Đông bắc tầm bảo chuột

Chương 32 : Khò khò

Editor: Tuyền Uri Khá lâu sau, Dạ Tiền cuối cùng ngồi ổn định lại, quay đầu nhìn Thư Tầm đã ngủ say trong chiếc găng tay quen thuộc, lúc này mới lấy cây Bạch Nhan non từ trong túi ra gia công, chuẩn bị làm cung tên. Bên ngoài đen trắng lẫn lộn, chỉ có dải ánh sáng xanh nhạt vẫn không tan ra, theo thời gian liền mang đến cho người ta một ảo giác buồn ngủ, cả thế giới dường như chìm vào một giấc ngủ dài không bao giờ thức dậy. Thư Tầm và Dạ Tiền đều dự liệu sẽ lưu lại đây một khoảng thời gian, đặc biệt sau khi xem xong cuốn sổ, phát hiện 2 lần ánh sáng xanh sẽ cách nhau 15 ngày, lần thứ nhất ánh sáng xanh sẽ ấm trở lại khoảng 10 ngày, nếu sự xuất hiện của ánh sáng xanh là có quy luật, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ phải lưu lại ở biệt thự này trên 10 ngày. Nhưng sự thực còn tệ hơn cả dự liệu của hai người, bởi vì sau 10 ngày, nhiệt độ bên ngoài vẫn không có dấu hiệu gì là ấm trở lại, mà thức ăn của bọn họ 3 ngày trước đã cạn kiệt rồi, cành cây Bạch Nhan cũng không còn nhiều nữa, nếu tiếp tục ở lại, nguồn lửa cũng có nguy cơ không còn, bọn họ không phải Thanh Mặc, cũng không tìm được lý do tại sao Thanh Mặc sống sót được trong nhiệt độ mùa đông như vậy, nếu nhiệt độ rơi vào -80°, lại không có lửa để sưởi, ngay cả khi ở trong biệt thự, bọn họ rất nhanh cũng sẽ có nguy cơ bị chết lạnh. Trong ngôi biệt thự, Thư Tầm cuộn một chiếc khăn lông sạch làm thành chiếc chăn ngồi bên cạnh đống lửa, ánh lửa màu vàng khiến người ta cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng Thư Tầm vẫn hắt hơi một cái, tuy âm thanh rất nhỏ, nhưng trong ngôi biệt thự yên tĩnh, nó lại vang lên rất rõ. Dạ Tiền cúi xuống nhìn Đoàn Tử đang ngồi cuộn trong chiếc khăn lông sạch, Đoàn Tử vẫn một gương mặt thản nhiên ta đây không có liên quan gì đến cái hắt hơi vừa rồi. Dạ Tiền nhìn thế giới xanh nhợt bên ngoài, trong mắt vẫn thờ ơ như không. Trong phòng truyền trực tiếp. “Tiểu Đoàn Tử thật đáng thương, Dạ thần bản thân tinh thần mạnh mẽ, thậm chí không ăn cũng có thể tồn tại 6, 7 ngày, nhưng Tiểu Đoàn Tử nhỏ bé như vậy, bản thân cần liên tục bổ sung năng lượng, ba ngày không biết đã tới cực hạn chưa?” “Vừa mới đi xem dữ liệu truyền chính thức, đại bộ phận thế giới trò chơi đều rơi vào nguy cơ đóng băng, số người chơi chết đã lên tới một nửa, trò chơi mới bắt đầu chưa được 20 ngày a!” “Ta cuối cùng đã hiểu rồi, ở cuối đường mùa đông, thức ăn và nhiệt độ đều quan trọng, không thể thiếu.” “Chỉ sợ Tiểu Đoàn Tử một giây nữa thôi sẽ ngã mất.” “Tầm bảo bảo vẫn tỏ ra thản nhiên, chắc không muốn làm ảnh hưởng tới phán đoán của Dạ Tiền, ôi, sao có thể thân mật như vậy chứ.” Dưới ánh sáng của ngọn lửa, biểu hiện của Dạ Tiền từ đầu đến cuối đều không thay đổi, cúi xuống xử lý mũi tên trong