Đông bắc tầm bảo chuột
Chương 57 : Thông Quan
“Vậy cũng không thể đem tễ thuốc cùng nguyên thạch đưa cho hắn được, ít nhất cũng phải đợi ta cho hắn một trận đã rồi hãy đưa chứ!” Liệt Dương như cũ vẫn cỗ chấp trong cơn tức giận, mặc dù thời gian mấy người chung sống không dài, nhưng có những lúc, có một số người hợp mắt hợp duyên một cách khó hiểu như vậy, ai cũng không rõ vì sao.
Hiển nhiên, người có suy nghĩ như Liệt Dương không ít, đặc biệt sau khi biết khả năng tồn tại công hiệu của tễ thuốc lam phách này, càng cơ hồ như không khống chế được sự kích động, nếu tễ thuốc này thực sự có tác dụng trong hiện tại, vậy thì sẽ có vô số người trở nên điên cuồng!
Trong phòng truyền trực tiếp:
“Vì sao phải lãng phí một tễ thuốc và một miếng nguyên thạch! Mang về nghên cứu, sau đó tiến hành khai thác tinh cầu này, đó mới là phương thức tư duy của người bình thường a!”
“Ta chỉ muốn biết, tễ thuốc còn mấy lọ nữa? Có thể mua không?”
“Nếu quả thực có thể dẫn tới sự đột phá trong tiến hóa chủng tộc! Vậy thì phần thưởng này quả thực xứng đáng như phía chính phủ từng nói, đạt tới những điều chưa từng có trước đây, đơn giản là có thể nghịch thiên rồi!”
“Mua thuốc giá cao! Mua tễ thuốc!”
“Tại sao vẫn chưa thông quan? Điều kiện thông quan là gì?”
“Cho thấy Tầm Bảo Bảo khí thế hung hung chạy tới, đá cho Khúc Diễm một cước là ước mộng của ta.”
“Khúc Diễm tại sao lại phải giấu giếm thân phận? Trực tiếp tỏ rõ thân phận dân bản địa không phải tốt hơn sao?”
“Lầu trên mấy tuổi vậy? Khi lần đầu tiên gặp mặt, Dạ thần của ta là hình thái Cự Lang, Đoàn Tử còn vùi trong lỗ tai, vừa nhìn liền biết không bình thường a! Khó trách lần đầu Khúc Diễm nhìn bộ dạng như không quen Dạ Tiền, có điều, có thể trong thời gian ngắn như vậy mà phản ứng lại, đồng thời làm ra hành vi không gây nghi ngờ nhưng lại khiến Dạ thần và Đoàn Tử đưa ra phán đoán của mình, nghĩ lại thật đáng sợ!”
“Đồng cảm! Ta đi tìm một chút video lần đầu thấy Khúc Diễm cùng sơn động nghỉ ngơi, kinh hãi phát hiện, mỗi một động tác của hắn, mỗi câu nói của hắn đều quá đỗi bình thường lại tràn đầy tính hướng dẫn, quá mạnh!”
“Ta vẫn cảm thấy tiếc tễ thuốc! Đây chính là tễ thuốc có tác dụng cho sự tiến hóa của chủng tộc a!”
“Ta không cảm thấy vậy, mặc dù tễ thuốc trân quý, nhưng đến từ lam phách thạch anh, dân bản địa Khúc Diễm có quyền mang đi, huống hồ trên đường đi, hắn cũng giúp đỡ không ít.”
Trong căn phòng:
Thư Tầm chống đầu nhỏ nói.
“Ta nợ Thanh Mặc một lon hộp quả đào cứu mạng, trả bằng tễ thuốc và nguyên thạch, điều này có gì không đúng sao?”
Nghe đến đây, Liệt Dương đột nhiên im lặng, sau đó ha ha cười, cuối cùng cũng thấy thoải mái.
Phòng truyền trực tiếp vốn dĩ tranh luận kịch liệt trong thời gian ngắn cũng trở nên trống rỗng, đột nhiên nghĩ tới thời điểm Dạ Tiền và Thư Tầm thiếu chút nữa thì chết đói ở khu biệt thự Vi Hồ, chính là lon quả đào của Thanh Mặc đã cứu mạng bọn họ.
“Vậy vậy vậy……điều điều kiện…….thông thông quan thì sao?” Xám Tro nghi hoặc hỏi.
Thư Tầm lắc lắc đầu nhỏ.
