Đông bắc tầm bảo chuột
Chương 41 : Tiểu đoàn tử run rẩy
Đồng thời, Thư Tầm cũng chú ý thấy, loại thuốc kích thích này hình như bán rất chạy, bởi vì trên kệ dư lại không còn nhiều. Liên tưởng đến thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cư dân Vi Thị, xem ra người dùng thuốc này rất nhiều, người bình thường dùng thuốc này để giữ sự tỉnh táo, để không ngủ gật trong đêm, vậy người mắt xanh dùng thuốc này có phải cũng vì nguyên nhân như vậy.
Thanh Mông 7, 8 tuổi như vậy thành thục tìm được thuốc kích thích, đủ để cho thấy cô ấy đã uống thuốc này rất lâu rồi, hơn nữa cũng không bài xích, cho thấy đã từng có người chỉ đạo cô ấy dùng loại thuốc này, hơn nữa chỉ đạo 1 mình Thanh Mông tới mua thuốc, Thư Tầm chỉ chỉ lọ thuốc trong tay Thanh Mông, nghi hoặc lên tiếng. “Tại sao phải uống loại thuốc này?”
Thanh Mông hai tay đang cầm lọ thuốc trong nháy mắt mờ mịt, sau đó nghiêng đầu đáp. “Vì ba mẹ nói như vậy sẽ không ngủ đi.”
“Tại sao không thể ngủ?” Thư Tầm hỏi tiếp.
Thanh Mông hình như muốn nói tiếp, nhưng cuối cùng không biết vì nghĩ ra điều gì, cúi đầu im lặng hồi lâu mới dùng giọng giống như không nghe thấy nói. “Ba mẹ không cho nói.”
Nghe đến đây Thư Tầm đã hiểu ra, ba mẹ của Thanh Mông nhất định đã phát hiện ra điều gì đó lạ dị thường, cho nên mới đặc biệt dặn dò chuyện này, nếu không Thanh Mông đã không nhạy cảm như vậy. “Đi thôi, ngươi muốn đi đâu?”
Thanh Mông ngẩng đầu lên, thấy Thư Tầm không hề vì sự giấu giếm của cô mà tức giận, thế là cười híp mắt, ra sức gật gật đầu: “Ta muốn về nhà, các người có muốn đi cùng không, bươm bướm xanh tới rồi, ở trong nhà sẽ ấm hơn nhiều.” Giọng Thanh Mông xem ra có vẻ rất vui mừng, hoàn toàn không có loại bài xích mà lúc đầu mấy người thiết tưởng.
Có thể xuất hiện cục diện này, phần lớn công lao là nhờ Thư Tầm, hơn nữa thiên tính cũng là đứa trẻ thích náo nhiệt và đơn giản, Vi Thị này lâm vào cảnh đường cùng cũng đã nửa năm rồi, nếu như những người mắt xanh khác đều đã tiếp tục lục tục rời đi, vậy Thanh Mông 1 mình sống ở nơi này đã bao lâu rồi? Trước đôi mắt mong đợi của Thanh Mông Thư Tầm gật gật đầu nhỏ. Thế là Thanh Mông thích thú đi đằng trước dẫn đường, hướng về phía nam thành mà đi.
Ra khỏi siêu thị, bên ngoài tĩnh mịch không chút tiếng gió, mà chân trời mờ mịt phía xa, đã mơ hồ nhuộm ánh sáng màu xanh, màu sắc bây giờ vẫn còn rất nhạt, không để ý kỹ thì sẽ không thấy.
Bởi vì chiếu cố tốc độ của Thanh Mông, bước chân mấy người cũng chậm lại mấy phần, Thư Tầm cũng hiếm khi không vùi trong túi áo, lạch bạch lạch bạch theo sau Thanh Mông, đằng sau lưu lại 1 chuỗi dấu chân đặc biệt nhỏ. Kết quả sơ sẩy 1 cái, chân giẫm vào trong tuyết xốp, đối với người khác mà nói tuyết đọng không qua mắt cá chân, nhưng đối với Thư Tầm lại là tai họa khủng khiếp.
