Dong Binh Thiên Hạ

Chương 107 : Hổ Tướng Thiết Quân

Câu nói của Oánh bị cắt đứt ngang chừng. Mất đi khống chế tâm linh, cuồng thứu đột nhiên không trông thấy gì trước mắt, trong cơn hoảng sợ, nó ra sức vỗ cánh loạn xạ giữa bầu trời đêm uốn lượn giữa mưa tên dày đặc, tạo thành 1 nét gãy bất quy tắc. Hỏa phượng hoàng mang theo liệt diễm hừng hực từ xa vội ập đến, tiếng phượng gáy lảnh lót vang vọng phía chân trời, nhân mã cung tiễn thủ lập tức thay đổi mục tiêu công kích, mưa tên bắn về phía hỏa điểu khổng lồ. Liệt diễm của hỏa phượng hoàng đột ngột tăng vọt. ... ... Trong bóng đêm, Trì Ngạo Thiên nhíu mày nhìn về phía ánh lửa đằng xa, răng cắn chặt ngón tay thon dài trắng trẻo, sắc mặt trắng tương tự càng ngày càng lạnh, thân hình bất động không hề nhúc nhích. Hai phó đội trưởng Cuồng thứu kiếm sĩ doanh đứng ở phía sau hắn, sắc mặt xanh mét, không thể nói rõ là bởi vì áp lực cực lớn do chiến tranh đem lại hay vì vì cảm nhận được sát ý do Trì Ngạo Thiên phát ra. Cuồng thứu kiếm sĩ doanh ở đây mai phục đã suốt 1 ngày trời, dựa theo ước định buổi sáng khi xuất phát, bọn họ bay dọc bờ Sư Tử hà khoảng 100 km, trong tình huống không làm kinh động đến quân đội Pháp Tây Tư sẽ làm rối loạn phía sau trận địa địch. Sau khi bố trí cuồng thứu ổn thỏa, giữa đêm bí mật hành quân 2 km tới trước địa điểm mai phục đã được chỉ định. “Ba mũi ma pháp tiễn màu đỏ, ba mũi ma pháp tiễn màu đỏ…” Hai phó đội trưởng trong lòng mặc niệm. Vầng trăng đỏ đã ngả về tây, tín hiệu ước định lại vẫn chẳng hề thấy tung tích, hơn nữa, điều khiến bọn họ càng thêm sốt ruột chính là, tiếng chém giết vốn đã ngày càng gần đột nhiên lại di chuyển về hướng đông! 70% dong binh của Cuồng thứu kiếm sĩ doanh đều là thiếu niên trực tiếp đến từ Băng Tuyết đại lục, khác biệt so với dong binh bản địa chiêu mộ tại Tây Lâm đảo ở chỗ, những dong binh khác đều coi dong binh đoàn là nơi có thể kiếm tiền tốt, trong khi đối với bọn họ, trải qua 2 đời được bồi dưỡng về khái niệm đồng chí trong quân đội, hơn nữa ở trang viên của Tiểu dong binh đoàn tại Băng Phong đại lục từ trước đến nay lại được Long cùng với Ba Nhĩ Ba Tư dạy dỗ như cha, đối với những bạn nam, nữ nối khố cùng nhà đều coi như anh em của mình. Cha của bọn họ đại đa số đều kề vai sát cánh chiến đấu dưới trướng cha Ngả Mễ hoặc chú của Trì Ngạo Thiên ―― Từ trong xương tủy, bọn họ luôn coi dong binh đoàn là nhà, đoàn trưởng Ngả Mễ là đại ca khác cha khác mẹ của mình, “Cha không còn thì anh làm trưởng.” Tâm trạng bất an thể hiện rõ trong ánh mắt của từng dong binh, những bàn tay ướt sũng hay ra sức nắm chặt chuôi kiếm, hoặc bứt cành cây ngọn cỏ bên cạnh đưa lên miệng… Anh em ở nơi xa rốt cuộc là thế nào rồi? Nếu không phải là huynh trưởng Trì Ngạo Thiên tương tự ở trong này áp trận, các kiếm sĩ sốt ruột phỏng chừng đã sớm tuốt trường kiếm ra bức bách 2 phó đội trưởng xông lên đi giải vây cho các anh em rồi. Do cuồng thứu kiếm sĩ doanh đều là nhân loại nên không