 3, 29.000 binh lính đế quốc lần đầu tiên trông thấy địch nhân đáng ghê tởm trong truyền thuyết, đi đầu chính là bán nhân mã cung tiễn thủ, theo sau cung tiễn thủ là đại đội địa hành long kỵ sĩ, những con địa hành long táo bạo thi thoảng còn phát ra những tiếng gầm rống khe khẽ, khói trắng do lũ long thú thở ra nhanh chóng trở nên mờ nhạt phía trên đầu quân đội rồi dần dần sáp nhập vào mây trắng ở trên không. Sau địa hành long bộ đội là khinh kỵ binh bộ đội, hình thành nên 2 phương trận lớn, nếu trận hình của địch không khác biệt mấy so với đế quốc mà nói thì hẳn là khoảng 1.000~2.000 kỵ sĩ; sau kỵ sĩ là mười mấy phương trận bộ binh, ít nhất là mười mấy đội, trải dài từ triền núi lên đến đỉnh núi rồi lại rải ra cả sườn núi phía tây ở đằng sau, cho dù có nhìn tận mắt thì cũng không thể quan sát hết được… Giữa bầu không khí khô khốc, chiến mã, địa hành long nôn nóng bất an gõ chân liên tục xuống đất, làm bụi đất tung lên mù mịt bao phủ cả một bộ phận biên chế bộ đội. Nhìn địch nhân cao hơn mình tới cả cái đầu ―― Nghe đồn thực lực địch cũng hùng hậu tựa như đại địa rộng lớn, binh lính đế quốc trong đầu không hẹn mà cùng giương ra những lưỡi giáo hình chữ mác của kỵ binh. Đối diện với trận doanh hùng tráng của địch, tất cả các quan quân từ tiểu đội trưởng trở lên đều không đoán ra bố cục trận hình kỳ quái lần này của Phạm tử tước. Bộ đội Bạo nộ sư tử vương có lực chiến đấu lớn nhất thì lại bị giấu kín hoàn toàn ở phía sau cùng của toàn bộ quân doanh, còn niềm tự hào của quân đoàn Hỏa sư tử là trọng kỵ sĩ bộ đội của Hỏa Diễm kỵ sĩ đoàn thì lại xen lẫn với 200 trọng kỵ sĩ thuộc binh đoàn quý tộc tư gia, hơn nữa những trọng kỵ sĩ không chính hiệu này còn bị ủy khuất giao trọng trách rải rác khắp trung tâm của toàn bộ kỵ sĩ bộ đội. Vốn kỵ sĩ trận doanh chỉ toàn một màu đỏ nay lại xen kẽ đủ loại màu sắc sặc sỡ, toàn bộ trọng kỵ sĩ của Hỏa Diễm kỵ sĩ đoàn mày đều nhíu lại. Mặc dù những trọng kỵ sĩ đẹp đẽ nọ phần lớn đều có danh hiệu quý tộc vô cùng cao quý, song người có kinh nghiệm chỉ cần tùy tiện liếc mắt 1 cái, bọn họ sẽ không khó để liên tưởng đến việc chỉ cần bó lại vài chỗ thì trông đám ngựa ấy sẽ chẳng khác nào những khối thịt béo tốt hệt như chủ nhân của chúng vậy. Người và ngựa đã như vậy, chưa cần nói đến chiến tranh, liệu có đảm bảo được tốc độ xung phong để vọt đến khoảng cách 1.500 mét ngoài trận doanh địch hay không vẫn còn là một vấn đề đáng để nghi ngờ. Phía sau ngọn núi nhỏ đột nhiên truyền đến những tiếng rầm rập, tiếp đó là tiếng đập cánh dồn dập tạo ra gió rít từ xa đến gần, mây trắng ở trên khoảng núi trống trong nháy mắt đã bị trận gió thổi bạt đi, tản ra 4 phía… “Rồng ――” Những lão binh trong đội ngũ binh lính đế quốc lập tức đoán ra đáp án khủng bố. Một con hoàng kim long trưởng thành từ phía sau tiểu sơn phá không mà ra, đôi cánh khổng lồ cứ mỗi lần gạt bỏ mây trắng trên trời là từ miệng cự long lại phun ra làn hơi màu trắng, phản chiếu ánh nắng gay gắt vừa lên, những tấm vảy vàng lại lóe lên hào quang chói mắt như hàng ngàn hàng vạn khối thủy tinh hình lục giác uốn lượn trên bầu trời. Ở phía sau cự long, đối