“Có lẽ là tìm ra kẻ xâm lấn, nhưng thông tin rõ ràng không đủ, điều kiện này dường như không cách nào hoàn thành vậy, đặc biệt là dưới tình huống có khả năng về sự tồn tại của thế lực thứ 3.
Tình hình đã quá phức tạp rồi.
Nếu suy đoán vừa rồi của người mắt xanh là chính xác, thì cho dù có sử dụng tễ thuốc lam phách, chúng ta cũng không thể nào như bươm bướm xanh kia, có thể sống sót quá lâu trong thế giới đóng băng toàn phần này, như vậy khả năng thông quan gần như là thất bại.”
Lời của Thư Tầm khiến cho tâm tình của đám người vốn dĩ nghĩ rằng lập tức sẽ thông quan lại lần nữa trở nên nặng nề, tình hình quả thật như Thư Tầm nói, có lẽ đối tượng hoài nghi tất cả mọi người đều có, nhưng không có bằng cớ xác thực, tất cả đều có vẻ vô dụng.
Kẻ xâm lấn tinh thần lực cao như vậy, trừ huyễn tộc ra, trong vũ trụ trước mắt không có phát hiện ra chủng tộc nào khác, nhưng giống như bươm bướm xanh của thế giới này, chủng tộc mới sinh ra không phải ít, trong vũ trụ tồn tại rất nhiều kỳ tích, coi như thời đại hiện tại, cái mà họ nhìn thấy chẳng qua cũng chỉ là một góc của vũ trụ mà thôi.
Đối với kẻ xâm lấn thứ nhất, Thư Tầm đồng dạng hoài nghi Huyễn tộc, dù sao thì Huyễn tộc và bươm bướm xanh có quá nhiều điểm tương đồng, còn về thế lực thứ 3, chỉ sợ chính là bươm bướm đen mà Thanh Mặc đã vẽ, điều gì dẫn tới sự biến mất kỳ quái của dân chúng, đồng thời khiến cho Thanh Mặc thân là người mắt xanh lại tồn tại hảo cảm khác? Kỳ thực Thư Tầm cũng rõ, hủy diệt một thế giới, nhất định sẽ kèm theo rất nhiều chân tướng của sự hủy diệt, vậy mà bọn họ lại không thể tìm ra tất cả các chân tướng ấy.
Trong lúc mọi người còn chưa suy đoán ra điều kiện thông quan, thì đóng băng tuyệt đối đã bao trùm xuống, đương nhiên, trước đó đã giao thủ với tiểu đội khác mấy lần, hiển nhiên cùng với sự cận kề của thời gian, tất cả các người chơi đều lâm vào khốn cảnh cực độ.
Đây có lẽ đã là ngày tận thế, một trò chơi sinh tồn chân thực với số lượng người chết nhiều nhất, cũng là trò chơi mà game thủ phải chết một cách biệt khuất nhất.
Dưới sự đóng băng tuyệt đối, trừ đám người Dạ Tiền dùng tễ thuốc ra, người chơi khác bất luận là chủng tộc gì, dường như trong nháy mắt đều đóng băng tại chỗ.
Đám người Dạ Tiền mặc dù cực kỳ không thích ứng với cái rét lạnh thấu xương này, nhưng may mà thân thể cũng không bị ảnh hưởng gì.
Trên hòn đảo hiển nhiên đã không còn manh mối gì khác, đoàn người bất đắc dĩ chỉ có thể lựa chọn rời đi, nhưng có điều rời khỏi nơi này lại không biết nơi nào để đi tiếp theo.
Cuối cùng đoàn người quyết định căn cứ theo những địa điểm có vết tích xâm lấn liên quan đến người ngoài hành tinh ghi chép trong hồ sơ mà tiến hành thăm dò, mặc dù bọn họ cũng không biết lựa chọn này có đúng hay không, thậm chí cũng không biết tễ thuốc lam phách có thể khiến họ cầm cự dưới nhiệt độ đóng băng tuyệt đối này được bao lâu, mặt biển bên ngoài đã hoàn toàn đóng băng rồi, độ dày của lớp băng đã khiến cho tàu phá băng bất lực, đoàn người chỉ có thể lựa chọn cách đi bộ mà rời khỏi đảo.