tay, động tác xem ra không có một chút sai sót nào, Thư Tầm cuốn trong chăn khẽ ngáp một cái, đã lâu không có thức ăn vào bụng liền không bổ sung được năng lượng, mà điều này dẫn tới sức lực không đủ, cho nên mấy ngày này, Thư Tầm luôn buồn ngủ, sau khi ngáp vài cái, đầu nhỏ của Thư Tầm bắt đầu gật gật….. Sau một tiếng thở, bọc chăn nhỏ liền ngã ra đất khẽ ngáy khò khò. Căn phòng truyền trực tiếp “……..” “Lúc Tầm bảo bảo ngã, thực sự đã dọa ta!” “Ôi ôi ôi, kết quả ngủ gật, khi tiếng ngáy khò khò vang lên có bao nhiêu người ngơ ra giống ta?” “Tiểu Đoàn Tử thật là quá cứng đầu, nếu khi đó để lại một chút thức ăn, cho dù chỉ là mấy quả Bạch Nhan thôi cũng được, thì đâu đến nỗi đói quá mà lăn ra ngủ thế này.” “Lầu trên đúng đó! Cho nên ngươi mãi mãi không thể trở thành đồng đội của Dạ thần, Thư Tầm trên danh nghĩa là một đồng đội, chứ không phải một Tiểu Đoàn Tử chưa vị thành niên.” “Chính là như vậy nên Tầm bảo bảo mới đáng thương.” “Dạ thần đang làm gì vậy? Lại chuẩn bị cải thiện thứ gì đó?” “Xem ra hình như muốn cải thiện chiếc khăn lông mà Tầm bảo bảo đang quấn, Dạ thần của ta thật tuyệt vời!” Trong thời gian 10 ngày, người xem không chỉ có thể thấy vũ khí mà Dạ Tiền chế tạo, mà còn thấy một số thứ, khiến bọn họ ý thức được, Dạ Tiền vị đại thần cao lãnh vạn năm mặt liệt, kỳ thực lại có mặt khác mà người ta không thấy được, ví dụ như thời điểm Thư Tầm tỉnh dậy, Dạ Tiền lại một bộ mặt lạnh xử lý đám vũ khí, nhưng khi Thư Tầm ngủ rồi, lại nhẹ nhàng tháo chiếc chăn nhỏ mà Thư Tầm tự tạo ra, lấy ra hộp kim chỉ cùng với vải đã thu tập được và những vật liệu giữ ấm của anh ta cải thiện vớ nhỏ. Ngày thứ hai, Thư Tầm tỉnh dậy, liền vui vẻ nhảy xung quanh đống lửa một hồi, sau đó chắp tay cảm ơn, Dạ Tiền phản ứng vẫn như cũ vẫn một bộ mặt lạnh lùng, nhưng khi Thư Tầm ngủ rồi, lại nhẹ nhàng lấy khăn quàng cổ của Thư Tầm ra, tiếp tục cải thiện. Cứ như vậy, dưới bầu không khí trang nghiêm, Dạ Tiền từng chút từng chút đem đồ dùng của Thư Tầm ra cải thiện toàn bộ, cũng không lâu, một ngày một chiếc, cuối cùng cũng đem chiếc găng tay cải thiện thành một chiếc túi ngủ, bên trong nhồi loại lông nhung mềm mại, mà Thư Tầm mỗi ngày đều ngạc nhiên vui mừng, để cho tinh lực không bị cạn kiệt, mỗi ngày hắn đều vui vẻ một khoảng thời gian. Mà hiện tại, Dạ Tiền đang duỗi tay đem Thư Tầm sức lực kém đang say ngủ đặt vào trong túi ngủ, đôi bàn tay của Dạ Tiền vốn có thể dễ dàng bẻ vụn con mồi, vậy mà khi đặt Thư Tầm lại hết sức nhẹ nhàng dịu dàng, thậm chí tiếng ngáy nhỏ của Thư Tầm cũng không có dừng lại. Trên đôi bàn tay thần kỳ của Dạ Tiền, chiếc khăn lông đã được cải thành một chiếc chăn tinh tế, sau khi gấp xong liền đặt cạnh gối của Thư Tầm. Thư Tầm ngủ rất say, sắc mặt lại không hồng như khi ngủ lúc trước, mà là một màu trắng xanh không