lập với cự thú khổng lồ là 1 con sư thứu trông có vẻ gầy, nhỏ đang vững vàng triển khai đôi cánh, mượn sức gió do cự long tạo ra để bay lượn giữa không trung. Như 1 hòn đá ném xuống ao, giữa các kỵ sĩ bộ đội đứng hàng đầu trong trận doanh của đế quốc bỗng sinh ra 1 tia sóng gợn, kỵ sĩ trẻ tuổi khẽ giật giây cương, muốn làm cho tọa kỵ bình tĩnh lại. Hai phe giao chiến, đánh vào tâm lý là thượng sách. Tướng quân nhẹ nhàng phẩy tay 1 cái, các huyễn thú kỵ sĩ trong Hỏa sư tử quân đoàn đều bay lên không, hoặc sư hoặc mã hoặc ưng hoặc địa hành long hoặc sa tích, hơn 20 huyễn thú kỵ sĩ ở trên không trung hình thành nên 1 bức tường chống lại áp lực tâm lý do long thú từ phía xa truyền tới. Cự long cùng với sư thứu rời khỏi bản trận bay đến phía trên thảo nguyên, long kỵ sĩ cùng với huyễn thú kỵ sĩ hiển nhiên muốn nói điều gì đó. Điều này là hết sức bình thường, trong đại bộ phận phần dạo đầu cuộc chiến giữa các kỵ sĩ, các quý tộc thuộc 2 phe giao chiến đều có ý nguyện trước trận chiến sẽ nói điều gì đó. Một số câu nói kinh điển cũng từ đó lưu truyền cho tới nay ―― Về mặt hiệu quả thực tế mà nói, đại bộ phận đều là những lời vô nghĩa chẳng có tí dinh dưỡng nào, chỉ là cơ hội để biểu lộ thể diện của các tay quý tộc ở trước mặt mọi người, biểu hiện một chút rằng rốt cuộc thứ gọi là chân lý đứng về phe nào mà thôi. Còn về phần ảnh hưởng đối với cục diện chiến đấu, về cơ bản có thể lờ tịt đi. Phạm tử tước bất đắc dĩ cười khổ một chút, đoạn cùng ra hiệu ấy vị huyễn thú kỵ sĩ xung quanh tiến đến đối thoại ―― Đại bộ phận quan quân cao cấp của quân đoàn Hỏa sư tử đều biết, đây là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng Phạm tử tước. Lý lịch của Phạm tử tước cực kỳ sáng láng, lấy thân phận của 1 tiểu binh gia nhập quân lữ, đã tham gia vào hơn 10 trận chiến lớn nhỏ, chiến công hiển hách, có điều thủ trưởng trực tiếp lại cực kỳ không ưa cái thói không bao giờ chịu súc miệng của ông ta, bởi vậy trong giai đoạn 18~25 tuổi không có cơ hội được nằm trong danh sách chọn lựa huyễn thú kỵ sĩ, bởi vậy nên không có duyên với huyễn thú kỵ sĩ. Tướng quân của 1 trong 7 đại khu vực phòng thủ của đế quốc lại không phải là huyễn thú kỵ sĩ, nếu không phải vô tiền khoáng hậu thì cũng là chuyện cực kỳ hiếm thấy, điều này thậm chí còn trở thành cái cớ để đại bộ phận quý tộc đế quốc kém miếng khó chịu an ủi con em nhà mình: “Đừng nổi nóng, chẳng phải là x x cũng không thành công đó hay sao? Ngươi dù thất bại thế nào đi chăng nữa thì vẫn chưa bằng Phạm tử tước, y cho dù không phải là huyễn thú kỵ sĩ thì cũng vẫn ngồi vững vàng ở vị trí tướng quân khu vực phòng thủ đấy thôi, chúng ta tin rằng ngươi nhất định có thể thành công.” Đó cũng là một trong số những nguyên nhân khiến Phạm tử tước chưa từng có hảo cảm đối với các huyễn thú kỵ sĩ được quân bộ phân tới. Hơn 10 huyễn thú kỵ sĩ cùng tiến lên. “Các hạ, thay vì động đến mấy vạn binh lính chém giết, chi bằng chúng ta cùng tiến hành đánh giá một chút, nhẹ nhàng giải quyết trận chiến lần này.” Long kỵ sĩ cả vú lấp miệng em từ trên cao nhìn xuống bỏ lại câu nói lạnh như băng, phía sau tấm mặt nạ làm bằng