thể trông thấy ánh sáng tỏa ra từ đèn lồng từ phía tây đại lục tỏa ra giữa màn đêm. ... Tiểu dong binh đoàn men theo bờ đông Sư Tử hà phá vây đột nhiên như thủy triều rút xuống, chỉ trong thời gian rất ngắn đã biến mất trong bụi cỏ lau bên Sư Tử hà. Năm đại đội của Pháp Tây Tư đang bủa đi bao vây quân địch chạy trốn bỗng mất đi mục tiêu truy tung, khi đại đội trưởng của bọn họ hy vọng từ bầu trời phía tây bắc sẽ trông thấy lệnh tấn công truyền đến, thì bỗng kinh ngạc phát hiện ra rằng, 5 dấu hiệu ở phía tây bắc toàn bộ đều biến mất, thay vào đó chỉ có thể trông thấy 1 ngọn lửa hừng hực mơ hồ. Bản bộ bị tấn công ư? Đó là phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người! Hai đại đội trưởng sánh vai truy kích trao đổi qua với nhau một chút, lấy lang nhân làm chủ nhập thành đại đội số 5 của Pháp Tây Tư dưới sự dẫn dắt của đội trưởng Mạc Lạp Thú nhanh chóng quay về chi viện cho bản bộ, còn đại đội số 7 lấy bán thú nhân làm trung tâm vẫn tiếp tục men theo đường rút lui bên bờ sông tấn công Tiểu dong binh đoàn. Tốc độ hành quân của bán thú nhân không nhanh, hơn nửa giờ sau, bán thú nhân thở hổn hà hổn hển rốt cuộc cũng đến địa điểm hội quân cùng đại đội lang nhân số 2 vốn ở đây cố thủ đã lâu. Tới giữa chiến trường, 4 đại đội trưởng của Pháp Tây Tư mới kinh ngạc phát hiện ra rằng, Tiểu dong binh đoàn đã hoàn toàn rút lui khỏi nơi này rồi. Trong chiến dịch Tây Lâm đảo, một trong những bài học khắc cốt ghi tâm mà quân đội Pháp Tây Tư đại lục từ đó về sau luôn dạy cho nhau là: phải cho tất cả các chiến sĩ biết thế nào là băng tuyết! Hơn nữa, phải dạy cho các chiến sĩ lớn lên từ đầm lầy biết rằng, nước sau khi biến thành băng, không cần thuyền cũng có thể trực tiếp đi qua được! ... Hoắc Ân Tư là người đầu tiên phát hiện ra đèn lồng biến mất ở phía tây bắc. lúc này, hắn cũng chẳng biết mất bao lâu thì đống đèn lồng chết tiệt kia sẽ được treo lên lại, cơ hội chạy trốn có lẽ sẽ trôi qua rất nhanh! Còn không mau chạy cho nhanh thì còn đợi đến lúc nào nữa! Toàn bộ binh lính của Tiểu dong binh đoàn hỏa tốc thoát ly khỏi chiến đấu với địch nhân, Ngả Mễ vừa phóng thích Băng Tuyết Phong Bạo vừa cùng với Đại Thanh Sơn yểm hộ cho toàn bộ binh lính nhanh chóng rút lui đi! Xuyên qua bờ cỏ lau, nơi này đường sông cũng hoàn toàn bị gió tuyết đóng cố định lại rồi. Trong bóng tối, các chiến sĩ của Tiểu dong binh đoàn không bị thương rất nhanh chóng điều khiển trượt tuyết chạy về phía tây. Ngả Mễ khẽ hạ lệnh cho toàn bộ ma kiếm sĩ cùng lúc phóng ra Tĩnh âm ma pháp ―― Sau khi phóng ra loại ma pháp này, toàn bộ âm thanh đều bị không khí nuốt chửng, vốn đây là một loại ma pháp để đối phó với mục sự cùng ma pháp sư hữu dụng nhất, loại ma pháp này sau khi phóng ra, diễn viên chính trên chiến trường sẽ trở thành kiếm cùng với lực lượng! Xuyên qua bụi cỏ lau, có thể trông thấy rõ những cây đuốc giơ cao ở bờ bên kia tạo thành 1 con hỏa long đánh về phía trận địa mà bọn họ vừa rút lui khỏi. Ngả