sắc huyết, hai bàn tay nhỏ mũm mĩm nhẹ cào mép túi ngủ, bởi vì trong túi ngủ nên hơi thở của Thư Tầm vang lên không rõ rệt lắm. Dạ Tiền cúi đầu nhìn một hồi lâu, sau đó giơ ngón trỏ ra, sau đó lặng lẽ tìm hướng đầu nhỏ của Thư Tầm lộ ra bên ngoài, động tác rất chậm, dường như Dạ Tiền đang do dự. Căn phòng truyền trực tiếp yên lặng một giây, sau đó là một mảnh nghi vấn, hiển nhiên không hiểu Dạ Tiền muốn làm gì, sau đó trước con mắt quan sát nghi hoặc và mong chờ của người xem, ngón tay của Dạ Tiền khẽ chạm nhẹ nơi nốt ruồi son trên trán của Thư Tầm. “Dạ thần của ta không thể như vậy, như vậy, dung tục như vậy!” “Nói thật, ta muốn chạm nốt ruồi kia lâu rồi.” “Dạ thần sẽ không cho rằng ấn xuống, Đoàn Tử sẽ khai phá ra một công năng kỳ lạ đấy chứ.” “Ha ha, trên lầu có thể lắm chứ!” “Ta có thể nói ta cũng nghĩ như vậy, nhưng Đoàn Tử vẫn đang ngáy khò khò, hiển nhiên sẽ không xảy ra điều gì, Đoàn Tử rốt cuộc là thức tỉnh của chủng tộc gì chứ?” “Có lẽ Dạ thần chỉ là sờ thử xem Đoàn Tử có bị sốt không, ha ha ha, nhưng sao động tác lại thích thú như thế?” Ngón tay dài nhẹ nhàng đặt xuống trán Thư Tầm, rất nhanh, Thư Tầm dường như cảm giác được điều gì đó khác lạ, liền trở mình một cái, liền thành nằm nghiêng, đồng thời vô thức giơ tay nhỏ mập lên gãi gãi trán. Dạ Tiền đã thu tay lại, nhìn đầu ngón tay của mình, rồi lại nghiêm túc ngồi, giống như là việc lén sờ trán Đoàn Tử vừa rồi không có liên quan đến anh ta, như cũ ngồi vững chắc như núi một hồi lâu, ánh mắt thờ ơ, ai cũng không thể nhìn thấy một chút cảm xúc lộ ra trên thần sắc của anh ta. Thời gian lặng lẽ trôi, trông thấy một ngày lại như vậy trôi qua, ánh sáng xanh bên ngoài cũng không có dấu hiệu mờ đi, Dạ Tiền đứng dậy, đi đến trước cửa sổ quan sát một chút, lại quay lại nhìn túi ngủ nho nhỏ bên cạnh đống lửa, cuối cùng đi tới bên đống lửa, cầm cung tên và mũi tên lên, trùm mũ lên đầu, đi về phía cửa biệt thự. “Dạ thần muốn làm gì vậy! Mau quay lại a! Nhiệt độ như vậy căn bản không có sinh vật nào chịu được.” “Trong biệt thự không còn thức ăn, Dạ thần hiển nhiên là muốn ra ngoài săn bắn.” “Nhưng nhiệt độ như vậy, làm gì có động vật nào xuất hiện.” “Ta có một loại dự cảm rất không tốt, mấy ngày này có rất nhiều người chơi vì thức ăn không đủ mà mạo hiểm ra ngoài tìm thức ăn đều chết, bao gồm cả người chơi thần cấp.” “Ta dám cá, nhiệt độ như này, trừ một số người thiên phú đặc biệt ra, còn lại không sống sót qua nửa giờ.” Trong căn phòng truyền trực tiếp, bởi vì hành động mạo hiểm của Dạ Tiền, bầu không khí đang từ ấm áp đều chuyển sang lo lắng, quả thực, từ lúc thức ăn không đủ, nhiệt độ bên ngoài lại không thay đổi chút nào, trong lòng người xem đã liền nặng trĩu, nhưng vì Tiểu Đoàn Tử và Dạ Tiền hai người bọn họ vẫn thản nhiên và hòa thuận như thường, liền đem tâm