Khoảng 5 ngày sau, đám người cuối cùng cũng ra khỏi vùng biển đóng băng, mà tâm tình của mọi người cũng từ chùng xuống, thất vọng biến thành nhẹ nhõm và thoải mái, nguyên nhân, rất đơn giản, bởi vì có một Đoàn Tử rất là cố gắng để học trượt băng, nhưng cuối cùng trong lúc vô thức lại bị trượt ngã, khi Thư Tầm có thể lướt trên mặt băng, bộ dáng nhỏ tung tăng cũng có thể cảm nhiễm tất cả mọi người, đồng thời mọi người cũng ý thức được, bất luận thành hay bại, trò chơi này cũng đã cho họ một bài giáo huấn sâu sắc, kết quả thành công hay thất bại cũng không còn gì phải tiếc nuối, dù sao thì bọn họ bây giờ so với những người chơi đã chết vì băng lạnh cũng đã nhiều hơn họ một phần thu hoạch khổng lồ, đó chính là tễ thuốc lam phách mang đến ảnh hưởng tích cực.
Trong thời gian mấy ngày, tễ thuốc lam phách vẫn luôn cải tạo thân thể của mọi người, tất cả mọi người đều đã xác nhận, tễ thuốc này quả thực có tác dụng với tinh thần lực, thậm chí có thể tiến một bước cải tạo thân thể ở hiện tại, tiếp tục duy trì, đột phá bản thân mình, xem ra cũng không phải không có khả năng.
Bước lên nền đất vững chắc, đám người lại lần nữa hướng về một phương hướng mà đi, kết quả nằm ngoài dự liệu của mọi người là, thông quan đến bất ngờ không kịp chuẩn bị.
Bữa tối hôm này, người của hai tiểu đội nhỏ đang ở trong một chung cư ăn cơm, trong đầu Dạ Tiền, Thư Tầm, Liệt Dương cùng với Xám Tro đột nhiên xuất hiện thông báo thông quan trò chơi, mời người chơi chuẩn bị đăng xuất, sau đó chính là 60 giây đếm ngược thời gian.
Trong nháy mắt xuất hiện thông báo thông quan, trừ Dạ Tiền mặt liệt ra, biểu cảm của 3 người còn lại đều hết sức phong phú, chấn động kinh ngạc, mờ mịt, ngây ngốc, vv....dung hợp lại với nhau, thời gian đếm ngược đó đột nhiên xuất hiện, dường như đã phá vỡ điều gì, khiến cho bọn họ tựa như chìm đắm trong thế giới trò chơi có một cảm giác bối rối giống như mơ vậy.
Đám người Bạch Nha tự nhiên phát hiện phản ứng dị thường của mấy người Thư Tầm, nhìn lẫn nhau, Bạch Nha nhảy lên, tinh thần kích động.
“Thông quan rồi?! Mau mau mau! Nêu ra! Nêu ra!”
Phản ứng kích động của Bạch Nha khiến cho mấy người Thư Tầm sực tỉnh, nhưng thông quan trừ nhắc nhở đăng xuất và đếm ngược thời gian ra, hoàn toàn không nói rõ đạt thành điều kiện thông quan g.
Liệt Dương như cũ vui mừng kinh ngạc trong chiến thắng mơ hồ khó hiểu, Xám tro một mặt mờ mịt, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.
Dạ Tiền và Thư Tầm sau khi thất thần trong một thời gian ngắn động tác nhất trí lấy ra một tễ thuốc và một miếng nguyên thạch, Thư Tầm nhìn, gãi gãi đầu, thu lại một phần dư ra, Dạ Tiền đã đem tễ thuốc cùng nguyên thạch ném vào ngực Bạch Nha.
“Cứu dân bản địa đóng băng.”
Vừa dứt lời, một luồng ánh sáng hơi sáng lên, bốn người Dạ Tiền đã biến mất tại chỗ, chỉ còn lại tiểu đội Bạch Nha ngây ngốc cùng người xem hỗn loạn.
Thời khắc nhận được nhắc nhở thông quan, trong căn phòng truyền trực tiếp ngày thường vốn đã hi hi ha ha trong nháy mắt đã nổ tung, vô số biểu cảm hiện lên trên màn hình, hiển nhiên, càng có nhiều người còn ngây hơn cả Liệt Dương, mãi đến khi Dạ Tiền đăng xuất khỏi trò chơi, quay trở lại phòng khách ảo, biểu cảm chấn động kinh ngạc mới thôi không xuất hiện cái mới nữa.