Mễ đã bàn giao lại quyền chỉ huy, tâm loạn như ma. Chỉ có khí tức tử vong uốn lượn trước mắt, trước mũi kiếm mới có thể khiến cho hắn cảm nhận được rằng mình vẫn còn tồn tại. Chưa từng để cho Oánh phải tự mình đi làm nhiệm vụ bao giờ, chưa từng khiến nàng phải nhận lấy sự mạo hiểm như vậy bao giờ, chưa từng nghĩ tới rằng nếu nàng không ở bên cạnh mình nhỡ có xảy ra chuyện gì thì mình sẽ như thế nào… Đại Thanh Sơn khẽ kéo tay áo Ngả Mễ, cùng các dong binh khác của Tiểu dong binh đoàn lại một lần nũa xông lên bờ bắc của Sư Tử hà. Trước mắt trống rỗng, chỉ còn lưu lại thi thể của địch nhân sau 1 lần công kích. Phía đông cách xa bọn họ, vô số ngọn đuốc bừng lên trong băng tuyết, ở phía tây đằng xa, cũng có thể trông thấy 1 con hỏa long đã đi xa. “Thành bại chính là tại lúc này đây! Mọi người đi thôi!” Sau khi thoát ly khỏi phạm vi tĩnh âm ma pháp, Hoắc Ân Tư huơ chiến phủ kéo mọi người nhắm về phía chính bắc! Tiểu dong binh đoàn lặng lẽ không một tiếng động từ chiến trường hướng thẳng về phía tây bắc! Lướt qua trận doanh của Mai Lâm mới rồi bị đột phá, gió tuyết cũng đã dần nhỏ lại. Thắng lợi ở ngay trước mắt, căn cứ theo báo cáo trinh sát hàng ngày của cuồng thứu tại Tiểu dong binh đoàn, quân đội Pháp Tây Tư để phòng ngừa bị đế quốc đánh tan, toàn bộ trận doanh cơ bản đều duy trì ở phạm vi dài 20 km, trải rộng 3~5 km dọc Sư Tử hà. Quân tiên phong của Tiểu dong binh đoàn gồm 3 khúc đại kiếm sĩ dưới sự chỉ huy của Đại Thanh Sơn, Ngả Mễ sau khi vượt qua 1 triền núi nhỏ, trên bầu trời dưới ánh trăng đỏ chiếu sáng đột nhiên phát hiện ra: phía sau triền núi lóe lên vô số ánh mắt màu đỏ tươi. Căn cứ theo chỉ lệnh do Đạt Hải Nặc hạ đạt từ trước, 1 đại đội bộ binh trang bị nặng do toàn hùng nhân tạo thành đã sớm mai phục chờ đón quân địch từ lâu rồi! Mà chỉ huy đại đội này lại là 1 trong số 4 người cùng tề danh với Nặc Đốn, Mai Lâm tại quân đoàn chinh tây ―― Thiên nhân trưởng hùng nhân Đô Kỳ Liệt với danh hiệu “Hổ tướng” uy chấn ba quân. Trong số tất cả các quân đoàn của Pháp Tây Tư đại lục, Đô Kỳ Liệt chỉ huy đại đội 9 có tiếng tăm cực thịnh. Đại đa số quân đội tác chiến đều có tác phong hoặc am hiểu tấn công, hoặc am tường phòng ngự, hai mặt rất khó lưỡng toàn. Đối với đại đội 9, những kẻ từng giao phong với chúng đều đánh giá về chúng như sau: “Tấn công, trừ khi trước mặt là tường thành, còn chẳng có quân đội hay thân thể máu thịt nào cso thể ngăn cản gót sắt của bọn chúng cất bước; nếu bọn chúng phòng thủ, chỉ có nước dùng đến xe bắn đá. thang leo tường, xe xung phong các loại khí giới công thành lớn, có lẽ mới có thể làm lay động trận cước của bọn chúng được.” Tương tự, Đô Kỳ Liệt cũng có mỹ danh vô thượng là “Thú nhân trong thú nhân”, đối với thân thể phát dục của hắn mà nói, dây thanh quản chẳng có gì phải bàn cãi là thứ trói buộc nhất. Nếu miệng không phải là cần dùng để ăn cơm hay cắn đứt yết hầu địch nhân thì cũng chỉ là thứ phế vật vô dụng mà thôi. Chỉ có cánh tay rắn chắc cùng với nắm đấm khổng lồ mới là đồng bọn tín nhiệm nhất của hắn. Nhìn địch nhân đang rời khỏi sườn núi trước mắt, Đô Kỳ Liệt chẳng nói lấy một lời, khẽ phẩy tay phải, binh lính 2 bên tả hữu thuộc thiên nhân đội nhanh chóng tẽ ra các khoảng cách bất đồng. Những binh lính đứng đầu ra sức ấn mạnh đáy trọng thuẫn xuống đất, nửa quỳ gối, dùng bả vai chốt chặt chiến thuẫn! 