Còn chưa đợi Thư Tầm leo ra, bước chân Dạ Tiền đã dừng lại, cúi người xuống, đưa tay, đem Đoàn Tử từ trong đống tuyết nhấc ra, sau đó khẽ run run, Đoàn Tử đột nhiên lảo đảo, đồng thời tuyết dính trên người cũng theo đó rơi xuống. Thư Tầm Linh Không lắc tới lắc lui cũng đưa tiểu bàn móng của mình ra phủi phủi y phục, đợi sau khi không còn tuyết nữa, lúc này mới đạp chân ngắn nhỏ xuống ý bảo Dạ Tiền đặt mình xuống. Dạ Tiền như cũ trên mặt không chút biểu cảm, thả ngón tay ra, nội tâm tiểu nhân lại điên cuồng cào tường, khống chế sự kích động bản thân mình muốn đem Đoàn Tử cất vào trong túi.
Ước chừng 20 phút sau, đoàn người đã đứng trước 1 chung cư, tầng lầu chung cư nơi Vi Thị phồn hoa này không tính là cao lắm, thanh lịch sang trọng, phong cách rất đặc biệt. Thang máy chung cư sớm đã không thể sử dụng, Thanh Mông đưa mấy người lên lầu 3, sau đó mở cửa phòng.
Vừa bước chân vào trong phòng, Thanh Mông vừa thay dép, vừa hướng vào trong phòng gọi. “Ba mẹ con về rồi.”
Ba dáng người cao lớn kia yên lặng đứng nghiêm, Tiểu Đoàn Tử đứng bên chân 3 người, lặng lẽ ngắm nhìn.
Vài phút sau:
Ba nam nhân cao lớn thay đôi dép hồng mà Thanh Mông đã tìm mang đến, cứng ngắc bước vào trong nhà, mà Thư Tầm cũng đồng dạng, một đôi dép lông màu hồng xem ra vẫn hết sức vừa chân, không cần hỏi dép đến từ nơi nào, nhìn con búp bê mini chân trần là biết rồi.
Đợi sau khi mấy người thay dép xong, Thanh Mông liền đi vào trong phòng ngủ, sau đó loáng thoáng truyền đến giọng nói, Thư Tầm hiếu kỳ nghiêng đầu nhỏ ngó vào trong, lại không trông thấy gì cả, nhưng hiển nhiên, ba mẹ Thanh Mông không thể còn sống.
Trong video giám sát có thể thấy được, Thanh Mông đã từng cật lực muốn quay lại nửa thành bắc, Thư Tầm đã từng nghĩ rằng vì ba mẹ Thanh Mông ở nửa thành bắc, nhưng bây giờ xem ra, chân tướng mãi mãi không đơn giản như hắn suy đoán. Thanh Mông nhạy cảm, hiểu chuyện và độc lập, thậm chí có thể tự mình sống được ở 1 nơi hoang vu như Vi Thị này hơn nửa năm, nếu như không có ai dạy dỗ đào tạo, Thư Tầm không tin đấy.
Rất nhanh, Thanh Mông từ trong phòng ngủ đi ra, hơn nữa còn cẩn thận đóng cửa phòng lại, sau đó đi lại phòng khách, nhìn nhìn mấy người, Thanh Mông đột nhiên như nghĩ ra điều gì, mắt sáng lên, lạch bạch chạy tới phòng ăn lấy mấy chiếc ly, sau đó tìm đến đồ uống一一rót đầy, đặt vào khay trà trước ghế sofa. “Mời quý khách uống nước.” Thanh Mông ngồi ở ghế sofa khác mặt nghiêm túc chăm chú nhìn mấy người nói.
Liệt Dương ha ha cười. “Tiểu chủ nhân hiểu chuyện, cám ơn.”Nói xong bưng đồ uống lên uống, Dạ Tiền mặt không biểu cảm bưng đồ uống lên, Noãn Đông từ lúc gặp người may mắn sống sót này vẫn luôn im lặng bỗng nhiên cười 1 tiếng, giống như mùa đông qua đi mùa xuân ấm áp tới, tiểu Thanh Mông rõ ràng ngơ ngẩn, theo đó nở ra nụ 1 cười hồn nhiên.