thủy tinh màu đen toát ra toàn bộ vẻ kiêu ngạo của y. “Ồ, cũng là 1 ý kiến không tệ, có điều đối với ta mà nói thì tựa hồ không được công bằng cho lắm. Dù sao thì ngươi cũng là long kỵ sĩ, nếu không ngươi chịu khó chờ mấy hôm, để ta điều vài long kỵ sĩ từ đế quốc đến tiếp ngươi được không? Rồng của ngươi là đực hay cái? Ta có thể giúp ngươi lựa chọn một chút, đại khái là lích rồng loại nào?” Cho dù là đối mặt với long kỵ sĩ, Phạm tử tước vẫn như cũ không muốn từ bỏ cái thói khôi hài cợt nhả của mình. Hoàng kim cự long cơ trí lập tức nghe hiểu thiện chí đề xuất ý kiến mang tính xây dựng của nhân loại, đáng tiếc, long tộc xưa nay đều thừa hành nguyên tắc tự chủ hôn nhân, đối với nhân loại hèn mọn không phải là cha mẹ mình mà lại dám thay mình an bài chuyện chung thân đại sự, hoàng kim cự long giận tím mặt, cái đầu màu hoàng kim phẫn nộ nghếch lên, long tức màu vàng phun thẳng ra. “Bảo vệ tướng quân ――” Những tấm thuẫn màu đỏ khổng lồ tức thì được giơ cao kháng cự luồng khí nóng, huyễn thú hệ thủy phía trước lập tức hóa ra thủy thuẫn, khí nóng tức thì hóa thành hơi nước. “Này… Ta thực sự hoài nghi mục đích quý long kỵ sĩ bảo ta tiến tới, không phải là để ám sát ta trước trận đấy chứ.” Chiếc mặt nạ màu vàng bị giật bắn lên, phía sau mặt nạ lộ ra khuôn mặt lạnh như băng đang bừng bừng lửa giận vì bị vũ nhục: “Các hạ, tôn nghiêm của long kỵ sĩ là không thể xâm phạm. Ta vốn có ý để cho ngươi lựa chọn đối thủ, giờ thì chấm dứt rồi. Ta hy vọng có thể thông qua một số trận chiến nhất định để tránh cuộc đồ sát có quy mô lớn.” “Ồ, giờ ta mới hiểu suy nghĩ của ngài… Ta đồng ý với quan điểm của ngài,” Phạm tử tước trên mặt lộ ra vẻ như vừa mới bừng tỉnh đại ngộ: “Để cho công bằng… như vậy đi, chúng ta mỗi ngày đấu một trận, bên ngài cử ra 1 người, bên ta cũng phái ra 1 người, không được lặp lại, ở đây ta tổng cộng có hơn 29.000 binh lính, các ngài phỏng chừng cũng không chênh lệch lắm, như vậy đi, đại khái chừng 80 năm chúng ta sẽ phân ra cao thấp. À, ta tính nhầm mất rồi, nếu điểm số kém xa mà nói, thì chừng 40 năm là đã có thể đưa ra kết quả được rồi.” Trên mặt Phạm tử tước thoáng hiện 2 chữ thật thà. Long kỵ sĩ cùng với sư thứu kỵ sĩ bay thẳng về bản đội, thanh âm từ rất xa truyền đến: “Chúng ta cũng là hậu duệ của Ngả Mễ Nặc Nhĩ đại lục, không muốn làm cho đại lục bị tổn thương quá nhiều nguyên khí, có điều… Đồ ngốc ――” “Tên kia rất có lễ phép, các ngươi cần phải học tập một chút. Ngươi xem người ta trước khi đi còn không quên tự giới thiệu tên mình.” Tam nhân đồng hành tất hữu ngã sư (Trong 3 người cùng đi, chắc có người là thầy của ta – ý đề cao tập thể), Phạm tử tước rất giỏi trong việc phát hiện ra ưu điểm của đối thủ, vừa giục ngựa quay về bản bộ vừa giáo dục bộ hạ của mình. Nếu nói nổi danh là không bao giờ chịu súc miệng trong Chúng thần đại chiến thì Phạm tử tước và Da Mạc Đạt 2 vị đứng ngang hàng trong số đó, ngay trong lần giao phong đầu tiên, tựa hồ Phạm tử tước chiếm được tiện nghi rất lớn. Đương nhiên, cũng giống như suốt mấy trăm năm qua, sau khi quan tướng “Thiện chí trao đổi” không đi đến kết quả, chiến tranh bùng nổ.