3 hàng binh lính hùng nhân phía sau nhất trí chỉnh tề huy động chiến thương sắt loại nặng trong tay lướt qua bả vai binh lính phía trước, ra sức nện xuống đỉnh chiến thuẫn, trong tiếng ầm vang, phân nửa phía dưới chiến thuẫn được chôn thật sâu xuống lòng đất. Cứ cách 3 mặt chiến thuẫn song song lại lưu lại 1 khoảng không tương đương với 1 chiến thuẫn. Chiến thương bằng sắt nặng sẽ từ phía trên chiến thuẫn và các khe hở lưu lại này đâm thẳng ra. Toàn bộ trận doanh chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi đã tạo thành 1 thế trận phòng ngự hình bán nguyệt không chê vào đâu được! “Đội quân sắt thép!” Đây là lời cùng lúc toát ra từ miệng Ngả Mễ và Đại Thanh Sơn lúc này. “Phóng hỏa tiễn” Đại Thanh Sơn hét to. 3 cây ma pháp tiễn màu đỏ được phóng lên cao, đến khoảng cách cực cao trên không trung, năng lượng ma pháp tích tụ bên trong mới tóe ra các phía. “Bắn tên! Ma kiếm sĩ phóng thích ma pháp!” Hoắc Ân Tư chỉ huy đội ngũ công kích tầm xa. Các Thảo nguyên tinh linh cùng với ma kiếm sĩ rất nhanh chóng bước ra khỏi hàng, vừa chạy bộ vừa tán xạ và phóng thích ma pháp công kích loại nhỏ về phía địch nhân. Đại đa số cung tiễn thủ cùng với ma pháp sư chỉ có thể luân phiên tiến hành công kích theo đợt. Thảo nguyên tinh linh phóng ra 3 mũi tên dài, còn ma kiếm sĩ sử dụng ma pháp công kích cũng phóng ra 2, 3 đợt bổ xuống đầu hùng nhân. Phía sau hùng nhân chiến thuẫn nhanh chóng được giơ lên, hình thành 1 bức tường dày màu đen. Đối diện với bộ binh trang bị nặng, hiệu quả công kích của cung tiễn thủ thật sự rất mong manh. Đột nhiên toàn bộ trường thương đâm ra từ khe hở chiến thuẫn của hùng nhân đều biến mất. “Mau lui lại!” Ngả Mễ từ trong khe hở tối om giữa các chiến thuẫn cảm nhận được sự uy hiếp cực kỳ lớn! Nhưng chậm mất rồi! Từ sau chiến thuẫn lao ra khoảng 30 binh lính hùng nhân, vừa nện bước chúng vừa ra sức phóng đi đoản thương màu đen dài 2 mét trong tay. “Bắn ngang!” Cách Nhĩ Tô ngồi xổm thân dưới xuống, sắc mặt tái nhợt hạ lệnh cho các cung tiễn thủ từ bắn tự do chuyển sang bắn ngang. Toàn bộ Thảo nguyên tinh linh lập tức ngồi xổm xuống rất nhanh chóng xạ kích, đồng thời trong lúc bọn họ sử dụng mưa tên đoạt đi sinh mệnh của binh lính hùng nhân, đội ngũ bộ đội hợp thành biên chế của Tiểu dong binh đoàn cũng mất đi 1 nửa binh sĩ. Trường thương màu đen rít gào lao tới đã trực tiếp găm chặt hơn 20 chiến sĩ xuống đất, tử thần cơ hồ trong nháy mắt đoạt đi sinh mệnh của bọn họ. Lấy mạng đổi mạng! Đối với đại đội lính số 9, đây là chuyện quá đỗi bình thường! “Mau lui lại!” Ngả Mễ xông lên