Liệt Dương 1 miệng đồ uống thiếu chút nữa sặc, không dễ gì nén lại, giọng đầy ngạc nhiên.
“Ngươi cũng biết cười! Hơn nữa cười, cười như vậy, như vậy......"
Noãn Đông ánh mắt lạnh lùng tràn đầy sự xa cách nhìn tới, Liệt Dương nhất thời im tiếng, nhún nhún vai không thèm để ý, dù soa thì hắn thấy, trong đám người này chỉ có hắn là người bình thường nhất.
Giữa trưa, ánh sáng xanh phía chân trời đã hiện rõ, có điều từ cửa sổ nhìn ra ngoài, cũng có thể cảm nhận được cái rét lạnh thấu xương, trong phòng đốt lên lò than, cành cây Bạch Nhan cường liệt cháy, xua tan đi cái lạnh trong phòng, Thanh Mông rõ ràng rất thích, buổi sáng đều vây quanh lò than.
Sau khi ăn xong bữa trưa, Thanh Mông buồn ngủ ngáp ngáp, giống như vì đến giờ ngủ trưa hằng ngày mà đôi mắt trở nên mông lung, nhưng rất nhanh, Thanh Mông lắc lắc đầu, chạy tới bên đống vật phẩm lớn kia, tìm 2 lọ thuốc rồi chạy lại bàn trà, thuần thục đổ ra 1 viên thuốc, bưng ly nước uống.
Thư Tầm đứng ở trên khay trà lẳng lặng nhìn, loại thuốc này xem ra ở thế giới này, ít ra ở Vi Thị này độ tin cậy rất cao, hẳn là loại thuốc kích thích có tác dụng phụ nhỏ nhất, nếu không người thân của Thanh Mông đã không chọn để cho Thanh Mông dùng. “Thanh Mông, ngươi uống loại thuốc này bao lâu rồi?”
Thanh Mông đem lọ thuốc bỏ vào trong ngăn kéo phòng khách, nghe câu hỏi liền trả lời. “Bắt đầu uống từ 1 năm trước, nhưng đã rất lâu rồi không có uống.”
Liệt Dương đột nhiên rất không hiểu, trong siêu thị Liệt Dương đã xem 2 lọ thuốc mà Thanh Mông lấy, biết được công hiệu của thuốc, chỉ là sợ Thanh Mông bài xích nên không có hỏi, bây giờ thấy thái độ của Thanh Mông, dường như không hề bài xích việc nói chuyện, thế là lộ ra sức thân ái tiêu chuẩn của mình hỏi. “Vậy tại sao hôm nay lại đột nhiên uống?”
Kết quả, Thanh Mông lại lần nữa im lặng, hiển nhiên vấn đề này cũng liên quan đến bí mật của Thanh Mông, mà bí mật này cũng là chuyện mà ba mẹ Thanh Mông đã dặn dò tuyệt đối không thể tiết lộ.
Thư Tầm nện bước chân ngắn đi tới bên chân Liệt Dương, giơ chân ngắn lên đá vào mắt cá chân Liệt Dương 1 cái. Rõ ràng câu hỏi lại lần nữa chạm đến dây thần kinh nhạy cảm của Thanh Mông, khiến cho cô ấy trong nháy mắt rơi vào trạng thái thất vọng và đề phòng.
Liệt Dương rõ ràng là bị Đoàn Tử đạp nên có chút mụ mị, chân ngắn này đạp lên người hoàn toàn không có cảm giác đau, nhưng mà lại ngứa ngứa, có điều Liệt Dương cũng hiểu Thư Tầm là đang nhắc nhở mình, nhận thấy không khí trước mặt có chút ngột ngạt, Liệt Dương lập tức che mắt cá chân, một chân nhảy trên sàn, vừa nhảy vừa thống khổ rên rỉ.