trạng nặng trĩu này biến thành ấm áp, mà đến giờ, một hành động tinh tế, đã kích thích dây thần kinh của người xem, khiến họ đều cảm thấy bồn chồn không yên. Trong ngôi biệt thự, Dạ Tiền giữu cửa bằng cả hai tay, dồn lực lên cánh tay, cánh cửa đóng băng mở ra với âm thanh của mảnh băng vỡ, cánh cửa chỉ mở ra một kẽ hở, Nhiệt độ lạnh buốt như dao điên cuồng mà xộc tới, động tác của Dạ Tiền rất nhanh, gần như ra khỏi cửa ngay khi cánh cửa mở, theo sau, cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại. Tuyết trắng dưới chân dường như đã trở thành bột min, mất đi khả năng tan chảy. Đạp chân trên tuyết trắng, Dạ Tiền đi về phía rừng Bạch Nhan cách đó không xa. Động tác của Dạ Tiền rất nhanh, chỉ trong mấy hơi thở đã tới ven rừng Bạch Nhan, trong tầm nhìn một thi thể sói trắng đã hiện ra, thi thể đã đông cứng lại, dưới nhiệt độ cực thấp này thì dù chết rồi thi thể cũng vẫn giữ nguyên được, Dạ Tiền không chớp mắt, bay ngay tới, đi sâu vào rừng, Dạ Tiền thân là giác tỉnh giả mang huyết mạch lang tộc hiển nhiên sẽ không ăn thịt sói, đây là lựa chọn của phần lớn giác tỉnh giả, hoặc nói thiên tính. Trong ngôi biệt thự, Thư Tầm vẫn như cũ ngủ rất say trong túi ngủ, nhưng thân thể co ro đã cho thấy hắn không hề thấy ấm áp chút nào, ngay cả khi đã nằm bên đống lửa, nhiệt độ dường như không phù hợp với cơ thể, đây là một trong những biểu hiện rõ ràng nhất khi năng lượng cơ thể sắp cạn kiệt, nếu không có người gọi dậy, chỉ sợ hắn cứ như này mà ngủ luôn. Trong giấc ngủ Thư Tầm chỉ cảm thấy hình như mình đang nằm mơ, lại một lần nữa mơ thấy gia đình, ấm áp, thoải mái, người nhà, thức ăn, Thanh Sơn, Lục Thủy, tất cả đều như thật, nhưng lý trí lại đang điên cuồng la hét, đây không thể nào là sự thật được, thậm chí trong tiềm thức, Thư Tầm cũng nhận thức rõ ràng được, đây rất có thể là ảo giác trước khi chết, cũng ý thức được, năng lượng của mình đã sắp đạt đến cực hạn. Đang trong cơn mơ hồ, một hương sữa thơm đột nhiên hòa vào trong miệng, Thư Tầm mở mắt ra, liền thấy Dạ Tiền cao như núi, vẫn mặc áo đen, lại phảng phất tỏa ra sự lạnh lùng, mà đồng thời, Dạ Tiền đang đưa cho hắn những quả Bạch Nhan đã nướng. Thư Tầm từ trong túi ngủ trèo ra, cảm giác cơ thể mình dường như vô lực, đầu một mảnh nặng nề, hình như vừa nằm mơ, lại không nhớ rõ được nội dung giấc mơ, Thư Tầm không nhớ ra được, rất nhanh đã bị hương thơm thức ăn hấp dẫn, giơ bàn tay mập nhận lấy quả Bạch Nhan, không khách khí ăn luôn. “Bên ngoài đã ấm trở lại rồi, chút nữa chúng ta sẽ lên đường, nội trong một ngày có thể tới thị trấn nhỏ Bạch Nhan, lúc ấy có thể ăn no.” Giọng nói của Dạ Tiền vang trên đỉnh đầu. Thư Tầm đang ăn quả Bạch Nhan đột nhiên dừng lại, nhìn lòng bàn tay Dạ Tiền đang trải ra, chỉ có vài quả Bạch Nhan nho nhỏ nằm trên đó, Thư Tầm đếm, chỉ có 6 quả.