tóm lấy 2 dong binh ra sức lôi về phía sau. Tất cả ma kiếm sĩ cùng với cung tiễn thủ lần đầu tiên cảm nhận được sự uy hiếp của tử vong đến từ đòn công kích tầm xa của địch, rất nhanh chóng rút lui về vị trí an toàn. ... “Đội trưởng, ma pháp tiễn!” Một phó đội trưởng trông thấy rốt cuộc phía nam cũng bắn ra 3 mũi tên tín hiệu, hân hoan tới mức quên cả ra lệnh, run rẩy kéo tay Trì Ngạo Thiên kêu lên. Lúc này, chân trời phía đông đã hừng sáng! “Mọi người triệu hồi cuồng thứu của mình đi!” Trì Ngạo Thiên lạnh giọng hạ lệnh. Không phải là đổ bộ công kích sao? Các dong binh sau một thoáng sửng sốt lập tức nhón tay vào miệng, tiếng huýt sáo tức thì đồng thời vang lên. Ở đằng xa, cuồng thứu nghe thấy chủ nhân triệu hồi, trong ánh sáng rạng đông nhập nhoạng triển khai những đôi cánh lớn từ trên cây bay lên, nhằm thẳng về phía các cuồng thứu kiếm sĩ. Chỉ trong chớp mắt khi cuồng thứu đáp xuống đất, cuồng thứu kiếm sĩ nhanh thoăn thoắt đã phi lên vài bước giữ lấy cánh chúng, hoặc nhẹ nhàng nhảy lên, hoặc kéo chúng sát xuống rồi leo lên ngồi vững vàng trên người cuồng thứu. “Ta lấy danh ta triệu hồi ngươi!” Từ ma pháp trận khổng lồ màu đen trước mặt Trì Ngạo Thiên, một hóa thân hắc ám nhỏ đằng không xuất hiện, Trì Ngạo Thiên tung người mà lên. Thốn Duyên trường thương màu đen giương cao lên trời: “Các dong binh! Bất kể phía trước là gì đi nữa, vì huynh đệ của chúng ta, dùng thân thể máu thịt của chúng ta, mở ra một con đường máu! Sát!” ... Ở trên chiến trường, thứ xuất hiện ít nhất chính là kỳ tích, còn xuất hiện nhiều nhất lại là đột biến. Cái gọi là danh tướng chẳng qua là tranh thủ sáng tạo ra tối đa kỳ tích, cùng ứng phó toàn bộ đột biến mà thôi. Đáng tiếc, Đô Kỳ Liệt lại là hổ tướng. Đại đội 9 cho tới giờ vẫn chưa từng phải đối mặt với bộ đội bay quy mô lớn, hơn nữa lại còn là bộ đội bay đến từ phía sau lưng mình. Nhất là con rồng xương màu đen khổng lồ kia, lúc này sau khi lọt vào tầm mắt Đô Kỳ Liệt, hắn trong đầu căn bản không thể nghĩ ra được phương án đối phó một cách chính xác. 300 người thuộc đội trường thương bị điều từ tiền phương lui về. Trường chiến thương dài 3.7 mét được dựng thẳng lên trời, hy vọng có thể dùng chiều dài của chiến thương để gây trở ngại cho các đợt tập kích đến từ không trung. Đô Kỳ Liệt vốn luôn cho rằng đại đa số quân đội khác bên phe mình đều ra rác rưởi lúc này cũng không khỏi hy vọng có thể xuất hiện 1 nhánh đại đội khác, phối hợp với bức tường thành sắt thép của hắn cùng nhau kết liễu đám bộ đội đã bị thương nặng ở trước mặt này. ... “Địch nhân trước mặt chính là gông xiềng cuối cùng của chúng ta. Cuồng thứu kiếm sĩ của chúng ta đã đến rồi, mọi người chuẩn bị! Cùng ta xông lên…” Ngả Mễ vừa múa đại kiếm lên chuẩn bị phất xuống, đột nhiên bị một cánh tay khô gầy níu áo lại. “Đợi đã… Đồ đệ… Khụ, khụ…” Lôi Cát sắc mặt tái nhợt từ đằng sau bước tới: “Ta vẫn còn chưa chết, đừng để lũ nhỏ phải đi mạo hiểm như vậy, cho ta 10 phút, ta đến đây.”