Thư Tầm “………” Người này có thật là trùng tộc huyết mạch Đế Vương? Kỹ năng diễn xuất ba hoa cùng phản xạ chậm như vậy sao lại sống được đến tận bây giờ?
Thanh Mông lại nhìn Liệt Dương nhảy trên sàn, sau đó không nhịn được ha ha cười lớn, tiếng cười trong veo của Thanh Mông vang khắp cả chung cư yên tĩnh, rõ ràng là tràn đầy sức sống. Liệt Dương thấy thế lộ ra hàm răng trắng tuyết của mình, 1 nụ cười vô cùng tự tin.
Trong phòng truyền trực tiếp:
"Che mặt, ta không thấy gì cả, Vương của ta không thể ngốc nghếch như này được.”
“Tại sao cảm giác từ sau khi gặp 3 người Dạ Tiền, IQ Vương của ta trực tiếp giảm xuống.”
“Không, lầu trên! Đây chỉ là vì có sự đối lập, đừng nói Dạ Tiền, chính là Thư Tầm, ngươi cũng không chắc.”
"Nhưng mà ta lại cảm thấy Liệt Dương rất ấm a, còn có thể trêu chọc Thanh Mông cười, mặc dù phương thức xem ra hơi ngốc nghếch."
“Đồng ý lầu trên, màn này mặc dù không dám trực tiếp coi, nhưng lại khiến cho ta có cái nhìn thay đổi nhất định đối với Điệp Đế Vương.”
Trong chung cư, bầu không khí lại lần nữa ấm áp trở lại, Thanh Mông dường như rất nhanh quên đi câu hỏi kia của Liệt Dương, ngược lại bị hành động kia của Liệt Dương chọc cho cười to, thậm chí vì chuyện này mà thân cận Liệt Dương mấy phần, biểu hiện cụ thể chính là đem đồ ăn vặt mình thích nhất tặng cho Liệt Dương một túi.
Liệt Dương đơn giản nhận được sủng đâm ra kinh ngạc, rõ ràng hắn không biết cách giao tiếp với trẻ con nhưng vẫn là lần đầu tiên hưởng thụ cái đãi ngộ này, vì vậy sau 1 buổi chiều, trong phòng khách, Liệt Dương đã trở thành người thứ 2 sau Thư Tầm ra thân cận với Thanh Mông.
Khi 3 người đang chơi 1 loại bài trí ích, thì thế giới bên ngoài, ánh sáng màu xanh dương đã lặng lẽ phủ xuống, bóng tối bao trùm cả Vi Thị, cửa sổ sạch sẽ sáng loáng của chung cư trong nháy mắt đọng 1 lớp nước mỏng. Thư Tầm đang ôm quân bài giấy hơi lớn hơn mình nghiên cứu, Thanh Mông đã ném bài xuống, đạp dép lê nhỏ một đường chạy tới phía trước cửa sổ, nhìn thế giới bên ngoài khắp nơi óng ánh sáng long lanh, Thư Tầm cũng bước tới, đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Giữa lúc đó chợt hiểu ra, xuyên qua lớp kính phản chiếu, Thư Tầm dường như trong đôi mắt xanh thấu triệt của Thanh Mông, trông thấy Vi Thị với 1 dáng vẻ khác.
1 thành phố óng ánh trong suốt như pha lê, dưới lớp bao phủ mỏng dường như không thấy ánh sáng xanh lam nữa, thuần là những tuyết trắng tinh khiết không tỳ vết như mây trời mềm mại, cả Vi Thị, là thành phố lơ lửng trong giấc mộng huyền ảo, mà trong thành phố huyền ảo này, là vô số những bươm bướm mờ mờ đang bay nhảy, cao cao thấp thấp, mỗi lần xẹt qua, đều để lại trong không trung 1 dải cong xanh lam óng ánh, lại như lười tan đung đưa theo gió, muốn du đãng cả thế giới.