“Sao đã thông quan rồi! Sao đã thông quan rồi!”
“Xảy ra chuyện gì vậy, ta chẳng qua mới đi tới phòng wc, lẽ nào ta đã đi 1 năm?”
“Tình huống gì vậy! Hệ thống trò chơi bị hư hay sao? Điều kiện thông quan phán định như thế nào vậy? Ăn một bữa tối đã liền thông quan? Dạ đại thần ăn phải thứ gì kỳ quái sao?”
“Ta đoán, là Khúc Diễm đã trở lại Vi Hồ, tính theo thời gian, hành trình trở về mặc dù hông thể lái tàu, nhưng tốc độ của Khúc Diễm không hề chậm, cộng thêm dưới trạng thái đóng băng tuyệt đối không có bạo phong tuyết ngăn trở, thời gian hẳn là đủ để cho mau chóng trở về Vi Hồ, sau đó dùng lam phách nguyên thạch và tễ thuốc làm sống lại Thanh Mặc, cho nên trò chơi đã thông quan, ngoài điều này ra, ta không nghĩ ra được khả năng nào khác!”
“Trên lầu phân tích có lý, Dạ đại thần sau cùng đã ném tễ thuốc và nguyên thạch cho Bạch Nha, hẳn là nguyên nhân này.”
“Woa woa woa, Dạ thần của ta vẫn cường đại như cũ, có điều như thế này có được coi là chiến thắng hay không, bởi vì tễ thuốc của Khúc Diễm là do Tầm Đoàn Tử đưa cho.”
“Đoàn Tử! Đoàn Tử! Kết thúc thật bất ngờ, Đoàn Tử cứ như vậy mà biến mất không kịp chuẩn bị! Không biết sau này còn có thể nhìn thấy nữa không, đột nhiên cảm thấy cuộc sống thật tuyệt vọng!”
“Lầu trên bình tĩnh, ngươi cần phải tn tưởng, bây giờ người kia còn tuyệt vọng hơn cả ngươi, đã cứng đơ thành một khói đá rồi!”
“Đúng vậy, Dạ thần đã cứng đơ thành đá hai phút rồi, ta đoán, nội tâm Dạ thần đã giận đến muốn phá nát nhà phát triển trò chơi rồi! Ha ha ha......”
Kèm theo một mảnh bầu không khí vui sướng, Dạ Tiền đứng sững như đá hai phút lại lần nữa đứng sững như đá 3 phút, sau đó trước cái nhìn chăm chú đầy phấn khích của người xem, tắt cái rụp truyền hình trực tiếp.
Người xem “...!.....”
Trong phòng truyền trực tiếp đột nhiên một mảnh la ó, nhưng hiển nhiên Dạ đại thần cao lãnh đã hoàn toàn đem bọn họ ném sau gáy, không biết đã làm gì.
Mặt khác, Thư Tầm cũng đăng xuất khỏi trò chơi, nhìn khoang dinh dưỡng quen thuộc trước mắt, phồng lên khuôn mặt bánh bao mà thở dài, thì ra điều kiện thông quan lại là cứu vớt những người mắt xanh.
Nghĩ đến quyết định sau cùng của nam tử mắt xanh kia và Khúc Diễm quyết định cô độc sống trong thế giới đóng băng, cũng không hóa trở lại thành bươm bướm, Thư Tầm nhất thời không biết nói gì cho phải.
Lam phách thạch anh không cách nào dùng ngôn ngữ để biểu đạt, nhưng lại vẫn dùng ý thức để bảo vệ, người mắt xanh từ này không bị vứt bỏ, là vì có chấp niệm quá mạnh không thể triệu hồi.
Giống như Thanh Mặc chấp nhất không chịu buông bỏ Khúc Diễm nên đã chết đói, như bé trai nhỏ kia chấp nhất đợi ba mẹ quay trở về nhà, vìtâm có chấp niệm, cho nên dừng lại ở thế giới đường cùng.
Mà ý thức thế giới lại chưa bao giờ buông bỏ sự cố gắng, mới có thể dung nạp bọn họ những dị tộc trong thế giới đóng băng.
Cuối đường mùa đông đã đến, không cách nào vãn hồi, mà có thể vãn hồi, chính là con của nó, cứu vớt bọn họ, chính là cứu vớt cuối đường mùa đông.
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
128 chương
23 chương
11 chương
564 chương