Thư Tầm ngước lên nhìn đôi mắc xanh của Thanh Mông, trong đôi mắt xanh kia hiện rõ sự kinh ngạc lẫn khao khát, Thư Tầm hơi chau mày, hắn xác định mình không có thấy bất kỳ bươm bướm xanh nào bên ngoài cửa sổ, nhưng chớp mắt 1 cái, hắn lại xác định mình qua phản chiếu trong mắt Thanh Mông thấy được bươm bướm xanh, chỉ là lúc này đã biến mất không thấy gì nữa. Hơn nữa vì sao, Thanh Mông lại tỏ ra khao khát, lẽ nào lại chỉ vì 1 khoảnh khắc đẹp kia?
Tác giả có lời muốn nói:
Lão Hiên hôm qua biết được 1 chuyện hết sức trùng hợp, 1 đồng nghiệp muốn giới thiệu nam phụ của ta cho 1 đồng nghiệp khác, tâm tình phức tạp (bọn họ lúc trước đều không biết).
Sau khi tan làm, đồng nghiệp hỏi tôi người đàn ông kia trông như thế nào, lão Hiên đáp “rất được”. Ha ha ha (trừ cái này ra tôi còn có thể trả lời như thế nào?)
Nói thật, người đàn ông kia trông rất được, không giống như hiện tại, hoàn toàn đáp ứng tiêu chuẩn của lão Hiên, nhan sắc, giọng nói, tay, chiều cao, hoàn mỹ giống như anh chàng từ trong tiểu thuyết bước ra. Dẫn đến lão Hiên tay chân luống cuống, đầu trống rỗng. Nếu lão Hiên trong cuộc sống thực tế là 1 người giỏi diễn đạt thì tốt, nếu có thể tự tin như trong thế giới tiểu thuyết, thì đặc sắc biết mấy, ha ha ha.
Hoặc nếu như khi ta ở thời điểm tốt nhất gặp được thì càng tốt, có lẽ con ốc nhút nhát của tôi sẽ cố gắng 1 lần nữa, ha ha ha.
Nhưng có lẽ đây là điều mà trong truyền thuyết nói, Thượng đế thời điểm vì ngươi mà đóng cánh cửa, cũng sẽ vì ngươi mà mở ra 1 cửa sổ khác, nếu không phải giao tiếp trong hiện tại ngăn trở, đại khái cũng sẽ không có thế giới mà ta vô hạn huyễn tưởng.
Đáng tiếc đại khái giống như 1 chút không cẩn thận liền mất đi bạch ngọc ở đầm nước phẳng lặng, đang khi tiếc nuối mất đi, khi xác định mất đi phóng đại vô hạn, sau đó từ từ chìm xuống đáy đầm, 1 ngày nào đó khi bàn tới, ngay cả bạch ngọc cũng không rỗi, cũng không dám đi vớt, chỉ có thể thành 1 tiếng cảm thán nhàn nhạt.
Ốc sên đại khái chính là bất luận cố gắng như thế nào, trong mắt người khác cũng chỉ là di chuyển cơ hồ có vài milimet, ha ha ha.
Lão Hiên thật sự già rồi sao? Lại cũng không có ngươi im lặng ta cũng sẽ vì ngươi phối hợp với ngươi, ngươi đụng đến ta ta cũng có thể tự hào trượng kiếm thiên nhai tình với ngươi.
Như vậy cũng rất tốt, đang khi ta do dự không biết có nên bò về phía trước 1 bước thì trước mặt ta đột nhiên xuất hiện thêm 1 bức tường, hơn nữa nghĩ lại hôm qua, ta khi đó còn nói 1 câu lời đặc biệt muốn mình tự tìm cái chết.
“Ngươi có thể thử, người đàn ông kia thật sự rất tốt.” Ta sợ không phải 1 kẻ ngốc…….
Các tiểu thụ, cho tiểu Hiên 1 cái ôm đi, ha ha ha ha, cũng cần cảm tạ 1 chút, bởi vì nếu như không phải ngày hôm qua mất ngủ, hôm nay có thể 3000 từ cũng liền không có……cười……..
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
128 chương
23 chương
11 chương
564 chương